Về tới nhà, Mộng Dao và Diệp Liên tự giác mang hắn lên sân thượng, các nàng biết hắn có thể hồi phục nhanh hơn khi ở ngoài trời làm chuyện xấu xa.
Dương căn hùng dũng đang chĩa thẳng lên trời, Hoàng Thiên chỉ cần nằm đó và hưởng thụ rồi chữa trị đôi chân thôi. Tranh thủ thời gian vẫn còn nắng.
Nàng tách 2 chân ra, rồi cầm ©ôи ŧɧịt̠ ấn vào l*и nàng. Nàng dang rộng 2 chân ra để ©ôи ŧɧịt̠ dần chui vào l*и nàng dễ hơn. Nàng khẽ há miệng rên nhẹ, đôi mắt nàng mê ly, đôi môi đỏnh như cánh hoa hồng kiều nộn ướŧ áŧ khẽ hé mở để lộ ra hàm răng trắng.
Cái khoảnh khắc gợϊ ɖụ© mà lại vô cùng đẹp đẽ đó làm hắn càng hưng phấn điên cuồng dập lên trên dù chân vẫn còn đau. Khi ©ôи ŧɧịt̠ chui hết vào trong l*и nàng, hắn ôm chầm lấy nàng, mải miết tìm cái lưỡi đinh hương của nàng mà trêu đùa. Cả hai như cuồng điên vì nhau.
Mộng Dao ngồi lại lên trên người hắn mà nhún nhảy, hai tay nàng chống lên ngực hắn làm điểm tựa, mông liên tục nhấp lên xuống.
- Hôm nay.... ahhh….em… sẽ…. ahhh… cho …anh ….biết …..tay …..nyaaa….
Nàng vừa nói xong, trong l*и nàng đột nhiên lạnh buốt làm hắn tê cả da đầu, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra như nước sôi vừa mới đun chảy ra, lại là cảm giác đặc biệt đó tuy không mãnh liệt như trước nhưng cũng đủ làm hắn xuất tinh ào ạt vào nàng. Hôm này hắn rất mệt rồi nhưng vẫn phải dùng cách này để tăng tốc khôi phục, nên nàng mới chiếm thế thượng phong.
- Thấy … chưa ….ahhh …. anh… thua… rồi…. uhhhh… nyaaa.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng vào trong nàng làm nàng càng trở nên nhảy cảm hơn nên nàng ngồi im trên người hắn, nếu mà nhún nữa nàng sẽ ra mất.
- Uhhhh…… nyaaaaa
Hắn đột ngột thúc mạnh lên làm nàng lêи đỉиɦ.
- Thế mà cũng đòi thắng…. thắng ….. thắng này.
- Ưhhh … nyaaa… em biết lỗi rồi, em … nyaaaa……
Nàng có vẻ như rất thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn để hắn mạnh bạo với nàng, không hổ là máu M có khác.
Được 1 lúc nữa thì Mộng Dao ngất đi vì quá sướиɠ rồi. Hắn để nàng nằm sang 1 bên rồi đến lượt Diệp Liên.
Không bao lâu sau, Diệp Liên cũng hét lên 1 tiếng rồi ngất đi.
Chân hắn cũng tạm khỏi rồi, 10 cái lỗ trên bụng thì đã khỏi hẳn. Đi đi lại lại thì không có vấn đề gì, hắn đưa hai nàng xuống phòng cho các nàng nghỉ ngơi
Hoàng Thiên xuống dưới nhà, lôi tên còn sống hắn mang về ra, có nhiều thứ cần hỏi lắm.
Hắn đi qua phòng khách, thấy Dương Ngọc Trân và Dương Giai Kỳ đang ngồi nói chuyện, vừa nhìn thấy hắn, mặt 2 người liền đỏ ửng lên trong thật kiều diễm, chắc hai nàng đã nghe thấy tiếng động trên sân thượng rồi.
Hắn giờ phút này mới nhìn kỹ dung nhan của 2 người, Ngọc Trân một khuôn mặt hiền hậu đoan trang, mái tóc dài được búi cao lên, làm cho người ta có cảm giác nàng như cô vợ hiền thùy mị nết na, nhưng thân hình lại vô cùng hoàn mỹ, quyến rũ tràn đầy vận vị của nữ nhân trưởng thành.
