*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Đan Tầm sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.
Bên kia, Tô Hiểu Nhiên đẩy Mặc Hiên Sâm đi chưa được mấy bước thì đã bị viện trưởng Lâm ngăn lại. "Cậu Mặc, cái này... cấp dưới không hiểu chuyện, cậu không thể giận chó đánh mèo lên cả viện điều dưỡng chúng tôi được." Tô Hiểu Nhiên nhíu mày nhìn thoáng qua viện trưởng Lâm: "Ông là viện trưởng của nơi này sao?" Thấy Tô Hiểu Nhiên đã trả lời mình, viện trưởng Lâm cực kỳ kích động: "Đúng đúng đúng, tôi là viện trưởng ở đây."
Tô Hiểu Nhiên mím môi: "Cái kia, máy giặt ở đây đã bị hỏng mấy ngày rồi mà vẫn luôn chưa được sửa"
Cô cực kỳ nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Nếu ông là viện trưởng thì nhanh chóng gọi người tới sửa đi. Ga giường của viện điều dưỡng rất cứng, nếu giặt bằng tay chẳng những rất mất công mất sức, mà còn không giặt sạch nữa."
Nói xong, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua vỏ chăn và ga giường chồng chất như núi ở trong góc phòng: "Hơn nữa ga giường được giặt bằng tay khẳng định cũng không khử trùng được bằng máy móc"
Nếu đã là viện điều dưỡng, giữ vệ sinh và khử trùng là chuyện bắt buộc phải làm đúng không? Mồ hôi trên trán viện trưởng Lâm túa ra một tầng lại một tầng.
Mặc Hiền Sâm giơ tay lên, ngón tay anh gõ nhẹ lên trên tay vịn bằng da thật của xe lăn: "Máy giặt đã hỏng rồi mà chưa sửa được, khử trùng cũng không làm sạch sẽ."
Trong nụ cười tà mị bên môi anh mang theo hơi thở nguy hiểm: "Tôi thấy viện điều dưỡng này của viện trưởng Lâm vẫn nên đóng cửa mấy tháng đi. Chờ sửa xong máy giặt, mức độ khử độc gia tăng lên thì mở lại cũng không muộn"
Sắc mặt của viện trưởng Làm trắng bệch trong nháy mắt. Đóng cửa mấy tháng? Vậy bệnh nhân nội trú ở đây của ông ta đã cắm rễ ở viện điều dưỡng khác từ lâu rồi. Cho dù chỉ đóng cửa một tuần thôi cũng đủ làm ông ta tổn thất nghiêm trọng rồi. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Không, không cần đâu"
"Bây giờ tôi sẽ phải người đi sửa ngay. Máy giặt chỉ cần một tiếng đồng hồ là sửa xong rồi"
"Hů?"
Mặc Hiển Sâm cười nhạt, giọng nói của anh lạnh như bằng: "Nếu đã là thứ có thể sửa trong vòng một giờ đồng hồ, vậy vì sao luôn để đó không quan tâm tới?"
"Là cảm thấy vợ của Mặc Hiên Sâm tôi dễ bị ức hϊếp cho nên mới để cô ấy giặt bằng tay sao?" Nói xong anh cúi đầu, thản nhiên thở dài một tiếng: "Quý viện thật đúng là tôn quý"
"Ngay cả quần áo mặc trên người tôi mà tôi cũng không nỡ để Hiểu Nhiên giặt bằng tay, sợ cô ấy mệt"
Thân mình của viện trưởng Lâm hung hăng chấn động, thiếu chút nữa đã quỳ xuống với Mặc Hiên Sâm luôn rồi.
Ý trong lời nói của anh rất rõ ràng.
Tô Hiểu Nhiên ở trong tay anh được cung phụng như công chúa, anh không để Tô Hiểu Nhiên dùng tay giặt quần áo, vậy mà viện điều dưỡng bọn họ lại bắt Tô Hiểu Nhiên giặt chăn ga bằng tay.
Cơ thể viện trưởng Lâm run rẩy: "Cái này... Cậu Mặc, tôi căn bản không biết chuyện này."
"Tôi không biết vợ của cậu đến đây làm việc, càng không biết."
"Nếu tôi biết người này chính là vợ cậu, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy giặt ga giường bằng tay đâu." Lời nói của viện trưởng Lâm làm cho Tô Hiểu Nhiên có chút không thoải mái. "Cho dù không phải tôi, để cho người khác dùng tay giặt ga giường cũng không được. Vấn đề vệ sinh không thể bảo đảm được." Sắc mặt viện trưởng Làm trắng nhợt.
"Tôi... tôi nói sai rồi. Tôi căn bản không biết có người giặt ga giường bằng tay, nếu mà tôi biết..."
Ông ta nói như vậy, Tô Hiểu Nhiên lại càng không hiểu được: "Nhưng lúc trước chị Lưu đã từng nói với tôi máy giặt bị hỏng rồi, là viện trưởng chưa phải người đến sửa mà."
Viện trưởng Lâm: "."
Lưu Đan Tầm này hại chết ông ta rồi.
Bộ dạng nghiêm túc này của Tô Hiểu Nhiên làm cho Mặc Hiên Sâm không nhịn được mà nhếch môi bật cười.
Có lẽ ở trong mắt người khác, cô vẫn luôn tranh cãi với viện trưởng Lâm là bởi vì lúc trước cô bị ủy khuất cho nên mới cố ý nói như vậy, muốn lấy lại công bằng.
Nhưng Mặc Hiển Sâm biết cô bé ngốc Tô Hiểu Nhiên này, thật ra không có nhiều tâm tư như vậy.
Cô chỉ là cảm thấy không hợp lý nên mới đưa ra nghi ngờ mà thôi.
Giống như lúc đi học, học sinh có thắc mắc về phương thức giải đề mà thầy giáo công bố đứng lên xoáy vào chỗ có vấn đề mà đưa ra nghi vấn.
Từ trước đến nay cô đối với người khác, với việc khác đều luôn nghiêm túc, cố chấp.
Đây là chỗ đáng yêu thật sự của cô.
Viện trưởng Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu, ông ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trưởng khoa và Lưu Đan Tâm một cái: "Lại đây."
Cả người Lưu Đan Tâm đã bị lời nói kia của Trưởng khoa làm cho sợ tới mức cả người xụi lơ rồi, Trưởng khoa mất sức lực thật lớn mới kéo được Lưu Đan Tâm tới đây.
"Anh Mặc"
"Âm" một tiếng, Lưu Đan Tâm trực tiếp quỳ gối trên mặt đất: "Anh Mặc, tôi không biết Tô Hiểu Nhiên là vợ của anh... Cho nên..."
"Nhưng tôi thật sự không phải nhằm vào cô ấy, là bởi vì máy giặt bị hỏng rồi cho nên tôi mới.."