Anriche tiến tới một cách chậm rãi.
Từ đằng
xa, cô nhìn thấy một cậu bé đang nằm dài trên ghế sô pha.
‘Trời, thật quá dễ thương mà!’
Anriche nhìn vào cái đầu tròn trịa đen bóng của đứa trẻ từ phía sau, nắm lấy phần ngực bên trái của cô, kiếm chế để không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mắt của cậu bé khi nhìn qua cuốn sách trẻ em kia mang một màu tím trong suốt như một viên đá quý rực rỡ.
Đôi má phúng phính nhuốm màu ửng hồng, rung động mỗi khi lật một trang sách.
‘Thật muốn xoa đầu đứa trẻ đó mà, cả đôi má kia nữa! Ha, dù chỉ một lần thôi cũng đủ mãn nguyện……! "
Anriche, người đang đưa suy nghĩ vô vàn thứ trong đầu, sực người tỉnh lại.
Ôi không.
‘Ta không thể tiếp tục lùi bước sau khi chỉ đơn giản đứng ở một khoảng cách xa như bao ngày được.’
Mm hmm, cô khẽ ho một tiếng.
“Này, Elliot.”
Cậu bé kinh ngạc đứng dậy.
Nhìn thấy vẻ cảnh giác rõ ràng của cậu bé, Anriche dường như có thể nghe thấy tiếng khóc trong lòng mình.
‘Nữ phụ này trước kia đã làm gì để cho thằng bé sợ hãi vậy chứ.’
Nhưng mà không thể sống cả đời mà bị con trai ghét bỏ như vậy, đúng chứ?
Anriche cố gắng không chú ý tới tim đập loạn xạ, cố gắng nhếch khóe miệng cười.
“Elliot, con có muốn đi dạo cùng với mẹ không?”
“Ừm, mẹ…”
Giọng của thằng bé bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt tím chất chứa đầy nỗi sợ hãi bỗng bị phủ bởi một tầng ướŧ áŧ.
“Con đã làm gì sai sao ạ?”
“Hả, tại sao con lại nói vậy?”
“Không ạ, người cứ nói cho con biết, con nhất định sẽ sửa mà.” Vai cậu nhóc càng run rẩy đến lợi hại.
Cuối cùng, nước mắt không kìm được mà lã chã rớt xuống, thấm đẫm đôi má hồng hào kia.
Rốt cuộc cô đã làm gì hả, nữ phụ chết tiệt?
Anriche ngập tràn trong e ngại cùng xấu hổ, nhìn chằm chằm về phía Elliot một cách trống rỗng.
“Đừng sợ…”
Elliot càng bày ra một biểu cảm sợ hãi hơn trước.
‘Này, con khóc cái gì cơ chứ? Không phải ta mới nên là người khóc sao?’ Anriche nghĩ.
Để xoa dịu cậu bé, cô vội vàng bước về phía cậu.
“Không, ta không trừng phạt con đâu.”
“Oaaaaaaaaaaa!”
Tuy nhiên, khi Elliot nhận thấy rằng cô đang đến gần mình, cuối cùng cậu đã bật khóc thành tiếng.
Phải làm gì bây giờ đây?
Khi Anriche vội vàng nhìn xung quanh…
“Sao vậy, Elliot?”
Một người đàn ông sải bước vào phòng khách nhẹ nhàng ôm lấy Elliot.
Vào lúc đó, Anriche quên đi cảm giác bối rối trước đó, cô cảm thấy mình đã bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của người đàn ông này rồi.
‘Wow…’
Cô ấy đã gặp anh ta một vài lần, nhưng vẻ đẹp của người đàn ông quá ấn tượng, một vẻ đẹp không thể tìm thấy một bản tương tự ở người đàn ông khác. Một cách mô tả sáo rỗng về ‘đẹp một cách chói lọi’ hoàn toàn phù hợp với người đàn ông này.
Một mái tóc đen bóng tạo điểm nhấn cho đôi mặt xanh như hai viên ngọc bích.
Làn da khỏe mạnh cùng chiều cao vô cùng lý tưởng.
