“Ở trong lòng Ninh Nhi, thực ra vẫn luôn oán hận bổn vương.”
Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, vẻ mặt Mặc Diệp rất bình tĩnh: “Tuy ngoài miệng nàng ấy không nói, nhưng bổn vương biết rõ. Sau khi trải qua một năm cố gắng này, bổn vương vẫn chưa thể đi vào trong lòng của nàng ấy.”
Mặt ngoài nhìn lúc nào Vân Quán Ninh cũng cười toe toét.
Nhưng mấy năm trước hắn đã tạo thành vết thương quá lớn cho nàng rồi, thế nên cho đến bây giờ nàng vẫn không muốn mở rộng trái tim đón nhận hắn.
“Không thể nào?”
Vẻ mặt Như Mặc kinh ngạc nói: “Thuộc hạ thấy vương phi đối với người rất tốt mà.”
Hắn ta gãi gãi đầu rồi ngồi xuống sàn nhà bên cạnh Mặc Diệp: “Bình thường vương phi cũng không có nhắc đến chuyện này, thuộc hạ còn tưởng rằng chuyện này đã xong rồi.”
Lúc trước khi Vân Quán Ninh luyện chế thuốc độc, không phải vẫn lấy Mặc Diệp ra thử độc hay sao?
Trời xui đất khiến thế nào mà lại có thể khiến cho thân thể Mặc Diệp trở thành bách độc bất xâm…
Bọn họ đổ mồ hôi hột thay hắn, nhưng cái người này lại không thèm để vào mắt.
Còn tự hào khoe khoang ở trước mặt hàn vương cơ mà.
Ngày bình thường nhìn thấy Mặc Diệp và Vân Quán Ninh hòa hợp ở chung, bây giờ Mặc Diệp lúc nào cũng đi theo Vân Quán Ninh, hắn ta còn tưởng rằng chuyện năm đó đã kết thúc rồi.
“Ngu xuẩn.”
Mặc Diệp quét mắt nhìn hắn ta một cái.
Sau đó thở dài một hơi: “Chuyện năm đó đúng là bổn vương không tốt.”
“Năm đó mặc dù Ninh Nhi rất ác, nhưng đó cũng là do bổn vương đã hiểu làm nàng! Bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải, không biết bổn vương còn phải cố gắng như thế nào mới có thể làm tiêu tan hết những oán hận ở trong lòng nàng.”
Nhớ lại hiểu lầm năm đó, hắn cấm túc Vân Quán Ninh bốn năm, hắn coi nhẹ hai mẹ con họ bốn năm.
Những sổ sách này, nếu như Vân Quán Ninh thật sự muốn thanh toán với hắn thì đến lúc đó hắn phải làm như thế nào mới có thể cứu vãn đây?
“Ninh Nhi đã từng nói qua, sở dĩ bây giờ ngoài mặt chung sống hòa bình với ta đều là vì Viên Bảo.”
Ánh nến tối sầm lại, ánh sáng trên mặt Mặc Diệp rút đi không ít.
Hắn tâm sự nặng nề nhéo nhéo ấn đường, sầu khổ thở dài: “Mấy lần bổn vương thăm dò, lại phát hiện vẫn chưa thể mở được cánh cửa đã đóng chặt ở trong lòng nàng.”
Hôm nay cũng là một lần hắn dò xét.
Nhưng thái độ của Vân Quán Ninh lại như một chậu nước lạnh tạt vào đầu của hắn, tạt cho hắn lạnh thấu tim gan.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa truyền đến tiếng hát: “Bông tuyết phiêu phiêu, gió bấc rền vang…”
Sắc mặt của Mặc Diệp và Như Mặc cứng đờ.
Chỉ thấy Như Ngọc như một trận gió nhẹ đi vào: “Chủ tử, câu hát dân gian này là mấy ngày trước thuộc hạ học cùng vương phi đấy! Có hay không?”
Có hay hay không chỉ là thứ yếu, dù sao giọng hát của hắn ta đều là “đường núi mười tám vòng”.
Chủ yếu là lời bài hát, rất phù hợp với tình cảnh bây giờ.
Tên nhóc này đang cố ý phải không?
