Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 1

Chương 1
Trong phòng làm việc nho nhỏ, trên bàn bày đầy cốc chịu nhiêt, bình, ống nhỏ giọt (cái ống nhựa dùng để đếm giọt trong thực hành hóa ấy), một lọ thủy tinh để một bên, trong không khí phiêu tán một mùi hương nhàn nhạt, khiến cho người ta ngửi vào cảm thấy đầu óc sảng khoái.

Trong âm hưởng mềm nhẹ, du dương của tiếng nhạc, cả không gian chỉ có một nhân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn đang nghiêm túc làm việc.

Tuyên Vũ Đồng ngồi bên cạnh bàn, mở ra lọ tinh dầu vừa mới mua, nhỏ ra một giọt trên giấy thử hương màu trắng, nhẹ vẩy giấy thử hương, để mùi thơm phát tán ra. Cô ngửi lấy hương thơm này, cảm thụ nó, sau đó ghi chép lại cảm thụ mà mùi hương mang lại cho mình, làm căn cứ để sau này điều chế hương.

“Ừ… ngọt ngào, giống như mùi chanh chín tới, lại chứa một cỗ nhàn nhạt mùi hoa…”

Mặc dù năm nay đã hai mươi bảy, tướng mạo thanh tú của cô vẫn như một cô bé, mái tóc đen thẳng mượt không hề nhuộm, trên gương mặt thậm chí cũng không hề trang điểm, thoạt nhìn gương mặt ngây ngô tựa như một cô sinh viên đại học hai mươi tuổi.

Vũ Đồng là điều hương sư duy nhất của “The Only”, chuyên đặc biệt điều chế nước hoa tư nhân. Bởi vì mỗi bình nước hoa đều là độc nhất vô nhị cho nên rất được các phu nhân yêu thích.

Công việc của cô được thực hiện ngay tại nhà, nằm trong một cao ốc có thang máy (???), gồm có ba phòng, hai sảnh: một gian Vũ Đồng ngủ, một gian phòng làm việc, còn dư lại một gian là phòng ngủ của em trai cô.

Cha mất sớm, hai chị em họ cùng với mẹ nương tựa lẫn nhau mà sống. Năm năm trước, mẹ cô tái tái hôn, cùng với cha dượng chuyển đến ở Hoa Liên, cô cùng em trai tiếp tục ở lại Đài Bắc đi học, làm việc, chỉ có vào những kì nghỉ dài hạn mới có thể đến Hoa Liên thăm mẹ cùng cha dượng.

Hiện tại đã là 9 giờ tối, Vũ Đồng vẫn đang ở trong phòng làm việc. Đơn đặt hàng nước hoa đã kéo dài đến tháng sau, cô mỗi lần hoàn thành được một lọ nước hoa, nghỉ ngơi mấy ngày, lại phải nhanh chóng làm việc lại, tránh để đơn đặt hàng càng càng lâu càng nhiều. Nhìn tờ lịch tháng trên tường chi chít công việc, một chút cũng không có dấu hiệu giảm bớt, đầu của cô lại đau.

Viết xong miêu tả về mùi của bình tinh dầu trên tay, cô kéo chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt bằng lông dê (lông dê =.=) lên che mũi, hít sâu mấy cái, chờ cho khứu giác bị mùi hương hun được có chút tê dại trở lại bình thường mới tiếp tục công việc.

Lúc này chiếc di động đặt trên bàn nhẹ nhàng vang lên, vừa nghe đến tiếng chuông được cài đặt riêng cho “người kia”, hai mắt cô sáng ngời, trong nháy mắt phấn chấn, không tự chủ dâng lên nét vười, khẩn trương cầm lấy di động:

“Thiếu gia, anh về rồi?”

Trước khi mẹ cô tái hôn, từng mang theo hai chị em cô đến Phó gia giúp việc trong nhiều năm. Phó gia vô cùng có tiền, mà “thiếu gia” trong miệng cô chính là con trai độc nhất của Phó gia, hơn cô ba tuổi – Phó Kỳ Tu.

Khi đó, cô chính là tiểu người hầu của anh, thẳng đến hiện tại, hai nhà bọn học đã tách ra được năm năm, cô vẫn là không thay đổi được, quen miệng gọi anh “Thiếu gia”.