Không hổ cái câu gái một con trông mòn con mắt, nhất là nốt ruồi dưới khóe môi nàng càng làm cho nàng trở nên quyến rũ hơn, nhìn nàng thôi là hắn đã thấy bên dưới rục rịch rồi.
Giai Kỳ thì giống mẹ nàng tới 8 phần chỉ thiếu đi nét thành thục và nốt ruồi dưới khóe môi mà thay vào đó là sự lanh lợi hoạt bát, tràn đầy khí tức tuổi trẻ.
- Tôi tên là Trần Hoàng Thiên, rất vui được làm quen với cô.
- Tôi tên là Dương Ngọc Trân, cảm ơn cậu vì đã cứu mẹ con tôi, nếu không có ….
- Không cần cảm ơn, sau này đều là người 1 nhà cả thôi. Chờ tôi một chút, tôi có việc cần giải quyết, tí chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Hoàng Thiên xuống kho, lôi tên còn sống hắn mang về ra dội vài xô nước tên này mới tỉnh dậy. Hắn còn đang ngơ ngác, hắn chỉ nhớ rằng đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng lấy pháp bảo ra đón đỡ rồi 1 lực phản chấn cực lớn làm hắn trọng thương rồi ngất đi.
Hắn giờ này mới cảm nhận được hai chân như bị đánh gãy, hai tay cũng biến dạng. Không biết ăn bao nhiêu đan dược mới khỏi được.
- Tỉnh rồi à, thế thì bắt đầu. Tại sao ngươi tấn công ta ?
- Phàm nhân, ngươi có ….
- @#^^$*#@ Còn thả ngoan thoại. ngươi chán sống rồi à.
Hoàng Thiên vừa nói vừa đấm vào mặt hắn.
- Thằng khốn đợi tao khôi ……
Chíu(tiếng súng giảm thanh )…. Aghrrrrrr
Trực tiếp rút súng, 1 viên vào chân.
- Ngươi dám…
Chíu Chíu…. Aghrrrrrr
- Ngươi có biết…..
Chíu Chíu Chíu…… Aghrrrrrr
- Nói nhảm nữa là viên kẹo đồng tiếp theo bay vào đầu ngươi đấy.
Hoàng Thiên dí thẳng súng vào đầu hắn uy hϊếp.
- Ta … ta biết … rồi… Hắn giả vờ sợ hãi nói nhưng trong lòng đang nghĩ làm sao để thoát khỏi đây, chỉ cần liên hệ được với gia tộc hắn chắc chắn chết không có chỗ chôn.
- Tại sao các ngươi tấn công chúng ta?
- Ban đầu chúng ta đang tìm cách để gϊếŧ con zombie 3 đầu mà ngươi đã xử lý để hoàn thành lịch luyện của gia tộc giao phó. Chúng ta theo dõi nó đã nửa tháng nhưng nó hoàn toàn không bao giờ cách xa đàn em của nó. Thẳng đến ngày ngươi đến và hạ gục nó chúng ta cũng không có cơ hội đắc thủ.
- Khi thấy ngươi đã phế được con zombie 3 đầu kia, chúng ta cảm giác ngươi không sai biệt lắm đã đến cực hạn bởi vì trông ngươi điều khiển linh khí rất gượng ép nên chúng ta quyết định xuất thủ. Tên xuất thủ đánh lén ngươi là Ngụy Nham.
- Lúc có tiếng hét thảm ta còn tưởng là của ngươi. Tên bị ngươi đá bay đầu là Trương Thiết. Ta tên là Mã Lương. Hai chúng ta tính khống chế lại 2 cô gái kia lại, nhưng ngươi lao tới, sau đó thì ngươi cũng biết rồi.
- Ta thấy ngươi đột ngột lôi ra 1 tấm khiên, có phải là từ thứ như nhẫn trữ vật hay đại loại vậy không.
- Đúng thế.
Hoàng Thiên táy máy một lúc, hắn tập trung chú ý vào 3 chiếc nhẫn trên tay, từ không trung đột nhiên rớt ra 1 viên năng lượng kết tinh, là từ zombie dị biến lấy được.