Mặc Diệp chỉ một ngón tay: “Như Mặc, đánh hắn.”
“Vâng, chủ tử!”
Như Mặc xoa xoa tay, lập tức đánh tới.
Như Ngọc bị đánh đến mức kêu oa oa: “Chủ tử, tại sao lại đánh thuộc hạ! Thuộc hạ vừa bị vương phi đánh cho một trần, bây giờ lại bị Như Mặc đánh.”
“Thuộc hạ cũng không phải bao cát, các người làm người Hồi đi.”
“A…”
Như Ngọc kêu thảm thiết, hắn ta bị Như Mặc đạp một cái bay ra ngoài.
Mặc Diệp sâu kín thở dài một hơi.
…
Vân Quán Ninh trở về Thanh Ảnh Viện như lâm đại dịch.
Nàng phân phó Như Yên đóng cửa lại, còn cố ý dặn dò bà Trương canh gác: “Đêm nay dù là người nào đi vào, thì cứ đánh đuổi ra ngoài cho ta! Không phải… Không thể để cho bất cứ kẻ nào đi vào.”
Vân Quán Ninh lấy cây gậy ở góc tường đưa cho bà Trương.
Bà Trương sững sờ.
Bà ta ngơ ngác tiếp nhận cây gậy, hỏi một câu rất gợi đòn: “Vương phi, có phải người lại rước lấy phiền phức gì rồi hay không?”
“Có phải người lại gây ra chuyện gì rồi phải không?”
Cho nên mới phải nhốt chính mình vào Thanh Ảnh Viện, không dám đi ra ngoài, cũng không để cho người khác đi vào.
Vân Quán Ninh: “… Đúng, đêm nay ta bị chó điên cắn.”
Bà Trương không hiểu lắm, chỉ nghe thấy Như Yên cười một tiếng, bà còn thành thật gật đầu: “À! Vậy thì con chó điện này đúng là đáng đánh, lại dám cắn vương phi nhà chúng ta.”
“Ngày khác nô tỳ sẽ mang nó đi lột da hầm xương để uống.”
Vân Quán Ninh “ha ha” bật cười thành tiếng: “Ta thấy cái chủ ý này được đấy.”
“Vương phi, chuyện là nếu là vương gia tới…”
“Cũng ngắn chặn ở ngoài cửa cho ta.”
Vân Quán Ninh tiếp tục dặn dò: “Nhất là vương gia, tuyệt đối không để hắn tiến vào.”
“Nô tỳ đã rõ.”
Bà Trương cảm thấy thắc mắc nhưng không dám hỏi, nên vội vàng gật đầu.
Như Yên đồng tình nhìn bà ta một cái.
Nếu bà ta biết rõ vương phi nói “chó điên” là ai, thì sẽ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình đấy.
Lại còn muốn mang con “chó điên” này đi lột da hầm xương để uống, nói không chừng đến mai bà Trương đã bị mang đi hầm cách thủy rồi đấy.
Nhìn thấy vẻ mặt bà Trương nghiêm túc ôm gậy đứng canh ở cửa, Vân Quán Ninh yên tâm trở lại phòng nghỉ ngơi.
Lúc đầu thần kinh còn căng thẳng, nhưng thực sự quá mệt mỏi nên nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu sau Vân Quán Ninh đột nhiên bừng tỉnh, nàng cảm nhận được ở bên giường có người.
Hơn nữa vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm vào nàng.
Lúc trước đã từng xem rất nhiều phim ma, bây giờ không ngừng hiện lên trong đầu…
Vân Quán Ninh cũng không mở mắt ra, cầm lấy dao găm ở dưới gối đâm về phía bên giường.
“Ninh Nhi!”
Lúc ánh sáng lạnh lóe lên, Mặc Diệp đã bắt được tay của nàng, bất đắc dĩ nói: “Là bổn vương.”
Tại sao dưới gối của nữ nhân này còn đặt một con dao găm chứ?
“Là chàng thì sao?”
Vân Quán Ninh vừa thở phào một hơi, nhưng trong lòng lập tức căng thẳng.
Nàng đâu phải đối thủ của Mặc Diệp chứ?
