Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 7: Kết hôn với tôi

Cô làm xong thì có hỏi chị Linh thư phòng của anh, sau đó đem món Salad Nicoise, kèm theo ly sữa mà mình vừa làm xong lên.

* Cốc cốc *

" Ai? "

* Là bà cố của anh chứ ai* cô vừa nghĩ vừa giơ tay thành quả đấm

" Là tôi, tôi vào được chứ?"

" Vào đi " hắn hững hờ trả lời cho có

Cô mở cửa bước vào bước lại bàn làm việc của anh

" Tôi nghe chị Linh nói anh chưa ăn gì nên có làm chút đồ ăn nhẹ mang lên cho anh nè. Mau ăn đi rồi hẵng làm việc" cô bỏ dĩa thức ăn với ly sữa xuống bàn

Nghe cô nói anh bỏ tập tài liệu xuống ngước lên nhìn

" Salad Nicoise? " anh khẽ cau mày hỏi, thật không nghĩ cô ta biết làm những món này

" Đúng rồi! vì là buổi tối nên tôi làm món này cho dạ dày anh sống lâu chút"

" Cô đang ám chỉ tôi không biết chăm sóc cho bản thân mình sao?" anh nhướn mày nhìn lên

" Tôi không hề nói thế đó là do anh tự nghĩ nha, đừng có mà đổ oan cho tôi" cô lại bày ra vẻ mặt ngây thơ đó rồi

" Muốn gì, nói thẳng "

* Gì chứ! tên này biết mình có ý đồ sao? Cũng tốt, mình còn đang lo không biết mở lời thế nào"

" TÔI MUỐN ĐI HỌC LẠI " cô nói to lên, chậm rãi từng chữ một

" Đồng ý với tôi một điều kiện " anh khoanh tay ngả người ra sau ghế

" Được, anh muốn tôi đáp ứng điều kiện gì cũng được" mắt cô sáng rực lên, cô háo hức trả lời lập tức

" KẾT HÔN VỚI TÔI"

Anh hướng người lại phía cô. Vẻ mặt anh lập tức thay đổi, khuôn mặt đó hiện lên sự nguy hiểm, miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt gian tà đó nhìn thẳng vào mặt cô

" Kết hôn với anh thì tôi được gì?"

" Những gì cô muốn, nhưng phải qua sự đồng ý của tôi"

" Vậy anh phải cho tôi đi học lại "

" Được "

" Cô về phòng đi lát tôi sẽ cầm hợp đồng qua cho cô "

" Tại sao lại cần hợp đồng? "

" Tôi sợ cô lật kèo"

" Ồ. "

Càng nghĩ cô càng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng kệ được đi học lại là cô vui rồi. Cô vừa cười vừa đi ra cửa, chợt quay lại nói

" À mà anh nhớ ăn rồi uống sữa đi nha, công sức tui làm đó, bỏ ly cà phê đó đi uống nhiều không tốt đâu."

Nói xong cô bước ra ngoài chạy thẳng về phòng mình, đóng cửa lại nhưng nụ cười đó cũng vụt tắt theo

" Rốt cuộc anh ta muốn gì chứ? " giọng nói cô đầy nặng trĩu bước lê thê đến chân giường ngồi thụp xuống

" Ba à, con nhớ bắt đầu người rồi đó "

Cô co chân lên úp mặt xuống hai đầu gối nước mắt bắt đầu rơi. Rõ ràng cách đây vài hôm cuộc sống cô vẫn còn bình yên mà bây giờ lại thành thế này, bị người ba của mình bán đi để trả nợ, tên biếи ŧɦái đó lại không cho cô đi học muốn đi học thì cô cũng đã phải trả giá.

Cô muốn thực hiện ước mơ của mình là thiết kế thời trang , cái ước mơ mà cô đã ấp ủ bao nhiêu năm trời. Chợt nghĩ tới ngành thiết kế thời trang thì nước mắt cô lại tuôn trào ra nhiều hơn nữa

Khi còn nhỏ cô rất thích có những bộ váy đẹp vì thế cô đã vẽ những bộ mình muốn ra giấy, vì còn bé nên những " bộ váy" cô vẽ không được hoàn thiện là bao, chính mẹ cô là người đã cầm tay cô sửa lại cho hoàn thiện, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô tự vẽ tự hoàn thiện lại những " bộ váy"mà mình yêu thích.

Càng nghĩ cô lại càng tủi thân mà khóc nhiều hơn, thật sự không thể kiểm soát được những giọt nước mắt đó nữa rồi.Cổ họng cô như có thứ gì chặn nghẹn lại. Sau đó nấc lên từng hồi