Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 402: Xử lý Lại Thị!

Trần gia giống như một con dao hai lưỡi.

Nếu vận dụng tốt, chắc chắn sẽ giúp Mặc Diệp giành được ngôi vị thái tử;

Nhưng nếu không sử dụng được tốt…

Chỉ cần một chút bất cẩn sẽ khiến hắn thua cả ván cờ!

Tất cả phụ thuộc vào cách Mặc Vĩ chọn như thế nào. Là muốn cuốn vào dòng thác trành gianh, hay là muốn tiếp tục không quan tâm đến thế sự và chỉ là một vương gia tự do và thoải mái.

Hoặc sẵn sàng giúp đỡ Mặc Diệp, gia nhập vào trại doanh của hắn.

Nhìn thấy sự im lặng của Mặc Diệp, Mặc Hàn Vũ nói tiếp: “Luận về tuổi tác, lão tử lớn hơn đệ.”

“Luận về thân phận, lão tứ là do Trần quý phi hạ sinh, tôn quý hơn so với đệ một chút.”

“Luận về thế lực, đứng sau lão tứ là Trần gia.”

Sự thật không phải cũng không xuôi tai như vậy.

Giờ phút này, Mặc Hàn Vũ dường như không phải là Hàn vương cà lơ phất phơ ngày thường ngu ngốc chỉ biết ăn uống, vui chơi.

Hắn ta đang nghiêm mặt phân tích cho Mặc Diệp nghe: “Còn đệ thì sao? Gia tộc của Đức phi ở xa ngoài kinh thành, hơn nữa cũng không thể nào lớn mạnh bằng Trần gia.”

“Cho dù có Vân Quốc Công phủ, nhưng quan hệ cha con của Quán Ninh và Vân Quốc Công cũng không tốt lắm! Và Vân Đinh Lan đã gả cho lão tam rồi.”

“Đệ thử nghĩ xem, đệ lấy cái gì để chống lại lão tứ?”

Mặc Diệp chăm chú nhìn hắn ta.

Xem ra nhị ca tốt của hắn thật sự không phải là không có não!

“Đệ đừng nhìn ta như vậy! Ta làm như vậy đều là vì muốn tốt cho đệ.”

Mặc Hàn Vũ lau tay: “Sở dĩ muộn như vậy rồi mà bổn vương còn đến gặp đệ là bởi vì ta cũng không muốn gây ra cho đệ những phiền phức không cần thiết.”

“Hoàng trưởng tôn xuất hiện, Minh vương phủ từ lâu đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi! Chắc hẳn là có vô số người bí mật theo dõi sát sao.”

Ngừng một chút, hắn ta lại nói: “Bổn vương đêm hôm khuya khoắt tới đây, mới không dễ bị người ta phát hiện.”

“Bổn vương sẽ xem xét lại vấn đề này, ngày mai sẽ cho huynh câu trả lời.”

Vẻ mặt Mặc Diệp vẫn lãnh đạm.

“Còn cần phải suy nghĩ sao? Hiện tại đại ca bị thương rồi, Nam Cung Nguyệt lại bị sẩy thai. Đây là thời điểm tốt để ta và đệ ổn định lại thế lực! Đệ còn suy nghĩ cái gì nữa?”

Mặc Hàn Vũ bày tỏ sự khó hiểu.

“Suy nghĩ chuyện của tứ ca.”

Mặc Diệp chậm rãi nói.

Hắn phải tìm hiểu rõ Mặc Vĩ rốt cuộc là có thái độ như thế nào!



ngày hôm sau.

Lại Thị vẫn đang giam trong vựa củi ở sân sau vương phủ, mấy ngày liên tiếp nàng ta không được ăn no ngủ đủ, bà Trương vẫn đe dọa và uy hϊếp nàng ta mỗi ngày.

Nàng ta đã sức cùng lực kiệt, cả tinh thần và thể lực đều kiệt quệ từ lâu rồi.

Khi bị được đưa đến trước mặt Vân Quán Ninh, hoàn toàn khác hẳn với khi nàng ta được đưa đến Minh vương phủ vài ngày trước.

“Những ngày gần đây Lại Thị trông sống không được tốt cho lắm, cũng không còn rạng rỡ tươi sáng như mấy ngày trước nữa.”

Vân Quán Ninh chống tay lên trán, vẻ mặt uể oải nhìn bà ta: “Nhưng cũng không thành vấn đề gì cả.”