Công ty điện tử của Phó gia là xí nghiệp lớn nhất, nhì cả nước, chiếm tới gần một phần ba thị trường tại Đài Loan, hơn nửa cổ phiếu công ty được đưa ra thị trường. Tiền nhậm giám đốc của công ty là cha của Phó Kỳ Tu, bốn năm trước bị bênh qua đời. Sau đó, Phó Kỳ Tu kế tục chức vụ giám đốc, năm nay mới ba mươi tuổi.

Một tuần lễ trước anh đi công tác đến Nhật Bản, cùng một tập đoàn điện tử chiếm tỷ suất khá cao bàn về kế hoạch hợp tác, dự định hôm nay trở về nước. Cô vồn nghĩ rằng chiều nay, bảy, tám giờ tối anh sẽ về đến Đài Loan, không ngờ lại kéo dài đến hơn chín giờ.

Điện thoại di động bên kia xuất hiện thanh âm mở cửa, một thanh âm trầm thấp mà dễ nghe chậm rãi truyền tới:

“Tiểu Bạch Thỏ, vẫn còn đang làm việc sao?”

“Không có, em đã nghỉ ngơi rồi”

Cô mở của sổ, nhìn sang tòa nhà phía đối diện, căn phòng cùng một tầng lầu với nàng, ngọn đèn vốn tắt lịm, tối nay rốt cục sáng lên.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa. Anh không có hứng thú với thức ăn trên máy bay, dù là khoang hạng nhất cũng vậy.”

Trong lời nói mang theo nhàn nhạt cảm giác chán ghét.

Cô cũng biết vị đại thiếu gia này rất kén ăn, cho dù có đói bụng cũng không chịu ăn thức ăn trên phi cơ.

“Để em nấu chút thức ăn khuya cho anh”.

Cô kết thúc cuộc trò chuyện, liền rời khỏi phòng làm việc. Đi tới phòng bếp, cô lấy ra hộp cơm, đem toàn bộ cơm trong nồi cơm điện cho vào đó, dự định sẽ làm món cơm gà thơm ngào ngạt. Mặc dù thủ nghệ của cô chỉ có thể coi là bình thường, không thỏa mãn được khẩu vị của đại thiếu gia, nhưng nếu cô làm gì đó, annh luôn toàn bộ đều ăn hết, chưa từng nói bất kỳ câu ghét bỏ nào.

Cô nở một nụ cười không cách nào che giấu, nội tâm tràn đầy cảm giác thỏa mãn, cũng bởi vì như thê, cô cam tâm tình nguyện bận rộn.

Lấy xong cơm, cô đem hộp cơm để vào trong chiếc túi bảo vệ môi trường (chắc là túi “phi nilon”), vui vẻ chuẩn bị ra cửa.

“Chị!”

Cậu em trai nhỏ hơn cô hai tuổi Tuyên Lý Hòa từ trong phòng đi ra, buồn bực hỏi:

“Cũng đã hơn chín giờ rồi, chị còn muốn đi đâu?”

“Ách… Ở công viên bên cạnh hình như có một con chó đi lạc, trong nhà có chút cơm thừa, chị muốn mang cho nó”.

:D

Cô chột dạ trả lời. Bởi vì mỗi lần vừa nhìn thấy Thiếu gia, cô sẽ tự động “Biến thân” thành tiểu nữ bộc của anh, cho dù mẹ cô cùng với Phó gia quan hệ đã ngưng hẳn từ nhiều năm, thói quen như vậy vẫn là không bỏ được. Cho nên em trai cúng không vui mừng khi thấy cô cùng thiếu gia có điều kiện tiếp tục lui tới.

Vì vậy, cô giúp thiếu gia nấu đồ ăn khuya là chuyện tuyệt đối không thể để cho cậu biết, thậm chí chuyện thiếu gia ba tháng trước chuyện đến đối diện nhà họ, cậu ấy cũng còn không biết.

“Chó lạc?”

Tuyên Lý Hòa lông mày nhướng lên, công viên bên cạnh mới có chó đi lạc? Anh mỗi ngày về nhà đều đi ngang qua nơi đó, thế nào lại không nhìn thấy?

“Không nói nhiều với em nữa, chị đi một lúc rồi về”.

Miễn càng hỏi nhiều càng dễ bại lộ, cô nhanh chóng mở cửa, đi thang máy xuống lầu một, lướt qua trung đình đi tới tòa nhà phía đối diện.

