Loan Mộng và Thượng Quan Thành đều không biết, trêи đời này có một loài hoa tên hoa tình yêu, có thể trong lơ đãng mà mọc rể nảy mầm, cuối cùng nở hoa, một khắc hoa nở chính là đóa hoa đẹp nhất trần đời.
Nhưng rất nhiều người lại không biết đến sự tồn tại của nó, cho nên có quá nhiều người đã bỏ qua tình yêu đẹp nhất.
Giống như Tɧẩʍ ɖυy Nhiên đối với Giang Thần Hi, cô chính là đóa hoa nở rộ trong trái tim anh, cũng không biết đã mọc rể nảy mầm khi nào, cũng không biết nở hoa khi nào, có lẽ là giây phút gặp cô lúc khai giảng, cũng có lẽ là rất nhiều năm trước, giây phút lần đầu tiên gặp mặt.
Không còn cách nào hết, đã nảy mầm, đơm hoa, không lấy ra được. Cái gọi là hoa tình yêu chính là như vậy.
Nếu quay đầu, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên sẽ thấy một Giang Thần Hi bi thương thống khổ, đau tới xương tủy. Thượng Quan Thành và Giang Thải Dĩnh không biết phải khuyên anh thế nào, càng không biết nên nói từ đâu, điều duy nhất có thể làm chính là làm bạn với anh, lặng lẽ quan tâm.
Nếu đuổi theo, Giang Thần Hi nhất định sẽ nhìn thấy một Tɧẩʍ ɖυy Nhiên hai mắt đã đỏ bừng.
Chính bản thân cô cũng không biết vì sao mắt lại đỏ, chẳng qua là một người bạn bình thường, chẳng qua là một cuộc nói chuyện, không phải chia ly, tại sao lại có nhiều thương cảm như thế.
Đáng tiếc, cuộc sống này không có nhiều nếu đến vậy, cho nên, cuộc sống này mới có vô số lần bỏ qua nhau, bi thương không đếm được.
Giang Thần Hi nhìn theo hướng Tɧẩʍ ɖυy Nhiên rời đi, vẫn luôn nhìn, dường như dùng hết sức lực trong đời, nỗ lực muốn ghi tạc bóng dáng của cô vào đầu, giống như sợ chỉ cái nháy mắt chính mình sẽ quên.
Bóng dáng kia ngày càng mơ hồ, cho đến khi biến mất không thấy, Giang Thần Hi lảo đảo ngã xuống, Thượng Quan Thành vội đưa tay đỡ lấy, dùng cả thân thể của mình để chống đỡ.
"Anh, anh... Anh đừng làm em sợ, anh làm sao vậy... Anh..." Giang Thải Dĩnh lớn tiếng gọi, sợ hãi chưa từng có đột nhiên ập đến.
"Duy Nhiên..." Giang Thần Hi đã hôn mê bất an gọi.
Giang Thải Dĩnh nghe Giang Thần Hi lẩm bẩm, chua xót không môi. Khẽ cắn môi, nhìn sắc mặt Giang Thần Hi tái nhợt, Giang Thải Dĩnh đưa ra một quyết định.
"Anh Thượng Quan, anh giúp em trông anh trai một lát, em ra ngoài mua ít đồ." Giang Thải Dĩnh bất an nhìn Thượng Quan Thành, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nói dối với anh ấy, sợ bị anh ấy nhìn thấu.
"Mua đồ gì chứ? Biệt thự nhà hai người còn thiếu gì sao?" Thượng Quan Thành nhìn ra sự bất an của Giang Thải Dĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Giang Thần Hi đã ngất xỉu ở đây, ngay lúc này sao cô ấy có thể nói đi mua đồ?
"A... Hôm qua bọn em vội vàng tới, mà biệt thự kia em và anh trai không thường xuyên về, có rất nhiều món đồ cần phải mua mới..." Lý do này xác thật thích hợp, điều Giang Thải Dĩnh nói cũng là sự thật.
"Ừ, vậy em đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn." Thượng Quan Thành mỉm cười.
"Được, em đi đây, anh trông chừng anh trai." Nói rồi, Giang Thải Dĩnh vội vàng rời đi.
