Quả thực là buổi sáng ngày hôm sau Harry và Sirius không thể xuống giường được, đã gần giữa trưa rồi, hai người lăn lộn cả đêm qua vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Mà người làm cho họ trở nên như vậy —— Snape cùng Lupin đang ở trong phòng bếp nấu bữa trưa, Regulus thì làm trợ thủ cho bọn họ.
Snape cầm cà rốt mà Lupin vừa mới rửa xong, nhẹ nhàng mà đặt ở trên thớt, nhìn Regulus nói, "Dao."
Regulus cầm lấy một con dao đưa cho Snape, mũi dao hướng về chính mình, còn tay cầm của con dao thì hướng về phía Snape.
Snape nhướng mày nhìn động tác của Regulus, như là có chút tán thưởng, nhưng là cũng không có nói lời nào. Cầm lấy con dao, hắn cực kỳ thuần thục mà cắt cà rốt. Động tác rất ưu nhã, cà rốt được cắt ra đều có hình dạng giống nhau.
Lupin đang làm nước sốt cho món bò bít tết thì nhìn thấy động tác của Snape, trong mắt toàn là sự kinh ngạc, "Không nghĩ tới anh còn có thể cắt nguyên liệu giỏi như vậy."
Snape vừa đem cà rốt cắt xong đặt ở trên dĩa, vừa nói, "Có lẽ, ngươi đã quên nghề cũ của ta là gì rồi?"
Nghe Snape nói xong, Lupin mới nhớ ra, Snape là một Bậc Thầy Độc Dược, hắn có thể dễ dàng xử lý các loại dược liệu phức tạp, huống chi là đây chỉ là một củ cà rốt nho nhỏ.
Lupin mỉm cười, "Anh đúng là rất thích Độc Dược a."
Snape nhướng mày, nhưng cũng không có nói lời nào.
"Anh đúng là một phù thủy có tài năng thiên phú, đặc biệt là ở phương diện Độc Dược, không ai có thể thắng anh ở phương diện đó được." Lupin rắc một ít tiêu vào nước sốt, còn cho vào một ít nước cốt chanh.
Khi nghe xong lời nói của Lupin, Snape cũng đã cắt xong một ít nấm. Snape nhướng mày nhìn Lupin đang đứng cạnh hết lời khen hắn, "well..... Một con sư tử khen ngợi một con rắn....." Hắn nhếch mép, "Thật là làm cho ta cảm thấy bất ngờ."
Lupin mỉm cười ôn hòa, tay cầm dao không nhanh không chậm mà cắt thịt bò thành từng miếng, "Ta dám cá, ta không phải là Gryffindor đầu tiên khen anh."
Snape gật đầu, "Nếu Dumbledore cũng được xem như là một Gryffindor, vậy xác thật ngươi không phải là người đầu tiên."
"Ha ha, vậy Harry thì sao?"
Snape đem nguyên liệu cắt xong bỏ vào trong nồi, sau đó đổ vào một ít nước, dùng lửa nhỏ mà hầm, "Harry? Em ấy không phải là một Gryffindor chân chính."
"Ta rất đồng ý với những lời này." Lupin đổ một ít dầu vào chảo, chờ cho dầu nóng rồi mới thả từng miếng bò bít tết vào. "Harry, thật sự là một phù thủy nhỏ rất đặc biệt."
Nghe được Lupin đang khen ngợi Harry, khóe miệng Snape lập tức cong lên, trong giọng nói thì tràn ngập cảm giác tự hào, "Đó là đương nhiên." Nói xong, nhìn Regulus im lặng từ nãy giờ mà nói, "Đem hộp gia vi đưa cho ta."
Sau khi Regulus đem hộp gia vị đưa cho Snape, lại lui về phía sau, im lặng mà nghe Snape cùng chồng tương lai của anh trai mình nói chuyện.
Lupin lật mặt miếng bò bít tết lại, "Mỗi người đều cảm thấy bạn lữ của mình rất đặc biệt, ta cũng cảm thấy Sirius rất đặc biệt."
Snape cong khóe miệng, lộ ra một biểu tình trào phúng, "Là rất đặc biệt..... Đặc biệt rất ngu ngốc." Nói xong, cho thêm gia vị vào nồi hầm.
Nghe được lời nói của Snape, Lupin cũng không có tức giận, ngược lại phụt một tiếng mỉm cười vui vẻ, "Ha ha, anh nói không sai, Sirius xác thật có chút ngốc."
Regulus đứng ở bên cạnh cảm thấy hơi bực mình, tuy rằng lời nói của Lupin là sự thật, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy chứ, anh trai sẽ không tức giận sao?
"Remus, ta giống như vừa nghe thấy cậu nói xấu ta đúng không." Sirius không biết vì cái gì đột nhiên xuất hiện trong phòng bếp, đi cùng hắn còn có Harry.
So với vẻ mặt không vui của Sirius, thì khuôn mặt của Harry lại tràn ngập vui vẻ, nhìn qua có vẻ tâm trạng của cậu rất tốt.
Lupin lập tức giải thích, "Ảo giác, chắc chắn cậu nghe lầm rồi."
Sirius trừng mắt, "Ta rõ ràng nghe thấy cậu nói ta ngốc."
Lupin buông đồ vật trong tay xuống, tiến tới ôm lấy Sirius, cằm đặt ở trên vai Sirius, môi dán vào một bên lỗ tai của Sirius. "Ta rất thích bộ dáng ngây ngốc đáng yêu của cậu."
Da mặt của Sirius rất mỏng, nghe xong câu nói đó thì lập tức đỏ mặt. Nhanh chóng đẩy Lupin ra, "Ta đói bụng rồi."
Lupin cười tủm tỉm nói, "Sắp xong rồi, cậu ngồi chờ một chút thôi."
Lupin đi rồi, Sirius mới dần bình tĩnh lại.
Harry trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chuyện vừa xảy ra, "Sao mà dễ dỗ quá vậy."
Lupin nhẹ nhàng mà trả lời, "Ngốc, cũng có lợi đúng không."
Snape nhếch mép, hiển nhiên là cảm thấy sung sướиɠ với câu trả lời của Lupin.
Regulus tỏ vẻ cái gì hắn cũng không biết, cũng không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe thấy gì hết. Đúng vậy, hắn tuyệt đối cũng không biết, là bọn họ đang nói anh trai hắn ngốc.