Ông Xã Thượng Vị: Vợ Yêu, Đừng Chạy

Chương 19: Thuốc tránh thai

Cô bị anh hành hạ không biết bao lâu, thân thể mệt mỏi ngất đi vài lần. Đến khi anh gầm lên một tiếng phát tiết toàn bộ trong người cô thì nhìn ra sắc trời cũng đã là hừng đông.

“Tỏ vẻ thanh cao cũng không che lắp được sự bẩn thỉu của cô đâu”. Anh nhếch môi khinh bỉ, không hiểu vì sao khi thấy đây không phải là lần đầu của cô anh lại cảm thấy khó chịu, bực tức muốn chọc điên cô.

Cô vẫn im lặng, ôm thân thể nhức mỏi nhắm mắt nằm nghiêng đưa lưng về phía anh.

Anh cũng không nán lại lâu mà mặc đồ lại rồi đi về thư phòng, để lại cô một mình thân thể nhớp nháp trên giường yếu ớt nở nụ cười bi thương.

“Vu Quân, vì mẹ tôi mới để anh ngang nhiên đối xử với tôi như vậy, nếu không anh nghĩ anh có cái khả năng đó sao?”. Giọng khẽ nỉ non, trong giọng nói mềm yếu có phần lạnh giá, như u quỷ giận dữ.

Cô cũng không nằm lâu mà đứng dậy đi tẩy rửa, mặc đồ rồi đi xuống nhà. Lúc trước cô ngủ dậy bình thường cũng là chín mười giờ sáng, nhưng từ khi về đây đồng hồ sinh học mặc định của cô cũng tự hình thành. Mỗi ngày đều dậy từ giấc năm giờ sáng để tranh thủ làm việc.

Nhìn mình trong gương mà cô muốn nhai nát Vu Quân, hắn vậy mà để lại dấu hôn trên người cô kín mít, nhất là ở phần cổ, vai cùng bắp tay. Cô đen mặt lựa chọn cho mình một bộ đồ cao cổ, tay dài để che chúng. Sau khi thay đồ xong cô nhìn mình lại trong gương để xem đã ổn chưa thì trong đầu sực nhớ.

Hắn hình như không sử dụng biện pháp an toàn. Lúc trước quan hệ với người đàn ông lạ mặt cô vẫn còn trong ngày an toàn, nhưng hôm qua lại không như thế…

Cô lật đật đẩy cửa phòng, chạy một mạch xuống phòng bếp. Bỏ qua Vu Quân đang ngồi ăn sáng ở đấy.

“Dì Triệu, nhà có thuốc tránh thai hay không?”. Giọng cô không lớn nhưng với không gian phòng bếp cùng bàn ăn lại khá gần nên Vu Quân có thể nghe rõ.

Đầu anh nổ ầm một cái, quên mất phải sử dụng các biện pháp an toàn. Vì nói thật anh đây vẫn là lần thứ hai trong 30 năm qua quan hệ tìиɧ ɖu͙© với một người con gái. Không hiểu vì sao, hôm qua anh lại mất trí như vậy, không chỉ là trừng phạt, hành hạ cô mà thôi. Nhưng khi nghe cô hỏi thuốc tránh thai trong lòng anh lại nổi lên một tầng khó chịu.

“Dì không có, mà con kiếm nó làm gì?”. Dì Triệu khó hiểu nhìn cô, căn nhà này tuyệt đối sẽ không xảy ra mấy loại chuyện đó cũng như quy tắc ngầm, nên bà khó hiểu cũng là chuyện thường.

“Con… con”. Cô bối rối tính tìm lí do, vì cô không được ra ngoài nên mới phải nhờ dì Triệu, nếu không cô cũng sẽ không nói mấy loại chuyện đáng xấu hổ này.

Đúng lúc này Trần Hạo lại từ ngoài cửa bước vào, anh ta thuộc tuýt người ồn ào, à không rất là dở hơi. Từ ngoài cổng đã có thể nghe thấy giọng của anh ta rồi.

“Bạn yêu, Trần Hạo thần y đẹp trai nhất đế đô đến tìm cậu đây”. Đấy, có dở hơi không? Tên cuồng tự luyến.

Anh ta bước vào chạy thẳng đến bàn ăn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vu Quân.

“A~ đang ăn sáng sao? Tôi cũng muốn, dì Triệu giúp tôi mang ra một phần”. Nói rồi run đùi nhìn Vu Quân cười nắc nẻ.

Vi Hy sau khi nghe dì Triệu nói anh ta là bác sĩ đã khám cho cô hôm qua thì đôi mắt sáng lên. Nói với dì Triệu để cô bưng đồ ăn ra cho Trần Hạo, ban đầu bà không chịu nhưng sau một trận nài nỉ cô cũng được như ý nguyện.

Cô vừa bưng đĩa đồ ăn đến, Vu Quân chỉ thoáng liếc cô một cái rồi tập trung ăn. Trần Hạo thấy cô thì liền lên tiếng bắt chuyện.

“Em dâu, hôm qua chưa kịp giới thiệu. Anh là Trần Hạo, thần… à không là bác sĩ tư gia của Quân trạch”. Anh ta chìu tay ra ý muốn bắt tay.

Cô nhíu mày nhìn bàn tay đang đưa ra của anh ta. Cô không thích bị người khác nắm tay, ngay cả hai cô bạn thân nhất của cô cũng rất ít khi nắm tay cô.

Thấy cô nhíu mày, anh ta cũng rất hiểu ý mà rút tay về cười cười.

“Tôi là Vi Hy, là người hầu mới tuyển về đây, không phải em dâu của anh”. Vi Hy trả lời cứng nhắc.

Vu Quân khi nghe cô nói, trên trán nổi đầy gân xanh, Trần Hạo chỉ biết mím môi cười tủm tỉm.

“À ~ vậy anh gọi em là Hy Hy nhé”. Vừa nói dứt câu liền cảm nhận sống lưng lạnh toát đổ đầy mồ hôi.

“Tùy anh đi. Nhưng… anh có thể cho tôi hỏi một chút được không?”. Vi Hy gượng gạo nói.

“Đ… được”. Anh ta như cắn răng nói, bàn chân đang bị dẫm mạnh truyền đến cơn đau nhức.

“Tôi muốn xin thuốc tránh thai”. Ban đầu cô cũng muốn nói nhỏ với anh ta, nhưng khi nhìn thấy Vu Quân ngồi đấy thì cũng không quan tâm nữa mà vào thẳng vấn đề.

“Khục…”. Trần Hạo bị sặc chính nước miếng của mình, khuôn mặt đỏ lên vì nhịn cười. Ánh mắt đen tối nhìn về phía Vu Quân, nhếch nhếch lông mày.

“Anh là bác sĩ tư gia chứ không phải quầy thuốc tây mà em hỏi anh như vậy”. Trần Hạo một bên liếc Vi Hy, một bên liếc Vu Quân trên môi là ý vị thâm trường.

Chỉ thấy Trác Bình đi từ ngoài cửa vào, đến bên cạnh Vu Quân đưa một vỉ thuốc. Anh liền quẳng lên bàn về phía cô hất mặt.

“Uống mau đi”

Chỉ thấy Vi Hy cầm vỉ thuốc, rồi cũng không nói câu nào với mọi người lạnh nhạt quay lưng đi, trong mắt là thở phào nhẹ nhõm.