Một khắc xoay người, Giang Thải Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô chọn một quán cà phê trường học, tên Casablanca, cao điệu mà xa hoa, rốt cuộc đây cũng là nơi dành cho kẻ có tiền. Giang Thải Dĩnh và Giang Thần Hi trong tay có tài sản của riêng mình, bản thân cũng có thân phận, nhưng cuộc sống này, có được tất có mất, nếu để Giang Thải Dĩnh lựa chọn, có lẽ cô sẽ chọn một cuộc sống bình thường, một gia đình ấm áp.
Lấy di động ra gọi, hành động thoạt nhìn rất bình thường, nhưng chỉ có một mình Giang Thải Dĩnh biết, bản thân đã hạ bao nhiêu quyết tâm.
"Chị Duy Nhiên, chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị một lát..." Nói xong câu đó, Giang Thải Dĩnh khẩn trương tới trán đầy mồ hôi, sợ cô không vui.
"À, chị đang ở trường, có chuyện gì sao?" Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không ngờ Giang Thải Dĩnh lại gọi cho mình lúc này.
"Trùng hợp quá, chị Duy nhiên, em đang ở quán Casablanca gần trường, em ở đây chờ chị..." Giang Thải Dĩnh không đủ tự tin nói rõ.
"..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không trả lời, lặng lẽ suy nghĩ.
"Chị Duy Nhiên... Em ở đây đợi chị, cho đến khi chị tới." Giang Thải Dĩnh cảm thấy bản thân không thể từ bỏ như vậy, nhất định phải gặp được Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, cô không tin cô ấy lại nhẫn tâm tới thế.
Di động rất lâu không có ai trả lời, Giang Thải Dĩnh đột nhiên cảm thấy Tɧẩʍ ɖυy Nhiên đúng là kẻ máu lạnh, nhưng ngay lúc này, bên trong truyền tới một giọng rầu rĩ.
"Ừ, chị... Bây giờ chị qua." Trong lòng Tɧẩʍ ɖυy Nhiên dâng lên một cổ bất an, Giang Thải Dĩnh tìm tới xác thật khiến cô kinh ngạc, có lẽ là vì có chuyện."
"Loan Mộng, tớ có tí việc phải ra ngoài một chuyến." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nói với Loan Mộng đang rửa mặt.
"Ừ... Sao bây giờ lại muốn ra ngoài..." Loan Mộng vừa đánh răng vừa nói chuyện, giọng nói có chút mơ hồ.
"Có việc gấp, nếu lát nữa tớ không kịp vào tiết, nhớ giúp mình điểm danh..." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên chạy đi lấy cái túi màu đen rồi tới quán cà phê gần trường học.
Casablanca, đây là quán cà phê khá nổi danh đối với sinh viên trong trường, mặc kệ là tên hay cách trang trí, tất cả đều vô cùng hấp dẫn. Casablanca, một câu chuyện tình yêu lãng mạn, một ca khúc kinh điển.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên bước vào quán, đánh giá cách trang hoàng cổ xưa lại không mất đi vẻ nhã nhặn bên trong. Giai điệu quen thuộc vang lên.
I fell in love with you
Watching Casablanca
Back row at the driving show
In the flickering light
Pop-corn and cokes
Beneath the stars
Became champagne and caviar
Making love
On along hot summer"s night
I thought you felt in love with me
Watching Casablanca
Holding hands beneath the paddle fans
In Rick"s candle- lit café
Hiding in the shadows from the spots
Making magic at the movies
In my old Chevrolet
.....................
(Dịch) Anh đã phải lòng em
Khi mình cùng xem Casablanca
Phía sau rạp xe, rạp chiếu phim
Chìm dưới ánh đèn lung linh
Bắp rang và bánh
Dưới ánh sao trời
Trở thành rượu champagne và trứng cá muối
Trong đêm hè dài nóng bức
Tình yêu đôi ta nảy nở
Anh cứ nghĩ em đã phải lòng anh
Khi mình cùng xem Casablanca
Dưới ánh nến của quán cà phê
Nắm tay nhau dưới cánh quạt lơ lửng
Đôi ta ẩn mình trong bóng tối ôm nhau triền miên
Tạo nên phép màu trong bộ phim
Chiếc Chevrolet cũ kỹ của anh.