Mỗi tòa nhà phân biệt gồm có sáu tầng, ngăn thành từng viện riêng biệt (???), bên ngoài cửa lớn có cảnh vệ canh giữ trông coi xuất nhập, nếu không phải là hộ gia đình không thể tùy ý tiến vào, hoàn cảnh phi thường đơn thuần.

Những hộ gia đình nơi này đều là thường thường bậc trung, phòng ốc cấp bậc cùng với nơi ở trước đây của thiếu gia vốn sai biệt rất nhiều. Cô đã từng hỏi qua anh, tại sao đột ngột chuyển tới nơi này? Anh chỉ nói đi làm tương đối gần, cô cũng không tiếp tục hỏi.

Cô đi vào thang máy, đi tới lầu sáu, lấy ra chìa khóa thiếu gia đã đưa cho để mở cửa. Đèn trong phòng khách đã bật sáng nhưng không thấy bóng dáng chủ nhân đâu. Theo thói quen của anh, lúc này chắc đang ở trong phòng tắm tấy đi thân thể mỏi mệt, cho nên cô cũng không bất ngờ khi không nhìn thấy anh.

Cô đi tới phòng bếp, đem cái túi bảo vệ môi trường để xuống, mở tủ lạnh. Trong tủ lạnh những nguyên liệu nấu ăn tươi mới đều là hôm nay nàng vừa mua. Phòng ốc của anh vào thời gian cố định sẽ có người giúp việc tới quét dọn, không cần cô lo lắng.Cô rất đơn thuần mà nghĩ, anh sở dĩ đưa cho cô một cái chìa khóa, chính là hi vọng cô giúp anh xử lý một chút những chuyện vụn vặt, tựa như lúc cô còn là tiểu người hầu của anh.

Cô đem cơm cùng với nguyên liệu từ trong tủ lạnh lấy ra nhanh chóng xử lý, loay hoay quá chăm chú không để ý đến thời gian, thậm chí có một nam nhân tựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu cùng hoàn toàn không phát giác.

Phó Kỳ Tu mới vừa tắm rửa xong, mặc bộ quần áo ở nhà, tóc vẫn còn hơi ướt, tựa vào cánh cửa tư thái cực kỳ mê người.Anh ngũ quan thâm thúy, mang một chút cảm giác lạnh lùng, hơn nữa thân hình cao như người mẫu, cho dù tùy tiện đứng cũng lộ ra vẻ anh tuấn ưu nhã. Toàn thân cao thấp phát ra một cỗ quý khí tự nhiên, không hổ là quý công tử từ trong trứng nước (cái nì là lời của ta ^-^)

Anh nhìn cô tắt bếp, đem những thứ vừa nấu xong cho ra đĩa, liền không chút tiếng động tới gần cô, khóe miệng câu khởi nụ cười vẻ thần bí.

“Em nấu cái gì vây? Thật thơm!”

Anh đi tới sau lưng cô, giống như lơ đãng vây lấy cô trong l*иg ngực của mình, đàu cúi thấp ở trên vai cô, cùng gương mặt của cô phi thường gần, cố ý dùng thanh âm trầm thấp từ tính bên tai cô nỉ non.

(>__

Đổi thành nữ nhân khác, sợ rằng đã bị sức mạnh của làn sóng điện từ do anh phát ra lâm cho tê tê dại dại, hồn vía bay mất. Nhưng tiểu nữ nhân trong lòng anh cũng là tiểu ngu ngốc không hiểu được phong tình, cho rằng anh tiếng nói sở dĩ đặc biệt trầm thấp có từ tính như vậy là bởi vì đang mệt…

(TT-TT)

“Thiếu gia, tới vừa lúc, cơm vừa mới xào xong”

Cô vui vẻ bưng lên đĩa hoàn toàn không có ý thức được hai người đang ở trong tư thế dính chặt lấy nhau, trong mắt người khác thoạt nhìn có nhiều mập mờ —- nếu như ở đây có thêm người khác.

“Đi vào phòng ăn ngồi đi, anh vừa tắm rửa xong, đừng ở trong phòng bếp, miễn dính vào mùi khói cùng mùi thức ăn”

“ …Em khứu giác rất bén nhạy, những phương diện khác thật đúng là không phải chậm lụt bình thường”

Chậm lụt đến anh muốn hộc máu.

“Ách?”

Cô không giải thích được chớp mắt mấy cái, thiếu gia thế nào đột nhiên lại nói đến khứu giác của cô?