Lúc trước ở chính sảnh, Mặc Diệp sợ đả thương nàng nên mới không đánh trả. Lúc này trong tay nàng đang cầm dao găm, nhỡ không may nàng tự mình làm bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên hắn đã nắm lấy cổ tay của nàng, hơi dùng sức, Vân Quán Ninh hô lên một tiếng, bàn tay tê rần buông lỏng ra.
Mặc Diệp cầm lấy con dao găm, bị dọa cho hoảng sợ: “Tại sao nàng lại để một vật sắc bén như vậy ở trên giường chứ?”
“Nhỡ trong đêm tự mình làm bị thương thì phải làm sao bây giờ?”
Không nói đến Vân Quán Ninh, Viên Bảo cũng có thể đến ngủ cùng với nàng.
“Lúc trước có Viên Bảo ở đây, ta còn không lo lắng. Còn bây giờ con trai đã không ở đây, ta phải chuẩn bị một vật gì đó để phòng sói, nếu không khi bị người khác khi dễ thì ta phải làm sao?”
Vân Quán Ninh ôm lấy chăn che kín thân thể, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ví dụ như, những người vô liêm sỉ như ngươi chẳng hạn.”
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại ngồi ở bên giường định hù dọa ai chứ?”
Mặc Diệp bị nàng mắng nhưng cũng không có tức giận.
Hắn tốt tính cười cười: “Đều là bổn vương không tốt.”
“Ta còn không biết đường đường la Minh Vương lại có thể đêm hôm khuya khoắt đi vào phòng ngủ của người khác, ngươi định làm đầu trộm đuôi cướp hay là định làm hái hoa tặc thế?”
Vân Quán Ninh vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Mặc Diệp đỡ trán nói: “Bổn vương chỉ là muốn đến nói cho nàng một chuyện mà thôi.”
“Nói!”
Vừa nói xong, nàng lại duỗi tay ra ngăn hắn lại: “Đợi lát nữa rồi nói.”
Việc cấp bách, nàng còn muốn xác nhận một chuyện.
Nàng cầm lấy áo khoác phủ thêm vào, nổi giận đùng đùng đi xuống giường.
Mở cửa ra xem xét, thấy Như Ngọc đang bịt miệng Như Yên, Như Mặc thì cầm tay Như Yên. Hai huynh đệ nhà này đang giữ chặt lấy nàng ấy đến một tiếng cũng không thể phát ra được.
Bảo sao Như Yên lại không hề nhắc nhở nàng một tiếng.
“Hai người các ngươi đúng là chó chết! Cũng có chút tiền đồ rồi đấy.”
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn Như Ngọc và Như Mặc, tiếp tục đi đến cổng viện.
Đến gần xem xét thì thấy bà Trương vẫn đang ôm cây gậy ở trong ngực, lúc này đang dựa lưng vào cửa ngồi dưới đất gáy o…o…
Tiếng ngày vang lên không ngừng, nước miếng còn chảy ướt hết cả cằm.
Mặc dù bà ta dựa vào cửa viện nhưng cũng chỉ có một cánh đóng, một cánh khác thì đang mở rộng đây này.
Cái bà Trương này, nàng còn có thể trông cậy được gì ở bà ta chứ?
Vân Quán Ninh tức giận đến mức đạp bà ta một cái: “Cẩu nô tài! Bổn vương phi còn cần ngươi để làm gì? Người đâu đến kéo bà ta xuống băm cho chó ăn đi.”
Lúc này bà Trương mới giật mình tỉnh lại: “Ai, ai!”
Đến khi nhìn rõ được người trước mặt, bà Trương mới vội vàng lau nước miếng đứng lên: “Vương phi, nô tỳ đã nghe theo sự phân phó của vương phi, canh cửa…”
Hai chữ “gắt gao” còn chưa ra khỏi miệng, thì một trận gió thổi tới, làm cánh cửa đang mở ra lung đưa đập vào trên lưng của bà Trương.
Bà Trương trợn tròn mắt nhìn cánh cửa đang đung đưa kia.
Bà ta cuống quýt ngước mắt lên, nhìn thấy Mặc Diệp đang đi từ bên trong ra.