"Khoan đã... Em để chị nghĩ lại..."
"Tại sao chứ?" Có lẽ vì tức giận, Giang Thải Dĩnh đứng bật dậy, trực tiếp làm nghiêng ly cà phê trêи bàn. Cô thật không rõ, vì sao Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lại vô tình như vậy.
"... Chị..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhất thời không biết nên làm gì, đương nhiên vì không ngờ Giang Thải Dĩnh lại kϊƈɦ động đến thế.
Nếu đã yêu thì không oán không hận
Bất kể có bao gian khổ tôi cũng nguyện ý
. . .
Loan Mộng trước sau luôn là cứu tinh của Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, giống như lúc này, ngay thời điểm Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không biết nên nói gì, Loan Mộng gọi điện thoại tới cho cô.
"Nè... Duy Nhiên... Khi nào cậu mới về!" Loan Mộng ở bên kia có chút vội vã mà hỏi.
"À... Bây giờ tớ về ngay!" Tɧẩʍ ɖυy Nhiên giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Không được!" Không biết lấy sức lực từ đâu, Giang Thải Dĩnh giật lấy điện thoại trong tay Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, cũng không bận tâm cô kinh ngạc, nói với đầu bên kia, "Loan Mộng, chị Duy Nhiên đang ở với em, lát nữa chị ấy có việc, hôm nay không về được!" Không đợi Loan Mộng trả lời, Giang Thải Dĩnh trực tiếp dập máy.
Ở phía bên kia Loan Mộng không biết nói gì, ngửa đầu nhìn trời: Lát nữa là tiết của chủ nhiệm, xong rồi...
"Thải Dĩnh..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không hề hài lòng với hành động này của người đối diện, nhưng ngay sau đó...
"Anh..." Giang Thải Dĩnh mở di động, gọi một cuộc điện thoại, sau đó đưa máy cho Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, loạt động tác này, trong mắt Tɧẩʍ ɖυy Nhiên dường như nước chảy mây trôi, tập luyện nhiều lần.
"Tɧẩʍ ɖυy Nhiên... Em không biết chị rốt cuộc đang nghĩ gì, nếu chị không thích anh trai em, em mong chị lúc này nói rõ với anh ấy, để anh ấy hết hi vọng..." Nếu vừa rồi thái độ của Giang Thải Dĩnh là cầu xin thì hiện tại cô như một cô công chúa, không chấp nhận một sự cự tuyệt.
"Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, có lẽ với chị, thời gian chị và anh trai em quen nhau không dài, nhưng em nói chị biết, anh trai em đã để ý chị bảy năm, nhớ tới chị bảy năm, cũng đợi chị bảy năm... Em chỉ có thể nói nhiêu đây, có câu hỏi gì, chính chị hỏi anh trai em đi..." Giang Thải Dĩnh nói rõ tất cả nhưng bản thân lại không biết là đúng hay sai, chỉ là trong lòng cố chấp cho rằng, có một số việc nhất định phải có kết quả.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên kinh ngạc không nói nên lời. Bảy năm? Bảy năm trước, bọn họ đã quen nhau rồi sao? Giang Thải Dĩnh đã nói tới nước này, cô không còn lý do từ chối, mà vấn đề này cũng chỉ có thể đi tìm Giang Thần Hi mà hỏi rõ.
"Được rồi... Cậu ấy ở đâu?"
Nghe Tɧẩʍ ɖυy Nhiên đồng ý, trong lòng Giang Thải Dĩnh liền hưng phấn, nhưng rất nhanh lại cảm thấy bất an.
"Em đưa chị đi!"
Hai người rời khỏi tiệm cà phê, rõ ràng ánh mặt trời đẹp như vậy, nhưng trong mắt Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lại vô cùng bi thương.
"Khụ khụ..." Giang Thần Hi ho khan.
Thượng Quan Thành vội tới vỗ lưng cho anh, giọng nói có chút mệt mỏi: "Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?"
"Không sao."
Bệnh tới như núi đảo, Thượng Quan Thành không ngờ Giang Thần Hi lại bệnh nặng như vậy, cả người đều uể oải không có sức lực, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, có lẽ là tâm bệnh! Bằng không sao có thể tra tấn Giang Thần Hi thành bộ dáng này!
"Thải Dĩnh đâu? Sao chỉ có mình cậu..." Giang Thần Hi phát hiện mình tỉnh lại lâu như vậy vẫn không thấy em gái.
"Cô ấy ra ngoài mua chút đồ... Tớ lấy chén nước cho cậu..." Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Thành đã đi lấy nước, "Có điều đã ra ngoài lâu như vậy cũng nên về rồi..."
