Chương 18: Tàn khốc
Ninja Đông Doanh xuất hiện làm Âu Dương Yên cực kỳ ngoài ý muốn, nàng thật không ngờ, nơi này ngoài nàng và những người trên thuyền ra, còn có người Phương Đông ở đây. Những Ninja này mai phục trong bóng đêm, Âu Dương Yên bị hai mươi người vây vào giữa. Nàng xem An Liệt như bằng hữu, thật sự cho rằng hắn bị bệnh nặng, nên mới,... chính là An Liệt lại tính kế lên nàng, sau khi tính kế thất bại, lại không chút lưu tình mà xuống tay với nàng.
Ban đầu Âu Dương Yên còn cười lạnh, nàng hoàn toàn không đem những người này để trong lòng. Những võ sĩ Tắc Mông phái đi bảo hộ nàng cũng ở trong hoa viên của nhà Ai Lặc Tư, chờ bọn hắn nghe được âm thanh động thủ, xông lên cứu viện, thì Âu Dương Yên đã ngã xuống trong đám sương khói màu đen của Ninja Đông Doanh, mà sau đó, bọn họ cũng là người tiếp theo ngã xuống.
An Liệt thật sự yêu Âu Dương Yên, nếu không hắn sẽ không vì phát hiện Âu Dương Yên bán rẻ hắn mà hận Âu Dương Yên đến thấu xương. Hắn đưa Âu Dương Yên hôn mê xuống mật thất dưới đất, dùng xích trói lại tay chân của nàng, lập tức dùng nước lạnh dội tỉnh nàng. Âu Dương Yên mở to mắt, mới phát hiện mình bị mang dưới mật thất, ngồi lên một cái ghế nhỏ bằng sắt.
Âu Dương Yên phẫn nộ nhìn lên An Liệt, An Liệt còn phẫn nộ hơn so với nàng, hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Yên, giọng nói đầy căm hận, "Âu Dương, vì sao như vậy? Chẳng lẽ ta đối với ngươi thiệt tình so ra còn kém tình cảm tàn nhẫn của nữ nhân điên kia đối với ngươi sao?"
Âu Dương Yên cười lạnh, "Ngay cả bây giờ ta cũng không động tâm với ngươi, nhưng ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, nhưng mà ngươi lại tính kế với ta, đây là tình cảm thực sự của ngươi dành cho ta sao? Thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ."
An Liệt nắm tóc của nàng, gầm lên, "Ta tin tưởng ngươi như vậy, thậm chí đem đại sự chính biến nói cho ngươi, nhưng ngươi lại phản bội ta, vì sao? Ngươi có biết chuyện này đối với ta mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn hay không?" Âu Dương Yên chịu đựng đau nhức từ da đầu truyền đến, vẫn lạnh nhạt lên tiếng, "Nam nhân yếu đuối mới đem thất bại của mình đổ cho người khác, ta khinh thường ngươi."
An Liệt hung hăng buông tóc nàng ra, ném cho nàng một bạt tay, một tia máu tươi tràn ra khóe miệng Âu Dương Yên, Âu Dương Yên vẫn mang theo nụ cười chế nhạo nhìn hắn. An Liệt tức giận đỏ mắt nhìn nàng chằm chằm, một tay xé y phục của nàng, hung hăng nói, "Ngươi sẽ đến Viện Nguyên Lão vạch tội Tắc Mông đúng không?"
Âu Dương Yên cắn môi không nhìn hắn, vì thế hắn đưa tay xé rách y phục của nàng, nhìn nàng chằm chằm, "Kẻ điên kia đối xử tàn nhẫn với ngươi như vậy, vì sao ngươi còn đứng về phía nàng? Ngươi yêu nàng? Vậy ngươi cũng là một kẻ điên." Nói xong, hắn thô lỗ hôn lên Âu Dương Yên. Âu Dương Yên liều mạng giãy dụa thân thế, muốn thoát khỏi hắn, hành động này lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của An Liệt. Hắn điên cuồng đem quần áo Âu Dương Yên xé xuống, xâm phạm thân thể tràn đầy co giãn trơn bóng trắng mịn của Âu Dương Yên.