Phó Kỳ Tu cố nén mắt trợn trắng ngất xiu, thật đúng là đối với tiểu nữ nhân tình cảm dị thường chậm lụt này không có cách.

Anh tiếp lấy đĩa đồ ăn rất có sức nặng trên tay nàng, phi thường tự nhiên dắt tay nàng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bếp.

“Theo anh ăn cơm”.

“Dạ”.

Cô có chút khó xử, thẹn thùng, cô được thiếu gia cầm tay >o

Kể từ sau khi thiếu gia chuyển tới nơi này, lúc cùng nàng một chỗ, thường có những động tác thân mật mà cô không hiểu, lấy cá tính của thiếu gia, thật ra không thích cùng người khác tiếp xúc.

Hai người ở bên bàn ăn ngồi xuống, cô lại giống như tiểu nữ bộc, giúp anh lấy thìa, chuẩn bị khăn tay, hoàn toàn không ý thức được mình đã không còn là tiểu người hầu của anh, căn bản không cần thiết làm những chuyện này.

“Ngồi xuống”

Anh nhìn cô đang định đứng dậy đi lấy thứ gì, tức giận trực tiếp kéo tay cô, không để cho cô đi. Anh chỉ cần cô ở bên anh là tốt rồi, không cần làm gì cả cũng không sao, bởi vì anh chỉ muốn có cô làm bạn, chỉ đơn giản như vậy.

“Dạ”.

Cô rất biết nghe lời ngồi trở lại trên ghế, không có chuyện gì làm, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng nhìn anh ăn cơm, trên mặt thủy chung vẫn mang vẻ cười nhạt.

Anh rất tuấn tú, so với người phương Đông bình thường lập thể ngũ quan cũng đủ để anh trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, nhưng hấp dẫn nàng nhất chính là một đôi “Song sắc đồng”.

Con mắt trái của anh có màu đen bình thường, mắt phải lại Mellie màu xanh ngoạc. Anh Không thích hai mắt mình khác hẳn với người thường, cũng không thích bị thấy cho nên khi đi ra ngoài đều đeo một loại kính sát tròng đặc biệt màu đen để hai mắt có màu đen bình thường, khi về nhà mới lấy ra. Trước tới nay đều là như thế, chưa từng thay đổi qua. Cô rất thích màu mắt lam của anh, mà anh chỉ nguyện ý để cho một số người vô cùng ít nhìn thấy song sắc đồng của mình, cô là một trong số đó.

Nghe nói tổ tiên vài đời trước của nhà họ là người Hà Lan, có được một đôi tròng mắt xinh đẹp màu lam, mà anh đôi mắt là vi sự kỳ diệu của di truyền mà xuất hiện. Nhìn anh từng miếng từng miếng ăn cơm xao, một chút cũng không để ý đến tay nghề bình thường của cô, cô tràn đầy mong đợi hỏi:

“Ăn ngon không?”

“Em tự mình thử chẳng phải sẽ biết?”

Anh cố ý hỏi ngược lại.

Nàng dừng một lúc lâu mới trả lời:

“Không có dư lại… Ngô?”

Không hề báo động trước, anh đem một muỗng cơm xào uy vào trong miệng cô, đầu của cô trong nháy mắt trống rống, dựa vào bản năng nuốt vào.

“Ăn ngon không?”

Anh câu khởi khóe môi, cười đến mất hồn người, đôi mắt tràn ngập ý cười giống như có ma lực, khiến cô nhìn chăm chăm, ngay cả phản ứng nên có cũng không có, căn bản là không tâm tư nhấm nháp cơm xào mình làm ra rốt cuộc có ăn được hay không.

Anh… mới rồi lại dùng thìa mình đã dùng qua để đút cho cô! Mặc dù cô thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng dùng đũa của em trai gắp đồ ăn, nhưng bọn họ dù sao cũng là tỷ đệ có quan hệ huyết thống, kia… Không giống như vậy.

“Em khóe miệng có dính hạt cơm”.

Anh vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng lấy đi hạt cơm bên miệng nàng, động tác vô cùng tự nhiên đem ngón trỏ ngậm vào trong miệng của mình, nhưng mơ hồ tản ra mập mờ dụ dỗ.

Phác thông, phác thông, phác thông, phác thông, phác thông.

