Tù Tâm

Chương 35: Hạnh phúc khác biệt

Chương 35: Hạnh phúc khác biệt

Âu Dương Yên cắn cắn môi, cho dù là Âu Dương Yên chán ghét nữ nhân trước mặt này, vẫn phải cố gắng nghĩ biện pháp lấy lòng nàng, đối với Âu Dương Yên mà nói, đây mới thực sự là bi ai lớn lao, đối với sự kiêu ngạo của Âu Dương Yên, đó là một châm chọc thấu tận xương tủy. Âu Dương Yên bỗng nhúc nhích thân thể, giạng chân lên đùi Tắc Mông, hai tay ôm lấy cổ nàng, hôn lên môi nàng.

Tắc Mông ôm eo nhỏ của Âu Dương Yên, dựa lưng vào ghế ngồi. Âu Dương Yên hơi trườn đến người nàng, hôn lên cổ, lên cằm nàng, tuy rằng môi có chút cứng ngắt, hơn nữa cũng lạnh lẽo, nhưng Tắc Mông lại bắt đầu thở gấp. Thân thể Tắc Mông bắt đầu có chút khô nóng, tay Tắc Mông lần đến quần áo trên người Âu Dương Yên cởi bỏ, Âu Dương Yên hiểu được ý của nàng, thẳng người dậy, cúi đầu cởi bỏ quần áo. Tắc Mông đứng dậy ôm Âu Dương Yên, cùng cởi bỏ quần áo xuống, hôn lên từng tất da thịt Âu Dương Yên, ẩm ướt từ vai đến ngực.

Âu Dương Yên cởi xong áo, trúc trắc ôm cổ Tắc Mông, bộ ngực ma sát với ngực Tắc Mông, làm Tắc Mông càng thở gấp kịch liệt, nàng ôm Âu Dương Yên để lên bàn, gắt gao ôm lấy thân thể Âu Dương Yên, ngẩng đầu nhẹ kêu một tiếng, "Mai Y Tư"

Mai Y Tư bên ngoài dạ thưa một tiếng, Tắc Mông lại nói, "Không có sự cho phép của ta, không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy ta!"

Mai Y Tư lại "Vâng" một tiếng. Tắc Mông cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếʍ lên thân thể Âu Dương Yên, từng chút từng chút lần xuống phía dưới, đến khi xuống tới bụng Âu Dương Yên, dừng lại trên rốn, đầu lưỡi như đùa dai chui vào trong rốn, thân thể Âu Dương Yên bất chợt căng thẳng, hai tay chống trên bàn, một cử động nhỏ cũng không dám.

Tắc Mông hơi ngẩng đầu, nhìn nàng cười nói, "Yên, so với trước kia ngươi mẫn cảm hơn nha."

Âu Dương Yên đỏ mặt, nghiêng đầu, Tắc Mông lại nói, "Không cần nghiêng đầu, ngươi nghiêng đầu làm sao ta thấy được biểu tình trên mặt ngươi."

Âu Dương Yên ngượng ngùng không chịu nổi, cắn môi nhắm mắt lại nghiêng đầu qua.

Tắc Mông cười, cười đến có chút tà ác, nàng kéo quần Âu Dương Yên xuống, làm toàn bộ thân thể Âu Dương Yên bại lộ trước mắt mình. Nhìn thấy thân thể tinh xảo lả lướt, Tắc Mông có chút kích động, nàng sờ sờ lên da thịt tinh tế, hôn lấy từng tất da thịt, mặt Âu Dương Yên càng ngày càng đỏ, cắn môi, giống như đang cực lực áp chế cái gì.

Tắc Mông nhẹ nhàng thì thầm bên tai Âu Dương Yên, "Sao lại phải áp chế chính mình như vậy? Yên, ta muốn ngươi thật vui vẻ, chỉ khi ngươi vui vẻ, ta mới có thể cao hứng, ngươi áp chế chính mình như vậy, ta sẽ mất hứng."

Âu Dương Yên mở mắt, nhìn Tắc Mông, trong ánh mắt giống như mang theo một chút khẩn cầu, Tắc Mông lại kiên quyết dùng tay mình bao trùm lên ngực cao ngạo của Âu Dương Yên, dùng đầu ngón tay đè xuống điểm non nớt mẫn cảm.