Nhưng tinh thần phản kháng của Âu Dương Yên ương ngạnh như vậy, cho dù dưới tình huống bị trói tay chân như hiện tại, nàng cũng không ngừng giãy dụa. Âu Dương Yên cố gắng ngẩng đầu lên, đập đầu vào mũi An Liệt, An Liệt chảy máu mũi ròng ròng, ôm lấy cái mũi, nghiêng qua một bên hổn hển mắng nàng, sau đó lại đứng dậy, đánh vào sau gáy Âu Dương Yên, Âu Dương Yên gập người, kê hai chân lên, dùng hết toàn lực, bật ghế ngồi bằng sắt.
Ghế ngồi bằng sắt bật lên, đánh vào nửa thân dưới của An Liệt, An Liệt kêu thảm một tiếng, ngất đi trong đau đớn. Ai Lặc Tư nghe tiếng kêu thảm của An Liệt thì đi vào, đã nhìn thấy An Liệt bất tỉnh, hắn lập tức kêu người đỡ An Liệt ra ngoài.
Không bao lâu sau Ai Lặc Tư trở lại, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, nhìn qua cực kỳ bi thương. Khi đó, nàng cũng không biết, một chút sức bật của nàng đã khiến cho toàn bộ quan hệ của An Liệt với nữ nhân chấm dứt. Ai Lặc Tư cơ hồ muốn bóp chết Âu Dương Yên, khi Âu Dương Yên xém chút nữa bất tỉnh, hắn mới buông tay ra.
Hắn tìm một cái kìm đến, nhẹ nhàng lên tiếng với Âu Dương Yên, "Nếu không hợp tác, ta sẽ để cho ngươi biết, cái gì là chuyện thống khổ nhất.", Âu Dương Yên là một người quật cường, cho đến bây giờ chỉ ăn mềm không ăn cứng, Ai Lặc Tư bức nàng như vậy, càng khiến cho nàng quật cường hơn, nàng không do dự cự tuyệt điều kiện của Ai Lặc Tư.
Ai Lặc Tư ngồi xổm phía sau nàng, bắt lấy tay nàng, dùng kìm kẹp lên đầu móng tay Âu Dương Yên, "Âu Dương tiểu thư, bây giờ ngươi đổi ý còn kịp."
Âu Dương Yên cắn răng, "Ngươi từ bỏ hy vọng đi, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không khuất phục."
Ai Lặc Tư mang theo nét cười âm lãnh, bắt đầu dùng sức, kẹp từng đầu ngón tay Âu Dương Yên.
Tay đứt ruột xót, hình phạt này cũng là mới bắt đầu, đã khiến cho Âu Dương Yên toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Nhưng nàng vẫn cố nén, cắn chặt răng. Ai Lặc Tư kẹp rất chặt, cũng rất dùng sức, kéo bỏ móng tay yếu ớt khỏi người Âu Dương Yên, thủ pháp càng chậm chạp, càng khiến người ta đau đớn, khi móng tay rời khỏi thân thể, Âu Dương Yên cứng cỏi cách mấy, cũng không thể nhịn được phát ra một tiếng kêu thảm, âm thanh đau đớn đến tận xương tủy.
Ai Lặc Tư mang theo cảm giác thành tựu, đem móng tay đến trước mặt Âu Dương Yên, "Âu Dương tiểu thư, ngươi còn không muôn thay đổi ý của mình sao?" Âu Dương Yên đột nhiên quay đầu, đem một ngụm máu phun lên mặt hắn, lên tiếng mắng, "Tên súc sinh...." Ai Lặc Tư lạnh lùng cười, "Được lắm, ta rất thích ngươi cứng như vậy."
Hắn đem kìm tiếp tục kéo móng tay Âu Dương Yên, đau đớn đến tận xương tủy làm cho Âu Dương Yên cơ hồ muốn bất tỉnh. Ai Lặc Tư vẫn tàn nhẫn tra tấn. Âu Dương Yên đột nhiên không rõ, chính mình đang kiên trì như vậy, rốt cục là vì cái gì? Chỉ vì bảo vệ người nhà La gia sao?