Trái tim của nàng đột nhiên mất trật tự đập nhanh, giống như ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô thẹn thùng nhìn quanh, cảm thấy ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn là nhanh chạy trốn vào phòng bếp.

“Em vào trong bếp dọn dẹp chút, anh cứ từ từ ăn”.

Cô chạy tới bên bàn bếp, cầm lấy khăn lau, tùy ý lau lau, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Anh là đang cố ý đùa cô, vị đại thiếu gia này nhìn bề ngoài có vẻ cao quý nho nhã, giống như một nam nhân hoàn mỹ, nhưng thật ra thói hư tật xấu không ít, như là rất kén ăn, lại mắc bệnh sạch sẽ quá mức, lúc rảnh rỗi còn thích trêu chọc cô.

Ở bên cạnh anh suốt từng ấy năm, bị anh trêu chọc rất nhiều lần, cô giống như một tiểu bạch thỏ vô tội, bị một con sư tử cao ngạo dùng ngón tay đùa bỡn. Mà sư tử cũng không có ý làm tổn thương tiểu bạch thỏ, chỉ thích nhìn tiểu bạch thỏ bị đùa cho chân tay luống cuống, coi đấy làm vui. Cho nên dạo gần đây cử chỉ của anh không giống với trước kia, nhất định là lại nhất thời cao hứng muốn đùa cô. “Ừ!” cô gật đầu, tự hành hạ kết luận.

“Tiểu bạch thỏ…”

Nghe được cái nickname quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa từ phía sau lưng truyền đến, cô xoay người, chỉ thấy anh đang cầm cái đĩa trống không đi vào bếp. Cô nhanh chóng đến trước mặt anh, tiếp lấy cái đĩa.

“Thiếu gia, chớ vào phòng bếp, đĩa cứ để em rửa là được rồi. Anh vừa đi về nhất định rất mệt, sớm một chút nghỉ ngơi cho khỏe”

Cô ở trong bếp chạy động chạy tây, rất tự nhiên đem mình trở thanh một tiểu nữ bộc bận rộn. Phó Kỳ Tu lần nữa nhịn không được liếc mắt. Anh cho cô đi vào chỗ ở riêng tư của anh, chỉ cho phép một nữ nhân duy nhất là cô, chẳng lẽ ám hiệu như vậy đối với cô còn chưa đủ rõ ràng?

“Vũ Đồng.”

“Vâng?”

Cô không quay đầu lại, tiếp tục lau, lau, lau, đến lúc bàn để đồ bóng loáng phát sáng, phi thường có cảm giác thành tựu.

“Em rốt cuộc có nghĩ tới hay không, anh trước kia đem chìa khóa căn phòng này giao cho em là vì cái gì?”

“Rất dễ dàng” – Cô không chút do dự trả lời – “Như vậy em những lúc rảnh rỗi có thể qua giúp anh thu xếp đồ đạc, hoặc là dọn dẹp phòng, hoặc giúp anh chuẩn bị trước bữa ăn tối, ăn khuya, tùy thời anh có thể sai khiến, giống như trước kia”.

“…”

Anh, không phản bác được.

(Khóc không ra nước mắt TT-TT)

Có nữ nhân nào nhận được chìa khóa nhà của một người đàn ông, có như vậy không lãng mạn cho là nam nhân kia gọi nàng đến làm nô bộc miễn phí?

Có, trước mắt hắn đang có một người ngu ngốc hoàn toàn không hiểu được phong tình.

Mà tiểu ngu ngốc sở dĩ có thể chậm lụt đến mức khiến người oán trách, sợ rằng cùng mối quan hệ trước đây của hai người không tránh khỏi liên hệ.

Giờ này, khắc này, anh nhớ tới một câu, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật quả là thế.

Tự tác nghiệt, không thể sống!

Hồi tưởng lại quá trình “Tự tác nghiệt” của Phó Kỳ Tu,

Năm ấy anh mới mười bảy tuổi, học năm thứ hai cao trung (tương đương lớp 11), mà Tuyên Vũ Đồng chỉ mới mười bốn tuổi, là một tiểu nữ sinh cấp hai, cùng với em trai và mẹ đến ở trong căn biệt thự rộng lớn của Phó gia.

