Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 213: Tâm địa hiểm độc trỗi dậy

Không nghĩ tới, lại là người của Thánh Lăng cung muốn ám sát Sở Diệp Hàn.

Thánh Lăng cung không có thù oán với Sở Diệp Hàn, bọn họ là sát thủ đến ám sát hằn, rất có thể là làm theo sự sai khiến của người khác

Mà cái người khác kia, chắc là Tấn Vương.

Lúc này, đột nhiên tên thủ lĩnh nhìn Vân Nhược Linh, vẻ mặt đói khát nói:”Nghe nói Ly Vương phi là nữ nhân xấu xí có tiếng, không ngờ rằng hôm nay vừa nhìn thấy lại xinh đẹp như vậy, Cuộc đời này lão tử chưa bao giờ gặp được nữ nhân nào vừa đẹp vừa cao quý như vậy, Ly Vương, thật xin lỗi, để lão tử vui vẻ xong sẽ quay lại đối phó ngươi.”

Bây giờ tên thủ lĩnh áo đen rất đặc ý, Sở Diệp Hàn bị chính Vương phi của mình đánh bại, nằm trên mặt đất giống như cổ thi thể bình thường, mặc cho hắn chà đạp.

Nếu đã như vậy, hắn ta phải cố gắng hưởng thụ mỹ nhân trước mặt.

Nghĩ đến đây, hắn xoa tay nhìn Vân Nhược Linh, chảy nước miếng:”Mỹ nhân, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, nếu như Ly Vương nhìn thấy dáng vẻ của ta và nàng ân ái hu thế này, nàng đoán xem hẳn có tức chết không?”

Trong lúc nhất thời Vân Nhược Linh sợ đến mức lùi về sau vài bước, nàng giơ roi điện lên, trừng mắt phẫn nộ nhìn tên thủ lĩnh áo đen:”Người đừng có qua đây, nếu người dám bước qua, ta sẽ giật chết ngươi.”

Tên thủ lĩnh áo đen cười nhe răng: Dựa vào một món đồ chơi bé tí của nàng thì có thể giật chết ta sao? Lão tử căn bản không để nó vào mắt.

Hắn vừa nói xong, trong tay xuất hiện một luồng gió lạnh, một chưởng đánh vào tay Vân Nhược Linh, đau đến mức Vân Nhược Linh phải buông tay, chiếc roi điện liên rơi xuống đất.

Trong lúc nhất thời Vân Nhược Linh kinh hãi đến mức nói không ra lời. Không ngờ rằng, tên này không cần đến gần nàng vẫn có thể đánh rơi roi điện.

Sở Diệp Hàn nhìn thấy cảnh này, sớm đã tức giận đến mức nổi gân xanh, lông mày chau lại, vốn dĩ vừa rồi hắn có thể kiên trì một chút, liền có thể gϊếŧ vài tên nam nhân, nhưng Vân Nhược Linh lại cố tình chạy đến thêm việc.

Hiện tại vì cứu nàng ta, hắn đành phải đem hỏa lực thu hút qua đây.

Hắn cắn chặt răng nổi cơn thịnh nộ, giận giữ nói: “Một đại nam nhân như người, có bản lĩnh thì một mình đấu với bổn vương đừng có ức hϊếp một nữ tử yếu đuối.

“Ly Vương, người đã như vậy rồi, vẫn còn muốn một mình đấu với ta sao? Người đây không phải là đang nói ta lấy mạnh hϊếp yếu, ức hϊếp người chứ? Nếu như người có lòng tự trọng lớn, không muốn nhìn thấy nữ nhân của mình chịu nhục, ta dứt khoát gϊếŧ người trước, sau đó mới lăng nhục nàng. Tên thủ lĩnh áo đen nói xong, liền muốn ra tay với Sở Diệp Hàn.

Vân Nhược Linh thấy thế, đột nhiên nói:”Dừng tay, hằn hiện tại đang bị trong thương, rơi vào thế yếu, ngươi muốn ra tay như vậy, cũng không đáng mặt nam nhân đi? Người lại đi gϊếŧ một nam nhân tay trói gà không chặt, ta khinh bỉ ngươi, coi thường ngươi.”

Tuy rằng Vân Nhược Linh không muốn cứu Sở Diệp Hàn, càng muốn hắn chết sớm một chút.

Nhưng mà tuyệt đối không phải là bây giờ.

Nếu hiện tại Sở Diệp Hàn chết trước, vậy chẳng phải nàng xong đời rồi sao.

Tuy rằng Sở Diệp Hàn quá đáng, nhưng vẫn tốt hơn so với tên sát thủ,

Tên thủ lĩnh áo đen lạnh lùng nhìn Vân Nhược Linh, cười ha ha: “Mỹ nhân nàng rất quan tâm đến tướng công của mình, như vậy vui đùa lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Được, ta nghe theo nàng, trước tiên không gϊếŧ hắn, ta muốn nàng trước, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, cởϊ qυầи áo hầu hạ ta cho tốt, ta nhất định sẽ để cho tướng công của nàng chết muộn một chút, sảng khoái một chút.”

Nói xong, hắn giương bảo kiếm, từng bước từng bước đi về phía Vân Nhược Linh.

Vân Nhược Linh trong lòng sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt lại giả vờ tỏ ra trấn tĩnh, bây giờ sợ cũng không có tác dụng, còn không bằng nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.

Nàng nhìn cát vàng đầy mặt đất và ngọn núi đen ở phía xa nói:”Vị đại ca này, người tha cho ta được không? Ở đây ta có một ít bạc, người cầm lấy đi đến Tuý Hương lầu tìm tám, mười nữ nhân hầu hạ người được không? Hơn nữa người xem ở nơi này bẩn như vậy, hành sự cũng không tiện đúng không?”