Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 36: Tiệc máu ở lâu đài (5)

Sắc mặt của đương sự Khương Hề trở nên lạnh lùng hơn, lấy đó để che giấu nội tâm đang bấn loạn của mình, ngay khi cậu liếc mắt nhìn thấy Lương Bỉnh ở cách đấy không xa, phụt…… xíu nữa sặc chết luôn.

Chỉ thấy Lương Bỉnh trưng cái bản mặt đầy nam tính, mặc chiếc váy đỏ lòe đỏ loét, người đeo đầy trang sức vàng chóe, những người xung quanh lấy hắn làm trung tâm tự động tản ra thật xa, như kiểu không muốn người khác hiểu lầm mình có quen biết gì hắn vậy đó.

Ôi thấy ghê, cái xì-tai này trông thật vãi chưởng luôn ấy? Một anh đẹp trai ngon lành cành đào nhưng sao đầu óc chập cheng thế này.

Cậu bé Non Xanh lúc trước chửi quỷ nãy giờ cứ mải nhìn chằm chằm Lương Bỉnh, thường lấy tay che mặt bật ra những tiếng nhịn cười: “Hì hì hì hì hì hề hề hề hề hố hố hố hố……” Cho dù muốn cười nhỏ tiếng một chút, nhưng dưới tình huống toàn bộ sảnh đang yên tĩnh, cậu ta vẫn trở thành trung tâm của sự chú ý.

Mà Lương Bỉnh thì mặt không đỏ tim không loạn thản nhiên tiếp nhận sự soi mói và những cái nhìn chăm chú của mọi người, trừ những ánh mắt kinh ngạc và khinh thường ra, sao còn có thêm cái nhìn như kiểu nghiêm trọng lắm ấy?

Người chơi lần lượt soi mói Lương Bỉnh, sắc mặt bỗng nhiên trở nên não nề, sao bọn họ không nghĩ tới việc này chứ?

Bao gồm Khương Hề, sau khi híp mắt nhếch khóe miệng, cũng nghĩ đến chuyện gì đó, các người chơi yêu cầu phải chuẩn bị cho việc ứng cử vị trí cô dâu, lúc không trang điểm, quản gia rất là không vui, nếu cứ mãi không trang điểm, biết đâu chừng sẽ kích hoạt điều kiện tử vong luôn.

Cho dù không kích hoạt, làm NPC khó chịu thì cũng sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Thân là người chơi lão làng đều hiểu rằng, ở trong thế giới Game khi nguy hiểm cận kề, cho dù chỉ là một sự sai sót nhỏ xíu thôi, cũng có thể làm bạn chết không toàn thây đấy.

Cho nên bây giờ mới có người hối hận sao mình không nghĩ ra cái việc phải thay quần áo nhỉ, cô dâu của quỷ, dù không được chọn thì cũng phải làm bộ làm tịch xíu chứ.

Úy Lam lịch thiệp dẫn đường cho Khương Hề, đi về phía chiếc bàn ăn dài, đương nhiên quản gia và hầu gái cũng đón tiếp những người khác vào chỗ ngồi.

Úy Lam ngồi ở ghế chủ, vị trí bên cạnh anh đó là của Khương Hề, nhưng lúc này lại có một người chơi nữ không biết điều, bước nhanh tới giành trước chỗ ngồi của Khương Hề.

Cô kia cũng là một người đẹp khuôn mặt mỹ miều, trang phục trên người được sửa soạn tinh tươm, nhìn là biết ngay muốn cạnh tranh trở thành cô dâu.

Trong trò chơi có không ít phụ nữ thông minh, cô ta tên Dịch Kiều Kiều, hiểu rất rõ trò chơi sẽ càng ngày càng khó, nếu chỉ dựa vào việc an phận, lúc đầu có lẽ sẽ an toàn, nhưng tử vong là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thấy Khương Hề là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh Bá Tước, Dịch Kiều Kiều hơi phiền muộn, thân là người xinh đẹp nhất trong số người chơi nữ, cô ta chiếm hết ưu thế, không ngờ kẻ hớt tay trên của mình lại là một thằng con trai!

