Chương 21: Biểu hiện
Âu Dương Yên không nói tiếng nào, lẳng lặng nghe lời của Y Thụy Kha, nghĩ về cái gì đó, Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Nhưng Âu Dương, tâm ý của nàng đối với ngươi tuyệt đối là thật, ta nghĩ cho dù có một ngày, ngươi và quyền lợi của nàng xảy ra xung đột, nàng có thể sẽ chọn ngươi, mà buông bỏ vương vị này, ngươi ở trong lòng nàng như vậy không tính là đặc biệt sao?"
Âu Dương Yên lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, "Chuyện đó chưa xảy ra, ai có thể biết được." Y Thụy Kha nhún nhún vai nói, "Âu Dương, hiện tại tình cảnh của nàng đã nói rất rõ rồi, vì sao ngươi lại không cho nàng một cơ hội, nữ vương bệ hạ thực sự bị ngươi tra tấn vô cùng đáng thương."
Âu Dương Yên lại cúi đầu cầm ly rượu trong tay Y Thụy Kha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Y Thụy Kha kinh ngạc hỏi, "Âu Dương, không phải ngươi không thể uống rượu sao?"
Âu Dương Yên buông ly rượu xuống, đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút sương mù vây quanh, "Bá Tước đại nhân, theo ý của ngài, ta xem như là người có mị lực đúng không?"
Y Thụy Kha có chút ngoài ý muốn "A" một tiếng, nhìn Âu Dương Yên, ánh sáng từ chậu than tỏa ra chiếu lên làn da màu mạch nha của Âu Dương Yên, đôi mắt đen láy, hiện lên ánh lửa chập chờn có chút mông lung.
Y Thụy Kha đột nhiên cảm giác môi có chút khô, "Ngươi là người cực kỳ có mị lực", Âu Dương Yên nhích lại gần Y Thụy Kha, ngóng lên nhìn nàng, một bàn tay vô thức vỗ về gương mặt mình, cảm giác say dâng lên, đôi má của Âu Dương Yên hồng lên, kiều diễm giống như đóa mân côi nở rộ giữa đêm.
Y Thụy Kha nhìn Âu Dương Yên, phong lưu trong người lại trổi dậy, lại mang theo chút khẩn trương, nàng không biết Âu Dương Yên đang muốn làm gì, mà trong lòng của nàng lại nhảy lên mãnh liệt, Âu Dương Yên nghiêng đầu dựa vào người nàng lên tiếng, "Ta thực sự không thể uống được rượu, đã muốn say, làm sao bây giờ?"
Y Thụy Kha lại "A" một tiếng, tay Âu Dương Yên vòng qua ôm lấy cổ nàng, "Ngươi đưa ta quay về phòng ngủ có được không?"
Hương thơm ôn nhu tràn đầy cõi lòng làm tim Y Thụy Kha nhảy càng dồn dập, nàng nhìn đôi môi anh đào hồng phấn của Âu Dương Yên, cúi đầu xuống hôn lên, cảm xúc mềm mại làm nàng cơ hồ mất đi lý trí. Y Thụy Kha đột nhiên ý thức được một loại nguy hiểm, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng này của Âu Dương Yên, mềm mại mị hoặc, Âu Dương Yên bày ra bộ dáng này, là muốn làm gì?
Y Thụy Kha đẩy Âu Dương Yên ra, đứng dậy nói, "Chúng ta nói đến đây thôi, ta phải trở về, ta nghĩ ngươi nếu không quay về được phòng ngủ, Tắc Mông cũng sẽ mang ngươi về."
Y Thụy Kha vội vàng rời khỏi, nàng cơ hồ như muốn chạy ra bên ngoài, hít một hơi thật sâu, lại phát hiện một người đang đứng trước mặt mình, Tắc Mông, thì ra nàng đã sớm quay lại, đứng ở bên ngoài, nhìn Âu Dương Yên và Y Thụy Kha qua cửa sổ. Sắc mặt Tắc Mông xanh mét, thân thể như muốn run lên, đưa tay tát cho Y Thụy Kha một cái.
Y Thụy Kha thở dài một hơi, Tắc Mông phát hỏa lúc này có nghĩa nàng sẽ không giấu chuyện này trong lòng, mà sau đó từ từ chỉnh mình, Y Thụy Kha xoa xoa mặt nói, "Tỷ tỷ thân ái, ngài thông minh như vậy, nên nghĩ đến, là nàng câu dẫn ta, là nàng muốn cho ngài hận ta."
Tắc Mông thở sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn phẫn nộ của mình, trừng mắt nhìn Y Thụy Kha.
Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay ta thu hoạch được gì sao?"
Tắc Mông nhìn Y Thụy Kha chằm chằm, "Nhanh nói cho ta biết, nàng nói với ngươi những gì."
Y Thụy Kha trả lời, "Ta nghĩ, không biết nên nói cho ngươi thế nào, có một tin xấu, đó là ngươi làm nàng thương tâm, ngươi phải biết tổn thương trong lòng không dễ dàng lành lại như tổn thương thân thể."
Sắc mặt Tắc Mông ảm đạm xuống, mím môi không nói lời nào, tâm tình nháy mắt u oán tới cực điểm, Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Nhưng cũng có một tin tốt, ngươi nghĩ lại đi, nếu nàng hoàn toàn không có cảm tình với ngươi, sao sẽ thương tâm đây?" Thần sắc Tắc Mông lại kích động hẳn lên, "Nhưng mà, vì sao nàng lại thương tâm?"
Y Thụy Kha thở dài, "Vì ngươi lợi dụng nàng, tỷ tỷ, nàng là một cô gái đơn giản, bị ngươi làm cho thương tâm.", Tắc Mông thở dài một tiếng, nhất thời không nói gì, Y Thụy Kha lại nói, "Được rồi, hiện tại nàng say, cần ngươi chăm sóc, lúc khác chúng ta nói chuyện này đi."
