Thì ra cậu bé bảy năm trước là anh, cho nên lần đầu gặp mặt, cô đã có cảm giác như từng quen biết, anh luôn đuổi theo cô, cho nên, Giang Thải Dĩnh mới nói như vậy, cho nên...
Thì ra chỉ có mình cô không biết, như vậy có một số việc, có lẽ cũng không phải trùng hợp!
"Tại sao cậu không chịu nói cho tớ biết..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không thể hình dung tâm trạng lúc này, thậm chí còn không biết nên khóc hay cười, vì sao trước nay đều không chịu nói?
"Tớ sao phải nói với cậu, đã qua nhiều năm như vậy..." Cho dù tớ nói, thì có thể thế nào, trái tim cậu không phải luôn ở chỗ Tưởng Thần sao? Đúng vậy, cậu ta may mắn hơn tớ, nhưng, cậu ta lại là kẻ bất hạnh nhất, tớ tưởng rằng chuyện của hai cậu không có khả năng, vì thế, tớ từ bỏ tất cả, chạy đến nơi này, chỉ để được nhìn cậu thật gần.
Bây giờ xem ra, ngay cả cơ hội này cũng không còn...
"Nếu tớ không hỏi cậu, cậu có phải định cả đời không nói..."
"Ừ."
"Tại sao..."
"Tớ nghĩ rằng lần này đến bên cậu, tớ có thể đền bù bảy năm kia, nhưng tớ sai rồi, bởi vì bảy năm kia đã có sự xuất hiện của Tưởng Thần..." Ánh nắng chiếu vào dừng trêи gương mặt của Giang Thần Hi, tái nhợt tối tăm...
Thậm chí Giang Thần Hi còn cảm thấy cả người lạnh lẽo, có lẽ vì bao nhiêu ánh mặt trời cũng không thể sưởi ấm trái tim mình.
"Tưởng Thần... Sao cậu biết..." Chuyện với Tưởng Thần, căn bản chỉ có vài người biết, sao Giang Thần Hi lại nhắc đến Tưởng Thần, anh rốt cuộc đã biết được gì, chẳng lẽ, bảy năm nay, anh vẫn luôn dõi theo cô sao?
"Thời điểm cậu để ý mọi người, cậu sẽ tìm mọi cách tìm hiểu về cô ấy... Giống như cậu lúc trước, không ngừng tìm hiểu Tưởng Thần..." Giang Thần Hi cảm thấy sắp không thể khống chế chính mình, bởi vì cái tên Tưởng Thần này khiến anh ghen đến nổi điên!
"Tớ..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không biết phải nói gì, bởi vì bản thân từng làm như thế, năm đó cũng từng giống Giang Thần Hi lúc này.
"Vì thế, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, tớ chuẩn bị buông tay..."
"Không, đừng..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không rõ tại sao bản thân lại khó chịu như vậy, thậm chí là muốn khóc.
"Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, tớ tha cho cậu, cậu cũng tha cho tớ đi..." Giang Thần Hi chưa bao giờ ngờ rằng, chính mình sẽ bình tĩnh nói ra những lời này như vậy! Trong đầu anh từng có vô số cảnh tượng, chỉ có mỗi tình cảnh hôm nay là chưa từng nghĩ đến.
"Giang Thần Hi... Tại sao..."
"Không tại sao cả." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, bởi vì không có kết quả... Cậu sẽ không yêu tớ!
"Bảy năm... Sao cậu lại buông tay như vậy?"
"Chỉ là bảy năm mà thôi, trêи đời này không ai ngây thơ cả..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, cậu biết không, tớ rất muốn tiếp tục ngây thơ như vậy!
"Cho nên, cậu định buông tay như vậy sao?"
"Đúng vậy! Cậu xem, chỉ là bảy năm mà thôi, cậu không phải Triệu Mặc Sênh, tớ cũng không phải Hà Dĩ Thâm, đó chỉ là tiểu thuyết, đâu ra nhiều người si tình như thế! Thanh xuân đẹp thế này, đừng để lãng phí!"
"Vậy sao... Cậu thật sự nghĩ như vậy?" Tɧẩʍ ɖυy Nhiên dùng hết sức lực để hỏi.