Đêm hôm đó, Tắc Mông không quay về tẩm cung, nàng luôn luôn đợi trong thư phòng, chờ Âu Dương Yên trở về, nhưng mà đến khuya, Âu Dương Yên cũng không trở về. Nàng cảm giác trong lòng hỏng bét, cảm thấy nhất định Âu Dương Yên đã xảy ra chuyện, nếu không, vì sao ngay cả người nàng phái đi cũng không trở về?
Nàng suy nghĩ thật lâu, rốt cục đưa ra một quyết định mà minh quân không nên có, nàng điều động cấm vệ quân, bao vây nhà Ai Lặc Tư, tự mình dẫn người đến lục xoát.
Ai Lặc Tư rất đau lòng con trai mình, nên tra tấn Âu Dương Yên hết sức. Hắn nhổ bỏ móng tay Âu Dương Yên, lại đem nguyên bàn tay máu chảy đầm đìa ngâm vào nước muối. Âu Dương Yên bị tra tấn đến đau đớn kiệt sức mà phát ra tiếng kêu thảm, sau đó ngất đi, rồi cũng rất nhanh bị nước lạnh dội tỉnh.
Khuôn mặt Ai Lặc Tư dữ tợn hỏi nàng có đồng ý hợp tác hay không, Âu Dương Yên vẫn lắc đầu như trước, tuy rằng nàng hiện tại đã cực kỳ suy yếu, nhưng nàng vẫn không chịu thỏa hiệp. Ai Lặc Tư mang theo khuôn mặt vặn vẹo cười như không cười, khóc như không khóc, đem muối ăn rắc lên tay đang chảy máu đầm đìa của Âu Dương Yên.
Đến khi Tắc Mông tìm thấy được Âu Dương Yên thì nàng đã lâm vào hôn mê. Tắc Mông nhìn thấy ngón tay Âu Dương Yên máu chảy đầm đìa, cùng hạt muối trên ngón tay đã biến thành màu đỏ, nàng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Khi đó, Tắc Mông chẳng quan tâm đến hình tượng là cái gì, nàng chạy vào tầng hầm, nhìn Ai Lặc Tư bị binh lính áp giải, ném cho hắn một bạt tay, nặng đến mức tay nàng hôm sau vẫn còn có chút đau.
Bọn lính hỏi nàng, "Bệ hạ, xử trí hắn thế nào?" Tắc Mông cơ hồ như gào thét, "Đem hắn nhốt lại, ta không muốn hắn chết, ta muốn hắn nửa chết nửa sống."
Tắc Mông nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Âu Dương Yên, tự mình run rẩy cởi bỏ xiềng xích trói tay chân nàng, đem Âu Dương Yên lên xe ngựa, mãi cho đến khi trở về Hoàng Cung, Tắc Mông cũng không cho bất kỳ người nào chạm vào nàng.
Trở lại Hoàng cung, Tát Nhãn đã chờ đợi ở phòng Tắc Mông từ sớm, hắn dùng cồn rửa sạch vết thương cho Âu Dương Yên. Âu Dương Yên trong hôn mê, đau đớn kịch liệt làm nàng tỉnh lại, do cồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính chất của muối, làm Âu Dương Yên đau đến cả cơ thể đều run rẩy, theo bản năng lại rút tay về.
Tắc Mông đem đầu của nàng tựa vào ngực của mình, đau lòng không lời nào diễn tả được, chỉ có thể nhẹ nhàng lặp lại bên tai Âu Dương Yên một lần lại một lần, "Yên, rất nhanh sẽ xong, rất nhanh...." Tắc Mông ôm chặt lấy Âu Dương Yên, dùng tay lau trán nàng. Tắc Mông cảm thấy người trong lòng mình toàn thân đều run rẩy, trên mặt toàn là mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm dán lên mặt nàng.
.........
Editor: Cổ đại có mấy hình thức tra tấn man rợ quá. Tội Yên của tui, không biết khi nào móng tay mới mọc lại đầy đủ.