Tắc Mông nói với nàng, "Được rồi, ngươi về đi", Y Thụy Kha có chút thất vọng nói, "Ta nghĩ ngươi sẽ cho ta ngủ lại trong này."
Tắc Mông cũng đã đi ra, nghe được lời nói của nàng liền nói, "Ngươi trở về đi, sau này ta cũng sẽ không để cho ngươi ngủ lại trong Hoàng cung.", Y Thụy Kha không thể làm gì, xoay người rời đi.
Tắc Mông đi vào đại sảnh, trong đại sảnh đốt mấy chậu than, chậm rãi tỏa sáng ra không trung, chợt ẩn chợt sáng. Bọn thị nữ đã lui về từ sớm, Âu Dương Yên đang cuộn tròn trên thảm, tóc đen dài của nàng rơi tán loạn trên thảm, trên sàn trải ra một cái bóng đen lớn, thân thể tinh xảo hiện trên bóng đen.
Tắc Mông bảo người hầu của mình lui ra, tự mình nhẹ nhàng vuốt ve tóc bên gò má của Âu Dương Yên, mặt Âu Dương Yên đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, giống như là đã ngủ. tắc mông đỡ nàng dậy, bế thân thể nàng lên, đi về phòng ngủ, đặt trên giường mềm mại.
Áo ngủ mở rộng ra, xuân cảnh dưới áo ngủ làm Tắc Mông không ngăn được nhiệt huyết sôi trào trong thân thể. Tắc Mông nhẹ nhàng đưa tay đặt lên xương quai xanh Âu Dương Yên, đầu ngón tay mang theo cảm xúc quyến luyến không muốn xa rời. Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên như đã ngủ, nhẹ nhàng thì thào, "Yên, ngươi hận ta như vậy sao? Hận đến muốn câu dẫn muội muội của ta để báo thù?"
Âu Dương Yên đột nhiên lại mở mắt, Tắc Mông hoảng sợ, ngơ ngẩn đờ ra tại chỗ, ánh mắt đen nhánh thâm thúy của nàng nhìn Tắc Mông, thì thào nói, "Hình như ta uống rượu."
Tắc Mông nghe vậy, thoáng kinh ngạc, còn mang theo một chút vui mừng, "Yên, ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
Âu Dương Yên lại lầu bầu lên tiếng, "Vì sao không giống say đây?"
Tắc Mông áp chế vui sướиɠ của mình không nổi, đưa tay vuốt lên mặt Âu Dương Yên, nhẹ nhàng sờ sờ hai má trắng mịn. Âu Dương Yên không né tránh, chỉ là vô thức cách đi một khoảng, hành động này của nàng làm cho Tắc Mông nhìn thấy, cảm tưởng như là dụ hoặc lòng người. Tắc Mông không tự chủ được cúi đầu muốn hôn Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên lại đưa tay chặn nàng, ánh mắt mang theo một chút khó hiểu lên tiếng, "Làm gì vậy?", rồi lập tức rút tay trở về, mặt nhăn lại, hô nhỏ một tiếng, "Đau...", là nàng không cẩn thận chạm đến đầu ngón tay.
Tắc Mông nhìn thần sắc của nàng, không ngừng đau lòng, vội vàng bắt lấy tay nàng, nói, "Cho ta xem.", nói xong thổi thổi lên đầu ngón tay nàng, Âu Dương Yên lại rút tay trở về, "Vẫn rất đau...."
Mắt phượng nheo lại, đôi môi phấn hồng hơi hơi vểnh lên, bộ dáng kia, giống như đang làm nũng với người. Tắc Mông nhìn vào trong mắt, vừa yêu vừa thương đến cực điểm, nàng như choáng váng, ngây ngốc nhìn Âu Dương Yên, tay thoáng đưa ra, muốn sờ sờ môi Âu Dương Yên, lại bị Âu Dương Yên đẩy ra, Âu Dương Yên kéo tay nàng ra, lại kêu nhỏ, "Đáng ghét.... Thực đau..."
Tắc Mông thích thú nhìn bộ dáng của nàng, trầm mê không biết nói gì cho phải, chỉ đành lên tiếng, "Vậy ngươi đừng lộn xộn, ngủ đi", nói xong, Tắc Mông ngồi lên trên giường, Âu Dương Yên quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo ý thức tự bảo vệ mình, "Ta không muốn ngủ chung với ngươi.", thanh âm hơi ngưng đọng. Tắc Mông nghe giọng nói nũng nịu như tức giận như làm nũng, vội vàng nói, "Được được, ta không ngủ chung với ngươi. Ta....", Tắc Mông đứng dậy trong ánh mắt đen láy soi mói của Âu Dương Yên, nhìn xung quanh phòng ngủ một lần lên tiếng, "Ta ngủ sa lon."
Âu Dương Yên vẫn không tin tưởng nàng mấy, chỉ gật đầu "Uhm" một tiếng. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên vẫn nhìn mình, vì thế kéo tấm thảm đến, nằm chết dí trên ghế sa lon. Âu Dương Yên ngồi dậy, nhấc đầu nhìn xuyên qua lớp lớp màn lụa, thấy Tắc Mông như ngủ rồi, lúc này mới nói, "Ngủ.", nói xong nàng nằm xuống, chỉ trong chốc lát lại ngóc đầu lên nhìn Tắc Mông, thấy Tắc Mông không nhúc nhích rục rịch gì nữa, rốt cục mới hoàn toàn yên tâm, nặng nề nằm lại trên giường.
...............