"Đúng vậy!" Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, cậu biết không? Hà Dĩ Sâm đợi Triệu Mặc Sênh bảy năm, cũng như thế, Triệu Mặc Sênh cũng đợi Hà Dĩ Sâm bảy năm, bọn họ yêu nhau, nên mới có kết quả, mà cậu, chưa bao giờ nhìn tớ, chưa bao giờ thích tớ, cho nên, chúng ta sẽ không có kết quả... Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, cậu biết tớ hâm mộ Hà Dĩ Sâm thế nào đâu? Bởi vì Triệu Mặc Sênh của anh ta không từ bỏ anh ta... Đáng tiếc! Đó chỉ là tiểu thuyết mà thôi!
"A... Là vậy sao?"
"Ừ... Còn câu hỏi nào nữa không?"
"Không có..." Giang Thần Hi, cậu lúc này không muốn nhìn thấy tớ như vậy sao? Còn ra lệnh đuổi khách... A, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, cô thật đáng thương!
"..."
"Tớ đột nhiên nhớ ra, tớ còn có việc, không làm phiền cậu nữa, cậu..." Cậu phải tự chăm sóc chính mình. Những lời cuối cùng này cô không nói ra, bởi vì không có tư cách.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên xoay người, nước mắt rơi.
Từng bước nặng tựa ngàn cân, rối rắm đi về phía cửa, lúc này, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên thật hi vọng Giang Thần Hi sẽ giữ mình ở lại...
"Duy Nhiên..."
"Sao thế..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không dám quay đầu, sợ Giang Thần Hi sẽ thấy nước mắt của cô. Cô cũng có kiêu ngạo, đáng tiếc, cô không biết rằng, nếu quay đầu, cô cũng có thể nhìn thấy hốc mắt Giang Thần Hi đang hồng hồng.
Mà trêи đời này, có quá nhiều nếu như, có quá nhiều bỏ qua.
"Lát nữa tớ kêu Thượng Quan Thành đưa địa chỉ của Tưởng Thần cho cậu..."
"Vậy tớ phải cảm ơn cậu rồi!" Tɧẩʍ ɖυy Nhiên bỗng nhiên muốn khóc, muốn khóc thật lớn, bởi vì cô thật sự rất khó chịu.
Còn chưa nói hết, bước chân đã ra khỏi cửa, chỉ để lại một tiếng đóng cửa "Bang", mà trong đầu Giang Thần Hi chỉ còn lại một câu cuối cùng của cô "Vậy tớ phải cảm ơn cậu rồi".
Giang Thần Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với cánh cửa đã đóng lại: "Chúc cậu hạnh phúc... Duy Nhiên, tớ tin cậu ta sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu..."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không biết mình rời khỏi biệt thự thế nào, quay đầu, đột nhiên phát hiện, biệt thự này thì ra xây dựng theo kiến trúc châu Âu. Cửa lớn đầy khí chất, trang nhã nhưng không mất vẻ trang nghiêm, toàn bộ đều tráng lệ.
Ha hả, trước mắt bắt đầu mơ hồ, mọi thứ đều mơ hồ, giống như cuộc đời cô.
Giống như trốn tránh, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên điên cuồng chạy đi, cuối cùng cũng không kiềm chế được, một mình ngồi xổm xuống gào khóc.
Người đi đường thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn, không biết cô vì sao lại khóc lớn như vậy, cũng có một đôi tình nhân nhìn cô, nhịn không được mầ thở dài, thậm chí còn suy đoán cô có phải vì bạn trai đá hay không, nếu không, sao lại khóc đau lòng như vậy?
Bỗng, có một đôi tình nhân khác đi ngang, cô gái trách cứ: "Tôi đã nói rồi, không thích anh, anh sao cứ quấn lấy tôi thế..."
"Chính vì thích em đó! Theo đuổi em là quyền của anh..."
"Tôi không tin, anh chắc chắn đang gạt tôi!"
"Anh..."
"..." Tiếng nói chuyện ngày càng xa.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên ngẩng đầu, lau nước mắt, cuộc đối thoại này quen thuộc cỡ nào!