Phó gia nhân khẩu ít, chỉ có cha, mẹ cùng Phó Kỳ Tu ba người, nhưng người hầu cũng không ít, chịu trách nhiệm chăm sóc hoa viên, chịu trách nhiệm nấu nướng, quét dọn, v.v…, toàn bộ tùy Trang quản gia quản lý. Anh vốn không có chú ý tới sự tồn tại của Tuyên Vũ Đồng cho tới một sự kiện ngoài ý muốn dẫn dắt duyên phận giữa hai người….

“Ba !”

Một tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng vâng lên trong thư viện của Phó gia.

Phó gia có một thư viện đặc biệt, một loạt giá sách làm bằng gỗ thô trên có bày vô số các loại sách, tựa như mô hình thu nhỏ của Đồ Thư Quán. Thư viện có ba mặt là tường, một mặt là cửa sổ có treo rèm, trên sàn trải thảm màu cà phê, bất cứ lúc nào tới đây cũng thấy tràn ngập một cổ thư hương khí.

Tuyên Vũ Đồng tiến vào thư viện, đang đi đến chính giữa thì dừng lại, mới rồi có tiếng vỡ vụn vang lên, tựa hồ là dưới chân cô truyền tới, cô… dẫm lên cái gì?

Cô cản thận lùi về phía sau một bước, ngồi xổm xuống, nhìn vật nhỏ vỡ vụn trên mặt thảm kia. Vật nhỏ kia có hình tròn, cong cong, ở giữa có màu đen, thoạt nhìn giống như là… kính sát tròng.

Cô khó hiểu đưa tay nhặt lên mảnh vụn trên mặt đất.

“Kỳ quái, trên thảm sao có thể có…”

“Ngươi là ai?”

“Ách?”

Một bóng đen đột nhiên bao phủ trên đầu, thiếu niên không vui cất giọng hỏi. Cô vô ý thức ngẩng đầu, cùng một đôi tròng mắt màu sắc bất đồng đối thị, trong nháy mắt đã bị con ngươi Mellie màu lam bảo thạch kia thật sâu hấp dẫn.

Thiếu niên mặc đồng phục của một trường trung học tư nhân, áo sơ mi trắng là phẳng phiu thắt cà vạt màu xám nhạt, quần Tây màu xám, mặc dù hình thức đơn giản nhưng từng đường kim mũi chỉ đều rất đẹp, lại thêm chất vải thượng hạng, khiến cho người anh toát ra một cỗ quý khí, làm cho người ta không thể không ngắm nhìn.

Cô nhận ra anh, anh chính là thiểu gia của Phó gia, Phó Kỳ Tu. Nhưng cô nhớ lần trước gặp anh, hai mắt của anh có màu đen bình thường, thế nào bây giờ lại vừa đen, vừa lam?

“Nhìn cái gì?”

Phó Kỳ Tu chán ghét nhíu mày, anh ghét nhất người khác như vậy nhìn mình.

“Có cái gì đẹp mắt?”

Bởi vì cặp mắt này khiến cho anh vừa lên tiểu học đã bị đồng học ác ý cười nhạo, xa lánh, thậm chí còn nói anh là ác ma. Anh không nhịn được, cùng đám bạn học dám cười nhạo mình đánh nhau một trận. Từ đó về sau, không ai dám lấy màu mắt của anh làm đề tài nói chuyện, nhưng vẫn ở sau lưng nhìn theo ánh mắt của anh, khiến anh rất không thoải mái.

Bóng ma từ khi đó chiếm cứ trong lòng anh, làm cho anh chán ghét hai tròng mắt của mình còn hơn cả người thường. Nhưng lúc ấy còn nhỏ, không được mang kính sát tròng, cho đến khi lớn lên, được bác sỹ cho phép, anh bắt đầu mang kính sát tròng màu đen. Từ lúc đó, anh không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy song sắc đồng, chỉ khi trở lại phòng ngủ của mình mới tháo bỏ kính sát tròng. Nhưng hôm nay đến thư viện muốn tìm sách, đột nhiên cảm thấy ánh mắt không thoải mái, bèn tháo kính sát tròng ra, không cần thận làm rơi xuống.

Anh lập tức ngồi chồm hổm xuống ở trên mặt thảm tìm kiếm, lúc này cô lại đi tới, một cước giẫm lên kính sát trong của anh!

Cứ như vây, làm cho cô ngoài ý muốn nhìn thấy song sắc đồng của anh, cô trừng to mắt nét mặt kinh ngạc, gợi lên ký ức không vui của anh, tâm tình trở nên xấu, mà giọng nói cũng không cách nào điều khiển được mang theo một cỗ tức giận.