Không, buổi tiệc mới chỉ bắt đầu, cô ta vẫn còn cơ hội. Cho dù Dịch Kiều Kiều thừa nhận Khương Hề đúng là đẹp xỉu up xỉu down, nhưng bản thân cô ta cũng thuộc dạng xinh tươi không cần tưới, tuyệt đối không thể nhận thua.

Dịch Kiều Kiều lúc này đang thầm xét nét nhìn nhìn Khương Hề, người sau còn chưa hết ngơ bởi kiểu ăn mặc của Lương Bỉnh, miệng vương nét cười quay lại nhìn cô ta, đúng lúc mình đang muốn thoát khỏi Úy Lam, bèn lập tức đi sang chỗ ngồi khác.

Kết quả mới đi được một bước thì đã bị người đàn ông cản lại, Úy Lam lạnh nhạt nhìn chằm chằm Dịch Kiều Kiều: “Quý cô này, vị trí của cô ở đằng kia.” Anh chỉ vào chỗ ngồi xa nhất nằm ở tít phía cuối bàn ăn.

Bởi vì chỗ ngồi khác đã bị người chơi chiếm hết rồi.

Dịch Kiều Kiều: “……” Cô ta nói với vẻ ngây thơ vô tội: “Lúc trước cũng đâu nghe nói chỗ ngồi của chúng em đều được sắp xếp sẵn đâu? Bây giờ em đã ngồi xuống đây, đáng lẽ ‘quý cô’ này phải đi qua bên đó chứ?”

‘Quý cô’ đương nhiên là nói Khương Hề.

Dịch Kiều Kiều nói chẳng có gì sai, nếu Bá Tước là một NPC thật sự, Khương Hề không thể nào dụ dỗ được, cô ta ngồi ở đâu cũng sẽ không có ai yêu cầu đổi chỗ, nhưng vấn đề là Úy Lam đâu phải hàng real……

Người đàn ông lạnh lùng nhìn quản gia, người sau lập tức làm động tác tay đầy vẻ lịch thiệp nói với Dịch Kiều Kiều: “Xin lỗi thưa quý cô, mời cô đi bên này.”

Lúc quản gia nói chuyện trông thì có vẻ khách khí đấy, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lạnh lẽo, Dịch Kiều Kiều hiểu ngay rằng nếu mình không lập tức rời chỗ, e rằng đối phương sẽ sử dụng thủ đoạn khác, đến lúc đó kẻ chịu thiệt vẫn là cô ta.

Như thế, Dịch Kiều Kiều đành phải vác cái bản mặt hằm hằm đứng dậy đi đến chỗ xa tít tắp kia, trong lúc đó cậu bé Non Xanh còn không ngừng nhìn về phía Lương Bỉnh cười thầm phát ra mấy tiếng hị hị, nhịn cười tới nỗi xém nữa tắt thở luôn.

Nhưng tên Lùn nằm trong đám đội ngũ của gã Thường Tĩnh thì lại cố tình nham nhở to tiếng cười nhạo Dịch Kiều Kiều, như đang nhạo báng cô ta không biết tự lượng sức mình.

Sau khi Thường Tĩnh ngỏ lời hợp tác với Khương Hề thất bại, tên đồng đội Lùn và những người khác lại tiếp tục tìm một ‘ cô dâu ’ để hợp tác, Dịch Kiều Kiều cũng từ chối bọn họ, cuối cùng bọn họ chọn một người phụ nữ có tướng mạo rất chi là bình thường để hợp tác, mặc kệ có thể được chọn hay không, cứ thử trước hẵng tính.

Nhưng Khương Hề và Dịch Kiều Kiều đều bị đội ngũ đó cho vô danh sách đen.

Dịch Kiều Kiều trừng mắt lườm tên Lùn, gã thì lại nhìn về phía Khương Hề, ánh mắt biến thành khinh bỉ, như thể đang mắng cậu trơ trẽn thân là đàn ông mà lại bán đứng sắc đẹp để trở thành cô dâu của Bá Tước ấy.