“Người đâu, đưa Lại Thị xuống tắm rửa.”

Nhìn Lại Thị bị kéo đi, Như Yên nhẹ giọng hỏi: “Vương phi, người định xử lý Lại Thị như thế nào?”

“Nếu như nàng ta là người mà Mặc Hồi Diên và Triệu hoàng hậu gửi đến đây, bổn vương phi đương nhiên cũng muốn nguyên vẹn gửi nàng ta trở lại! Để tránh người ta nói rằng bổn vương phi hà khắc với người của bọn họ.”

Vân Quán Ninh cong môi: “Hiếm thấy hôm nay ta rảnh rỗi không có việc, đúng lúc có thể xử lý Lại Thị.”

Như Yên trầm ngâm gật đầu: “Nô tỳ nghĩ gửi lại cho Sở vương sẽ tốt hơn.”

“Đầu tiên, bây giờ Sở vương phi bị sảy thai không thể hầu hạ vua Sở vương nữa, Sở vương phủ đang cần nhân lực.”

Cái từ “nhân lực” này, rốt cuộc là loại nhân lực nào, Vân Quán Ninh vừa nghe đã biết ngay.

“Thứ hai, dù sao thì hiện tại trong Sở vương phủ cũng có rất nhiều thê thϊếp, cũng không thiếu một Lại Thị! Nô tỳ nghe nói Đức phi nương nương đã ban Uông di nương cho Sở Vương rồi, thủ đoạn cũng thật là cao minh.”

Như Yên mím môi cười: “Uông di nương là nguyên nhân gián tiếp khiến Sở vương phi bị sẩy thai.”

“Nhưng đến bây giờ, Uông di nương vẫn yên ổn ở đó! Thay vào đó, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng ta đã nắm trong tay quyền quản lý Sở vương phủ…”

Có thể thấy, Uông di nương này quả nhiên là rất lợi hại!

Vân Quán Ninh vừa nghe thấy, hai mắt đã sáng lên: “Đó thực sự là một ý kiến hay!”

Nàng đã từng gặp Uông di nương đó rồi, đó là một người rất thông minh lanh lợi.

Mặc dù hiện tại Nam Cung Nguyệt đã bị sẩy thai, Uông di nương nắm quyền quản lý gia đình.

Nhưng Nam Cung Nguyệt chỉ cần sinh một Tiểu Nguyệt Tử, nàng ta nhất định sẽ giành quyền quản lý gia đình… Chuyện này không có ảnh hưởng gì lớn, Vân Quán Ninh tin tưởng vào năng lực của Uông di nương!

Nàng ta chỉ cần nắm chắc trái tim của Mặc Hồi Diên là được.

Lại Thị vào Sở vương phủ, nhất định sẽ không được sống yên ổn!

“Đó là một ý kiến hay, chúng ta hãy mau chóng đưa Lại Thị đến đó càng sớm càng tốt.”

Vân Quán Ninh mỉm cười: “Nếu cần thiết, cứ cách mỗi tháng lại chọn một người đưa đến Sở vương phủ.”

“Phúc khí đông người của Sở Vương, không phải ai cũng có được đâu!”

Như Yên nhận mệnh mà đi xuống.

Một lúc sau, nàng ấy quay lại, nói rằng ban nãy trên đường nàng ấy đưa Lại Thị đến Sở vương phủ ở phố Trường An đã gặp Chu vương.

“Ngài ấy ở phố Trường An làm gì?”

Vân Quán Ninh ngồi thẳng dậy.

Gần đây Mặc Vĩ có “động thái” gì không nhỉ?!

Cơ thể của hắn ta vẫn chưa được hoàn toàn bình phục.

Nhưng với tần suất xuất hiện thường xuyên như vậy, liệu có phải là đang có dự tính gì không?

“Nô tỳ thấy ngài ấy đi vào một cửa hàng may vá.”

Như Yên thành thật trả lời: “Giống như là đi may y phục mới.”

Lần này, vẻ mặt của Vân Quán Ninh trở nên phức tạp một chút: “May y phục mới à? Ngài ấy là Chu vương, bình thường chắc chắn là cũng không thiếu y phục mới! Tại sao phải đặt may y phục mới?’

“Hơn nữa cho dù có muốn làm, chỉ cần tìm thợ may vào vương phủ đo rồi may là được, tại sao phải đích thân đi ra ngoài một chuyến?”