Và một cơ thể rắn chắc, cao lớn có thể so sánh với một con quái thú nhưng vẫn tạo cảm giác vô cùng thanh thoát.
Chỉ có may mắn được thừa hưởng gen ưu việt từ ông bố đẹp như tượng tạc thì nữ phụ mới có thể sinh được một đứa con dễ thương như Elliot.
Khi cô gặp người đàn ông lần đầu tiên, đó là một cảm giác chân thật mà Anriche cảm nhận được.
“Chaaa.” Với khuôn mặt đẫm nước mắt, Elliot níu lấy cổ cha mình.
‘Nhưng ngay cả như vậy, anh ta đã an ủi đứa trẻ rất tốt ... Mình thực sự vui mừng.’
Anriche nhìn Elliot đang vùi đầu trong vòng tay của cha mình với vẻ mặt buồn bã.
“Cha...Hức, Cha.”
“Không sao cả. Đã ổn rồi.”
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành Elliott rồi từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Anriche.
Đôi mắt xanh thẳm của anh ta sắc bén như những mảnh thủy tinh phóng thẳng vào người cô.
“Lần này cô lại định nói là thằng bé gây phiền phức sao?”
“Hả?”
Đây là cái kiểu suy diễn gì?
Anriche rất ngạc nhiên trước lời nói của người đàn ông, trợn tròn mắt.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp giải thích, người đàn ông đã lạnh lùng nói:
“Cô không thể yêu thương thằng bé một chút kể từ khi nó sinh ra sao?”
‘Không, tôi có ít nhất một vạn lý do để yêu cả hai người!’
Đương nhiên không thể nói theo cách đó, Anriche cắn môi.
Người đàn ông hết mực quan tâm đến Elliot đã quay lưng lại với cô và lạnh lùng rời khỏi nơi này.
Anriche nhìn chằm chằm vào cảnh đó một cách mơ hồ, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận.
‘Xuyên gì không xuyên lại xuyên vào một bà mẹ ác độc, ta nguyền rủa chết cái thân thể này.’
***
Bây giờ, vấn đề ở đây là…
Nếu một ngày bạn thức dậy và xuyên "bà mẹ chồng tồi tệ" trong cuốn tiểu thuyết bạn đã đọc hôm trước…
Và nếu bạn đã nhận được rất nhiều sự thù hận từ con trai và chồng của bạn…
Bạn sẽ làm gì?
“Haa.”
Anriche thở dài và khập khiễng ngồi xuống chiếc ghế trang điểm.
Không có cách nào bộc phát nỗi bực tức, Anriche đành cố gắng chịu đựng.
Ta bị khinh thường như vậy, ta có thể làm gì chứ!
Anriche von Vallois.
Cô là một người mẹ kế cũng như một người mẹ chồng tồi trong một cuốn tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn có tên “Có Lily trong tay".
Sinh ra trong gia đình Hầu tước Saxony danh giá, Anriche thực sự là hình ảnh ‘mẫu mực" của ‘sự kiêu ngạo".
Cô sinh ra trong một gia đình gia giáo và đủ đầy nhan sắc.
Điều đó có nghĩa là cô ấy đã sống với suy nghĩ rằng mình là người cao quý nhất trên thế giới. Cảm giác vượt trội hơn những người khác của cô mạnh mẽ đến nỗi những người thấp kém hơn về quyền lực trong mắt cô thậm chí còn không được coi là con người.
Cô ấy chỉ giao dịch với những quý tộc cấp cao, những người mà cô ấy nghĩ là ‘cùng tầng lớp’ với cô ấy. Hành vi ích kỷ của Anriche chắc chắn đã khơi dậy sự chán ghét trong mọi người.
Một trong số đó có chồng cô cũng là cha của nam chính, Alexei von Vallois.
‘Cho dù thân phận của họ có thấp đến đâu, thì có lý do chính đáng nào để cô ấy làm nhục họ như vậy không?’ Anriche tự hỏi mình với vẻ mặt thực sự khó hiểu.
‘Công tước có đối xử với những thứ như giày, váy và mũ một cách cá nhân không?’
‘....’
Trong cuốn tiểu thuyết, tác giả đã mô tả rõ chi tiết Alexei đã bị sốc như thế nào khi nghe câu trả lời.