Khương Hề đến cái liếc mắt cũng chả thèm bố thí cho gã, trên đời không thiếu mấy đứa ngu ngục, bọn chúng sẽ vì sự tham lam ghen ghét và đủ loại nguyên nhân mà nhìn bạn không vừa mắt, đừng nói Khương Hề không đồng ý hợp tác với bọn chúng, cho dù có đồng ý đi chăng nữa thì chắc chắn đối phương cũng sẽ nói xấu sau lưng mình đủ thứ điều dơ bẩn.

Nhưng cảnh này đều bị Úy Lam ghi lại hết, anh lạnh lùng nhìn về phía tên Lùn nói: “Mi tên là gì?”

Tên Lùn hoảng hốt, không hiểu tại sao Bá Tước lại chú ý tới mình? Nhưng đồng thời trong bụng lại vui như mở cờ, ở thế giới hiện thực gã là trai bao trong quán bar, nguyên nhân chán ghét Khương Hề rất đơn giản, đối phương xinh đẹp hơn mình, nhưng khí chất sạch sẽ, trông như một chàng công tử nhà giàu vậy.

Đều là con người, dựa vào đâu mà người ta có thể đứng trên cao vời vợi? Da dẻ non mịn kia rõ ràng là được nuôi nấng trong sự cưng chiều.

Nếu ở hiện thực, dù thế nào gã cũng chả dám đắc tội với Khương Hề, nhưng nơi này là thế giới Game, du͙© vọиɠ trong lòng của tên Lùn bị phóng đại hết cỡ, ma quỷ còn không sợ thì huống chi con người? Nếu có thể, gã muốn tìm cơ hội dìm chết Khương Hề luôn.

Về phần Úy Lam, lần đầu tiên khi tên Lùn nhìn thấy anh, cảm thấy người ấy giống như thiên thần giáng thế vậy, sao lại có một người đẹp đến nhường này chứ, đáng tiếc người sánh bước với đối phương là Khương Hề, khiến người ta ghen tị đến phát điên, nhưng mà bây giờ anh đã chú ý tới mình rồi ư?

Tên Lùn cố gắng bình tĩnh mỉm cười: “Em tên……”

“Thôi, tôi không có hứng thú muốn biết,” Úy Lam lập tức ngắt lời gã, ra lệnh: “Trong vườn hoa còn thiếu người đào hố, dẫn gã qua đó.”

Tên Lùn đơ toàn tập, mãi đến khi hầu gái dẫn gã rời đi, gã mới hốt hoảng kêu lên: “Tại sao chứ?! Bá Tước em phạm phải lỗi gì?”

Khương Hề biết người đàn ông đang trút giận cho mình, một đứa có thù tất báo như cậu thừa cơ hội này cáo mượn oai hùm một phen: “Lúc mới vô sảnh ăn cái chân đầu tiên mày bước vào là chân trái, lỗi này lớn lắm đấy.”

Tên Lùn ghim chằm chằm Khương Hề, đang định nói gì đó, thì bị hầu gái nhét miếng giẻ bịt miệng lại.

Mà tên đội trưởng cùng đội với tên Lùn cũng căm hận nhìn Khương Hề, gặp nhau hai lần, người trước mắt này đã khiến bọn họ tổn thất mất hai tên!

Khương Hề không chút do dự lườm lại: “Sao nào, lúc mày bước vô sảnh ăn cũng là bước chân trái hả?”

Tác giả có lời muốn nói;

Khương Hề: điêu toa.jpg

Úy Lam: tôi chiều đấy.

Spoil chương sau:

Khương Hề: “Quần tôi tự cởi! Anh xoay mặt đi!"

Úy Lam lại vờ như không nghe thấy, hơi dùng sức một phát, qυầи ɭóŧ trực tiếp bị xé thành hai mảnh, tuột từ trên đùi xuống.