Âu Dương Yên cúi đầu rêи ɾỉ một tiếng, Tắc Mông chỉ cảm thấy âm thanh rêи ɾỉ này tê đến tận xương tủy, nàng phục lên người Âu Dương Yên, thở gấp gáp nói, "Yên, thật tốt.... cứ như vậy.", tay nàng bắt đầu dùng sức, thân thể Âu Dương Yên cũng bắt đầu không thể khống chế mà động đậy, trong miệng càng phát ra âm thanh, ngượng ngùng rêи ɾỉ.

Tắc Mông thỏa mãn liếʍ hôn lên tai Âu Dương Yên, bàn tay nãy giờ vuốt ve sau lưng Âu Dương Yên quờ lấy bút lông ngỗng để trên bàn, lông bút mềm mại bắt đầu quét lên xương sống Âu Dương Yên. Cánh tay Âu Dương Yên càng ôm chặt Tắc Mông, rêи ɾỉ trở nên rõ ràng hơn, nghe vào trong tai Tắc Mông càng khiến nàng kinh động hồn phách. Tắc Mông dùng lông ngỗng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước ngực mẫn cảm của Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lại không ngừng thở gấp ra tiếng, du͙© vọиɠ của nàng rốt cục cũng bị Tắc Mông trêu chọc, hai chân thon dài nâng lên câu lấy eo Tắc Mông, thân thể trơn ướt dán sát bụng nàng.

Tắc Mông cảm giác được Âu Dương Yên đè áp khát vọng, nhìn Âu Dương Yên thẹn thùng mang theo du͙© vọиɠ ngày càng hiện rõ, tâm tình bắt đầu rung động, dùng bút lông ngỗng quét lên lòng bàn chân Âu Dương Yên, Âu Dương Yên không nghĩ Tắc Mông lại đùa giỡn như vậy, liền bật cười, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, Tắc Mông lại không tự chủ được ôm chặt lấy nàng, nỉ non nói, "Yên của ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể luôn vui vẻ như vậy."

Tắc Mông nói xong, một bên dùng bút lông ngỗng khẽ quét ngón chân Âu Dương Yên, một bên mυ'ŧ hôn trước ngực cao ngạo. Âu Dương Yên đã không thể áp chế được du͙© vọиɠ của mình, dán chặt thân thể Tắc Mông, bắt đầu không an phận mà nhẹ nhàng động đậy. Tắc Mông cảm giác được động tác của nàng, mang theo khao khát đối với mình, loại cảm giác này làm Tắc Mông dâng lên nhiệt huyết, vừa nóng lại vừa tê dại, rồi lại sảng khoái không cách nào hình dung được dâng lên trong lòng, lan tràn đến toàn thân.

Tắc Mông một bên ôm chặt lấy Âu Dương Yên, một bên khẩn cấp xé xuống váy của mình, thậm chí còn không kịp cởi nút thắt sau lưng, mà dùng sức xé xuống, có chút gấp gáp nói bên tai Âu Dương Yên, "Yên.... Chờ ta, ta cởi y phục..."

Ánh mắt Âu Dương Yên che kín sương mù nhìn Tắc Mông, môi anh đào khẽ nhếch, nhưng giống như không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ theo bản năng nhúc nhích thân thể, đem Tắc Mông ôm càng chặt hơn.

Rốt cục Tắc Mông cũng cởi được y phục trên người mình, da thịt trần trụi của nàng dán lên nơi ẩm ướt của Âu Dương Yên, làm nàng như muốn mất đi thanh tỉnh. Âu Dương Yên như có như không vội vàng chà sát lên bụng của nàng, mềm mại uyển chuyển, rêи ɾỉ mất hồn, trên người mang theo một tầng mồ hôi mịn, giống như một đóa hoa Mân côi trong sương sớm, xinh đẹp yêu kiều.

Tắc Mông thu vào trong mắt, mê ly không dứt, nhanh chóng ôm Âu Dương Yên ngồi lên ghế, ngón tay ôn nhu tham tiến vào sâu thẳm thân thể Âu Dương Yên, thấy Âu Dương Yên rêи ɾỉ thở gấp trong ngực mình, từng đợt khoái hoạt đánh úp vào thân thể, một tay Tắc Mông ôm chặt lấy Âu Dương Yên, nỉ non lên tiếng, "Tuyệt vời không thể tưởng tượng nổi..."

......//.....

Âu Dương Yên mặc xong y phục, Tắc Mông vẫn còn lưu luyến hôn lên gương mặt của nàng, nhẹ nói, "Yên, ta cần nghỉ ngơi một chút, ngươi nói với Mai Y Tư, kêu nàng đem đến cho ta một bộ y phục."