“Ách?”

Tuyên Vũ Đồng hồi phục tinh thần, thẹn thùng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn thẳng anh.

“Ánh mắt của anh… Rất đẹp…”

Lúc trước đều là từ xa xa nhìn thấy anh, mặc dù đối với anh cảm thấy tò mò, cũng không dám tùy ý tới gần. Đây là lần đầu tiên Tuyên Vũ Đồng từ cự li gần mà nhìn, anh ngũ quan lập thể, mũi cao, mày rậm, mắt sâu, rất tuấn tú, tim của cô không khỏi đập thình thịch trong l*иg ngực. Còn nữa, ánh mắt màu lam kia thật xinh đẹp, đẹp đến mức cô bất tri bất giác nhìn đến choáng váng, thật hâm mộ anh có được ánh mắt như vậy.

“Ngươi nói gì?”

Phó Kỳ Tu nhíu mày càng chặt, cô lại vẫn chăm chú trả lời vấn đề của anh, cô rốt cục có hiểu hay không người khác đang chửi mình?

Cô cho rằng anh thật sự không có nghe rõ câu trả lời mới rồi của mình, cúi đầu rất biết điều trả lời lại lần nữa.

“Thật sự rất đẹp, màu làm kia giống như ngọc bích phát sáng, rất hấp dẫn người…”

“Đừng cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời cô nói”

Anh một chút cũng không có vì được khen mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy chán ghét câu nói dối của cô.

“Cô trong lòng nhất định đang suy nghĩ tôi có một đôi mắt thật kỳ quái, thật quỷ dị, không phải sao?”

Loại phản ứng này anh đã gặp nhiều rồi, sẽ không dễ dàng bị câu nói dễ nghe của cô lừa gạt.

“Không có, em thật sự cảm thấy rất đẹp!”

Cô không chút do dự phản bác.

“Vậy sao cô vẫn cúi đầu không dám nhìn tôi?”

Anh nhìn thấy, cô căn bản là đang chột dạ.

“Bởi vì em… thẹn thùng…”

Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, cô cá tính hướng nội, hơn nữa gặp phải nam sinh lại càng không dám tùy ý nhìn thẳng.

“Nhưng em thề, em thật sự cảm thấy màu mắt của anh rất đẹp, em rất thích…”

“Cô rất thích? A…”

Anh giống như nghe được một chuyện cười, châm chọc khẽ cười một tiếng. Trừ người nhà của anh, người khác đều xem anh như kẻ ngoại tộc, cô thật sự thích? Hay chỉ cố ý nói như vậy để vừa lòng anh?

“Ngẩng đầu lên!”

Tuyên Vũ Đồng khϊếp sợ ngẩng đầu, lần nữa nhìn vào đôi mắt anh, thật vất vả mới có thể trì hoãn xuống tiếng tim đập thình thịch gia tốc, gương mặt cũng hiện lên một mạt đỏ ửng. Cô không thể phân biệt được tim của cô sở dĩ đập nhanh như vậy là vì khẩn trương hay là… hưng phấn?

Phó Kỳ Tu nhìn cô đỏ hồng gương mặt. Cô rất nhỏ nhắn, xinh xắn, tướng mạo thanh tú, mái tóc chấm vai suông mượt, lộ ra chút dáng vẻ quê mùa, hơn nửa trên người mặc bộ đồng phục áo sơ mi trắng, váy dài màu xanh đậm, cho dù lúc trước có gặp qua cũng rất khó đối với cô có ấn tượng. Bất quá, bộ dạng vừa thẹn thùng, vừa sợ của cô khiến anh liên tưởng đến một loại động vật — Tiểu Bạch Thỏ.

“Cô là ai, sao lại ở nhà tôi?”

“Em gọi là Tuyên Vũ Đồng, mẹ em tháng trước trở thành người giúp việc của nhà anh, em cùng em trai cũng chuyển đến đây ở”

Cô rất biết điều trả lời.

Biệt thự của Phó gia tổng cộng có ba tầng lầu, một phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, thư viện ở tầng trệt, tầng hai có rất nhiều phòng khách, một phần cho người giúp việc ở, lầu ba mới là phòng cho người của Phó gia.

“Tại sao mẹ tôi lại đối tốt với các người như vậy?”