- Thì ra là dùng như này.
Hoàng Thiên tập trung tinh thần vào chiếc nhẫn là có thể tự do sử dụng nó rồi, không gian trong 3 thứ này cũng không lớn lắm, chắc chỉ khoảng 30 mét khối.
- Ồ, Mã gia tâm pháp, Trương gia tâm pháp, Ngụy gia tâm pháp…… thật là gân gà nha. 15 phút đồng hồ mới hoàn thành 1 chu thiên …
Hoàng Thiên tìm được 3 cuốn tâm pháp nhưng quá cùi bắp liền vứt qua 1 bên.
- Ngươi tu luyện thứ này được bao lâu rồi.
- 25 năm, bây giờ ta đã là luyện khí kỳ tầng 2, ra ngoài lịch luyện để chuẩn bị đột phá luyện khí kỳ tầng 3.
Hoàng Thiên lật hết các thứ từ trong 3 chiếc nhẫn trữ vật ra. Một vài bộ quần áo, đồ ăn dự trữ, thêm 2 viên tổng cộng 3 viên nhặt từ zombie biến dị, 21 viên nhỏ chắc là nhặt từ zombie thường, 5 cái lọ sứ, 1 thanh thương khá nặng, nhưng rất vừa tay, mũi thương rất sắc bén thỉnh thoảng còn lóe lên hàn quang.
- Quá tốt rồi, rất vừa vặn. Thế lọ này đựng thứ gì ?
- Là đan dược chữa thương.
Hoàng Thiên bán tin bán nghi, mở cả 5 lọ ra, toàn độ đều là những viên thuốc tròn tròn khá thơm đều có màu xanh lá giống nhau, hắn nhét vào mồm tên kia 1 viên, không thấy hắn có biểu hiện gì, xem ra ít nhất không phải độc dược.
- Mà dựa vào đâu mà các ngươi phân chia cảnh giới.
- Lượng linh khí trong đan điền càng cao thì cảnh giới càng cao, mật độ linh khí càng cao thì người đó càng mạnh.
- Vậy ngươi xem ta là cảnh giới gì.
- Ta không cảm nhận được linh khí ở đan điền của ngươi.
- Ừm ta cũng thế.
- Thì ngươi còn chưa bước vào luyện khí kỳ tầng 1 chứ sao, ta chỉ thấy thân thể ngươi là có chút không bình thường, nó quá cường hãn rồi.
Hoàng Thiên đột nhiên ngộ ra, Nhất Tử đúc thân, ý là ám chỉ rèn luyện thân thể sao, nên linh khí hoàn toàn là dùng để cường hóa cơ thể chứ không tăng lên tu vi sao. Bảo sao hắn chỉ có thể thôi thúc linh khí trong cơ thể để tăng cường lực lượng của bản thân.
- Gia tộc ngươi kẻ có tu vi cao nhất là bao nhiêu.
- Ta cũng không rõ, người mạnh nhất ta từng gặp là luyện khí kỳ tầng 9. Võ kỹ của hắn có thể để cho linh khí hóa hình, gia tăng sát thương của võ học. Nghe nói nếu hắn đột phá bước vào Tiên Thiên cảnh thì 1 võ kỹ của hắn có thể đập nát 1 gò núi cao gần trăm mét.
- Ừm được rồi.
Chíu Chíu Chíu.
Liên tiếp 3 viên kẹo đồng vào đầu. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Hắn cũng không cần thiết hỏi nữa. Việc hắn cần biết hắn đã hiểu đại khái rồi. Từ giờ khi đi ra ngoài tốt nhất nên cẩn thận một chút.
Thế giới này có lẽ đáng sợ nhất chính là tu chân giả. Bây giờ hắn chưa có đủ tư bản chống lại họ, tuy không biết tên kia có nói quá lên không, nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cứ an ổn làm ruộng phát triển tu luyện một quãng thời gian cái đã.
Số lượng kết tinh năng lượng cũng có khá nhiều rồi. Mai sẽ để Diệp Liên thức tỉnh. Mong được dị năng nào đó ngưu phê chút.