“Nô tỳ không biết.”

Như Yên lắc đầu: “Nhưng nô tỳ thấy phía sau Chu vương xách theo rất nhiều đồ!”

“Chu vương cũng thích mua đủ sắm à?”

Vân Quán Ninh cau mày: “Ngoại trừ chuyện đó ra, có gì khác thường không?”

Như Yên lắc đầu.

Giây tiếp theo, nàng ấy lại nói: “Nhưng khi nô tỳ đưa Lại Thị đến Sở vương phủ, Uông di nương vô cùng nhiệt tình! Nàng ta còn đích thân đưa Lại Thị vào cửa, còn nhờ nô tỳ truyền lời lại cho vương phi rằng nàng ta nhất định sẽ “chăm sóc tốt” cho Lại Thị!”

Xem ra Uông di nương này rất được việc.

Vân Quán Ninh khẽ cười: “Rất tốt.”

“Nhân tiện, ngươi phái người đi theo Chu vương, ta đi ra ngoài một chút.”

Nàng luôn cảm thấy Mặc Vĩ cứ kỳ quái thế nào ấy.

Tối hôm qua hắn ta đột nhiên tới nhà, còn tặng một món quà quý giá như vậy, còn nói cái gì mầ đến chúc thọ Vân Chấn Tung…

Đây không phải là tác phong của Mặc Vĩ!

“Vương phi người đi đâu vậy? Nô tỳ sẽ đi theo người!”

Sợ rằng Vân Quán Ninh sẽ gặp nguy hiểm, Như Yên vội vã nói.

“Không cần đâu, bổn vương phi muốn vào cung một chuyến. Tối hôm qua Chu vương còn mang lễ vật chuẩn bị để mừng sinh thần cho mẫu phi đến. Ta sẽ tự mình đem vào cung.”

Vân Quán Ninh xách hộp gấm đi vào cung.

Khi đưa món quà cho Đức phi, vừa nghe nói nó là do Mặc Vĩ tặng…

Đức phi cũng ngạc nhiên vô cùng!

Sau khi hỏi thăm tình hình của Mặc Vĩ, Đức phi liên tục giữ Vân Quán Ninh ở lại dùng bữa trưa nhưng nàng đã từ chối.

Viên Bảo đã bị Mặc Tông Nhiên đưa đi tảo triều rồi, nên không gặp được Vân Quán Ninh.

Nàng dự định sẽ hoàn thành xong công việc trong tay, buổi chiều sẽ tới hoàng cung đón Viên Bảo.

Sau khi rời cung, Vân Quán Ninh đi thẳng đến sào huyệt của bang Hắc Phong.

Khi đó, Độc Nhãn Long đang nằm dưới mái hiên phơi nắng.

Sau vài ngày có tuyết rơi, thời tiết cuối cùng cũng đã có chút ánh nắng mặt trời, nhóm nam nhân thô lỗ đang ở trong sân chơi ném tuyết, xây người tuyết rất vui vẻ.

Nhìn thấy Vân Quán Ninh đi tới, một nhóm nam nhân cởi trần nhanh chóng chạy tới nghênh đón: “Cô nãi nãi tới rồi!”

Ngay khi nghe thấy ba chữ “cô nãi nãi”, Độc Nhãn Long lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế.

Vừa rồi, hắn ta vẫn ở dưới hành lang, chưa đầy một nhịp thở, hắn ta đã lao đến trước mặt Vân Quán Ninh: “Chào cô nãi nãi!”

“Tất cả đang bận việc gì thì cứ tiếp tục làm đi? Ta có chuyện muốn nói với Độc Nhãn Long.”

Vân Quán Ninh đi vào trong phòng trước.

Trong phòng có một đống lửa than, tuy rằng không bằng than Ngân sương, nhưng cũng không quá ngộp.

Độc Nhãn Long lo lắng đi theo sau nàng: “Cô nãi nãi, đã lâu rồi người không ra lệnh cho chúng ta làm chuyện gì cả! Ta còn sợ là người đã bỏ rơi chúng ta rồi đấy!”

Không nhận được sự “thúc giục” từ Vân Quán Ninh, Độc Nhãn Long có chút không quen.

Vân Quán Ninh quay đầu nhìn hắn ta: “Không phải chuyện đã tới rồi sao?”

Sắc mặt nàng nghiêm túc: “Ta có một việc lớn cần ngươi đi làm…”