Anh không giải thích được cau mày, nhà bọn học mặc dù cho cung cấp nơi ăn chốn ở cho gia nhân, nhưng mang theo cả gia đình như vậy, anh là lần đầu gặp.

“Bởi vì phu nhân cùng với mẹ em là chỗ quen biết cũ, phu nhân nhớ tình bạn cũ, nên đối với mẹ con em rất tốt”.

Nghe giải thích của cô, Phó Kỳ Tu cũng không cảm thấy bất ngờ, mẹ của anh đích thật là một người rất dễ mềm lòng.

“Vậy sao cô lại tới thư viện?”

“Bởi vì em thích đọc sách, từng hỏi qua quản gia, không biết có thể hay không mượn sách ở thư viện? Trang quản gia đã hỏi phu nhân, phu nhân nói có thể nên em khi rảnh rỗi đều đến thư viện đọc sách.”

Lần đầu tiên cùng anh có cơ hội nói chuyện, cô có chút khẩn trương, bất kể anh hỏi cái gì, đều cẩn thận trả lời.

Mặc dù bên trong thư viện có thật nhiều bộ sách chuyên sâu cô xem không hiểu, nhưng cũng có không ít những bộ tiểu thuyết bình thường thú vị khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.

Anh tiếp tục quan sát cô, phát hiện trong mắt cô ngoại trừ ngại ngùng, thật không có nửa điểm chán ghét. Nói thật, anh rất kinh ngạc, cũng cảm thấy tiểu nữ sinh này… rất có ý tứ.

Bởi vì ánh mắt này, bạn bè đều bài xích anh, anh thủy chung vẫn là đơn độc, vô luận ai đối với anh tốt, anh đều cho rằng dối phương không có hảo ý, không phải thật tâm. Nhưng anh bây giờ có một loại rung động, muốn đem cô giữ bên người, muốn nhìn một chút cô có phải hay không thật tâm thích ánh mắt màu lam của anh, không phải vì muốn lấy lòng anh mà nói dối. Cô có thể gạt được anh nhất thời, nhưng hai người chỉ cần chung đυ.ng lâu ngày, sẽ xuất hiện sơ hở. Bởi vì anh thủy chung vẫn không tin đôi mắt của mình lại có thể dễ nhìn, ngay cả chính bản thân anh cũng không yêu ánh mắt mình, như thế nào lại có người thật lòng yêu thích?

Anh ở trong lòng tính toán hồi lâu, mở miệng nói.

“Cô có muốn đi làm?”

“Ách?”

Cô trừng mắt nhìn, không giải thích được vì sao anh đột nhiên nhắc tới chuyện muốn đi làm, cùng đề tài vừa rồi hoàn toàn không liên quan.

“Tôi đang thiểu một tiểu người hầu, cô sau khi tan học không phải cũng không có chuyện gì làm sao? Nếu như vậy thì làm tiểu người hầu để sai vặt của tôi. Tôi nói làm cái gì thì làm cái đó, còn có thể kiếm chút tiền tiêu vặt, không tốt sao?”

Vừa nghe đến có thể kiếm tiền tiêu vặt, ánh mắt e lệ trong nháy mắt phát ra ánh sáng. Nếu như có thể hỗ trợ ít tiền, giảm đi gánh nặng cho mẹ, từng chút, từng chút từ từ tích lũy, tiền chinh cũng có thể thành tiền đại.

“Như thế nào, có muốn hay không?”

Khóe miệng mơ hồ nhếch lên ý cười, anh không tin cô lại không mắc bẫy.

“Có! Dĩ nhiên muốn!”

Cô không hề do dự nữa, gật mạnh đầu, chỉ sợ chậm một chút anh sẽ đổi ý.

“Tốt lắm, chúng ta quyết định như vậy.”

“Dạ, cảm ơn thiếu gia, em nhất định sẽ làm một tiểu người hầu thật tốt!”

Cô lần nữa gật đầu, nét mặt phi thường chăm chú.

Nhìn cô xem hắn giống như thần tượng, Phó Kỳ Tu cảm thấy buồn cười. Cô quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn hảo hảo đùa cô một phen, làm cho cô hiểu lòng người hiểm ác, quá nhẹ dạ tin tưởng người khác rất nguy hiểm.

Tiểu bạch thở đơn thuần…

Anh rất mong đợi những ngày tháng kế tiếp, nhất định có thể mang lại cho anh không ít niềm vui thú!