Âu Dương Yên cúi đầu đáp ứng, mang mũ giáp đi ra khỏi phòng, nhìn Mai Y Tư đứng trước cửa, mở miệng muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng, liền có chút nghẹn lời, phải dừng một lúc sau mới nói, "Bệ hạ truyền ngươi.... Lấy cho người một bộ y phục."

Mai Y Tư "Vâng" một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Âu Dương Yên thở dài, cũng đi ra ngoài. Sau khi kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, lưu lại trong lòng chính là trống rỗng không bến bờ, loại cảm giác trống rỗng này làm nàng chán ghét không thôi. Âu Dương Yên vội vàng bước ra khỏi cung điện, đi ra bên ngoài thở dài một hơi. Nàng phát giác bản thân mình còn có một mặt phóng đãng như vậy, người từ nhỏ chịu giáo dục đạo lý luân thường như nàng nói cho bản thân biết, đó là chuyện đáng xấu hổ.

Nàng bắt đầu chán ghét Tắc Mông không dứt, cũng bắt đầu chán ghét chính mình, chán ghét cuộc sống bây giờ, nhưng là nàng chỉ có thể cố gắng kéo dài cuộc sống như vậy mà thôi. Nhưng Tắc Mông đã đáp ứng nàng không khó xử người La gia, đều này làm cho nàng có chút nhẹ nhõm, vẫy tay nói với một gã thị vệ xa xa lên tiếng, "Đạt Ni Tư, ngươi gọi những người trực đêm qua tới cho ta."

Đạt Ni Tư xoay người đi, thần sắc Âu Dương Yên có chút mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, đợi không bao lâu thì đám thị vệ trực tối qua bị triệu tập đến. Âu Dương Yên lạnh mặt nhìn bọn hắn lên tiếng, "Đêm qua, người nào bỏ vị trí trực của mình? Tốt nhất tự mình đứng ra, không cần ta phải chỉ đích danh."

Bọn thị vệ kia đưa mắt nhìn nhau một trận, rốt cục có bốn người đứng dậy, Âu Dương Yên nhìn bọn hắn gật đầu nói, "Được lắm, đêm qua đi làm gì?"

Bốn người quanh co suy nghĩ, lại nhìn ba người còn lại, nói hay không nói, Âu Dương Yên lại lên tiếng, "Các ngươi đều canh giữ ở tẩm cung bệ hạ, những chỗ này là nơi trọng yếu, các ngươi lại dám bỏ vị trí, nói mau, đi làm gì?"

Một người sợ hãi nói, "Chúng ta chỉ đi một chút, muốn trách thì trách Áo Khắc Thi, là Áo Khắc Thi mang rượu đến, bảo chúng ta qua uống, ban đầu chúng ta muốn cự tuyệt hắn..."

Âu Dương Yên cắt đứt lời hắn nói, "Một chút của ngươi cũng đã có thể uy hϊếp được sinh mệnh của bệ hạ, các ngươi nên chịu xử phạt, mỗi người hai mươi roi, còn ngươi...", Âu Dương Yên chỉ vào người vừa mới lên tiếng, "Áo Khắc Thi thêm mười roi, còn ngươi phạt gấp đôi", nói xong phân phó mấy thị vệ động thủ, một bên quan sát.

Người lên tiếng kia có chút không cam lòng nói, "Tại sao lại phải xử phạt ta gấp đôi?"

Âu Dương Yên nhếch miệng cười, "Bởi vì ngươi bán đứng bằng hữu, Áo Khắc Thi muốn cùng ngươi chia sẻ rượu của hắn, nhưng ngươi lại không chia sẻ trách phạt sau khi hưởng thụ kia."

Người kia cứng họng, không biết phản bác như thế nào, rất nhiều người trong đội vị vệ cũng bắt đầu cười trộm.

Cho dù có xảy ra chuyện gì, bất kể nói như thế nào, Âu Dương Yên vẫn tận lực làm tốt chức vị đội trưởng của mình. Nhưng chỉ là sau đó không quá vài ngày, nàng lại nghe được một tin tức bất an, một ít lời đồn đãi truyền đến tai nàng, nói thê tử trẻ tuổi của quan chấp chính Ngãi Sắc thông đồng* với ngoại nhân, mà ngoại nhân này lại chính là Ba Siết.

*kiểu như nɠɵạı ŧìиɧ

..............