Dù vậy, Anriche vẫn mong muốn có con của Alexei.
Một ngày nọ, Alexei hỏi Anriche, "Tại sao cô lại muốn có con?".
"Tất nhiên là để được công nhận là bà chủ của nhà Vallois."
Sẽ không đời nào Anriche lại yêu thương Elliot, đứa trẻ chỉ được sinh ra với mục đích như vậy.
Anriche để lại con trai cho bà giúp việc, nhắm mắt làm ngơ và không làm gì khác ngoài hưởng thụ một cuộc sống xa hoa.
Khi cậu bé bước đến tìm mẹ, Anriche cau mày và đẩy cậu ra.
“Tại sao ngươi cứ bám dính lấy ta vậy? Thật phiền phức!”
Chà, nhìn lại con người của Anriche trong bản gốc…
Từ đó Anriche đã nổi tiếng với cái nhãn ‘ác nữ’.
Anriche âm mưu sẽ đày đoạ Liliana cho đến khi cô bé ấy chết đi. Vì vậy, Anriche bị hành quyết bởi những sự giận dữ lên án của những gia tộc có liên quan, và Elliot và Liliana đã hoàn toàn có được trái tim của đối phương. Mọi người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
...Đó chính là cái kết của cuốn tiểu thuyết này.
“Ôi, ta không muốn sẽ bị đày hay bị gϊếŧ chết đâu.” Anriche run rẩy.
Elliott và Liliana là cặp đôi yêu thích của cô trong tiểu thuyết mà!
Ta không muốn cái kết bị trục xuất bởi cặp đôi yêu thích của mình đâu! Ta ghét nó!
Tại thời điểm đó, Anriche đang loay hoay như một con mực bị nướng trên lửa.
“....Chờ đã.”
Đôi mắt tím của Anriche lóe lên một tia sắc bén.
Anriche từ từ nâng người dậy, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nếu vậy, dựa vào Liliana sẽ thế nào nhỉ?”
Năm nay Elliot sẽ bước sang tuổi thứ bảy. Điều đó có nghĩa nữ phụ và nam chính đã ghét nhau bảy năm rồi.
Nhưng Liliana thì khác.
‘Bởi vì cho tới giờ ta thậm chí còn chưa nhìn thấy một sợi tóc nào của Liliana hết!’
Trong quá trình phát triển của cuốn tiểu thuyết, Alexei và Elliot đương nhiên sẽ trân trọng và yêu thương Liliana.
Nếu vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu ta sắp xếp để Liliana bên cạnh ta, người vẫn chưa có bất kỳ sự chán ghét nào đối với ta thì sao?
‘Cha, anh yêu …… Con không nghĩ mẹ tệ đến thế đâu…. "
Nếu Liliana nói điều này với đôi mắt đẫm lệ của cô bé…!
Cô ấy sẽ trở thành đồng minh mạnh mẽ nhất của ta trong cuốn tiểu thuyết này!
Nét mặt của Anriche lộ rõ sự vui vẻ.
Ta
có thể nhân được lợi ích từ sự yêu thích từ nhân vật chính và từ đó cải thiện mối quan hệ với gia đình!
Ta đúng là một thiên tài!
Cô đứng dậy khỏi ghế trang điểm, vuốt lại mái tóc màu nâu sẫm xõa ngang vai.
Anriche lấy trong tủ ra một chiếc mũ và một chiếc áo khoác mỏng rồi thắt nơ ngay ngắn trên chiếc mũ.
Cuối cùng, cô kiểm tra phục trang lại một lần nữa.
‘Liliana của chúng ta, mẹ kế sẽ đến đón con ngay đây.” Anriche siết chặt tay.
Đôi mắt tím của cô giờ đây đang ánh lên vẻ điên cuồng.
Ta sẽ không bao giờ ngăn cản hay làm phiền con.
Không, ta sẽ là người tốt với con nhất trên đời.
Vì vậy, ta phải tạo ra một câu chuyện tốt đẹp nhất có thể giữa chồng và con trai ta. Chắc con sẽ hiểu cho ta thôi, Lily.