Thượng Quan Thành nghi hoặc mà nói, tay đưa nước cho Giang Thần Hi: "Uống chậm một chút, để tớ gọi cho Thải Dĩnh..." Nói rồi, cậu đút tay vào túi, lại không tìm được di đông.
"A... Tớ để di động ở đâu rồi..." Giống như đứa trẻ, anh nhìn đông tìm tây một hồi.
Giang Thần Hi không biết phải nói gì, cả căn biệt thự này bị anh ấy phá lên trời, kẻ đầu sỏ gây tội lại cố tình tỏ vẻ không biết gì.
"Thượng Quan... Cậu... Cậu không thể dùng điện thoại của mình gọi điện sao?" Giang Thần Hi thừa nhận, bản thân thật sự nhịn không được.
"A... Tớ quýnh quá, thật là quên mất việc này..."
"..."
"May mà có cậu nhắc nhở."
"Cậu sốt ruột?"
"Cái gì? Giang Thần Hi, cậu cũng không ngốc đấy chứ!"
"Cậu không ngốc? Sao lúc trước tớ lại ngốc như vậy?
"... Thượng Quan Thành tớ thông minh như vậy, sao có thể ngốc được?"
"Cũng không biết vừa rồi ngớ ngẩn là ai..."
"Tớ là vì muốn xem cậu có phải vì bị bệnh mà biến ngốc hay không..."
"Sau đó?"
"Không có sau đó! Sự thật chứng minh, cậu cũng không biến ngốc, chỉ số thông minh vẫn tạm ổn..."
"Nói như vậy, tớ còn phải cảm ơn cậu đã kiểm tra IQ của tớ?"
"Đúng vậy!"
"... Cậu có biết xấu hổ không?"
"Đương nhiên có! Cậu xem tớ phong độ như vậy..."
"..."
"Nể tình anh em, không cần cảm ơn, mời tớ uống rượu là được..."
"..."
"Cậu không nói gì, tớ coi như cậu đồng ý đấy nhé!"
. . .
Một hồi qua lại, cuối cùng vẫn là Giang Thần Hi thua, cái giá là một bữa cơm. Không còn cách nào khác, Thượng Quan Thành chính là kẻ "không biết xấu hổ" như vậy.
Giang Thần Hi biết, Thượng Quan Thành tìm thêm việc là vì muốn làm tâm tình của mình tốt lên một chút, chọc mình vui vẻ, mà anh cũng hùa theo cậu ấy, để cậu ấy yên tâm, cũng vì Giang Thải Dĩnh.
Thượng Quan Thành rốt cuộc cũng tìm được di động ở phòng khách, thật tốt! Anh sẽ không thừa nhận chứng quên đồ của mình lại tái phát, bởi vì, anh kiêu ngạo.
"A? Đây là tiếng mở cửa!" Có lẽ là cô bé kia đã mua đồ về.
"Em còn biết đường về sao? Mua đồ..." Nói được nửa câu, vừa nhìn thấy người tới, Thượng Quan Thành liền im lặng. Nửa là kinh ngạc, nửa là đúng rồi!
"A... Thật trùng hợp! Cậu cũng tới sao..." Nhất thời Thượng Quan Thành không biết phải nói gì.
"Sao thế? Là Thải Dĩnh về sao?" Giang Thần Hi nghe động tĩnh bên ngoài, lên tiếng hỏi.
"..." Tuy Thượng Quan Thành đã quá quen với trường hợp thế này, nhưng hiện tại cũng không biết nói gì, phải nói cái gì. Nhìn Giang Thải Dĩnh bên cạnh, cô ấy khẳng định đã nói với Tɧẩʍ ɖυy Nhiên gì đó. Mua đồ? Không đơn giản như vậy, hiện tại phải làm sao đây... Anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội Giang Thải Dĩnh.
"À..." Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Giang Thải Dĩnh liền cúi đầu.
Phát hiện bên ngoài không ai trả lời mình, một cảm giác quen thuộc ập tới, Giang Thần Hi lại hỏi: "Thượng Quan, sao thế?"
"Không... Không có gì... Thải Dĩnh về rồi!" Thượng Quan Thành căng thẳng tới nói chuyện cũng lắp bắp.
"Anh Thượng Quan, anh cùng em ra ngoài một chuyến được không? Vừa rồi hình như em mua thiếu đồ."
"Được." Thượng Quan Thành hiểu ý của Giang Thải Dĩnh, lập tức nhường lại không gian và thời gian cho hai người bọn họ, như vậy cũng tốt.