Bất kể là Kiều Lam hay Đàm Mặc, bọn họ đều là nhân vật phụ, đất diễn của họ trong truyện cũng không tính là quá nhiều.
Nhưng chỉ vì Kiều Lam trùng tên với cô, và vì cô đặc biệt thích nhân vật Đàm Mặc, nên cô còn chú ý kỹ tình tiết về hai người này hơn cả nhân vật chính. Lúc này tiếng chế nhạo của đám học sinh đập vào trong tai, tất cả mọi người đều dùng những từ ngữ như tên điên, đồ ngốc, bệnh thần kinh,… để gọi Đàm Mặc, Kiều Lam chỉ cảm thấy khó nghe không tả nổi.
Viết cho xong chữ cuối cùng của bài luận, tiếng chuông vào học rốt cuộc cũng vang lên, lúc này Trần Diệu Dương, Tần Dương cùng một đám con trai đang đùa giỡn mới trở về chỗ ngồi. Theo tiếng chuông, một ông thầy hơi hói đầu bước vào lớp, vừa bước vào đã quát một tiếng thật to vào hàng đầu tiên của tổ thứ nhất.
“Lấy bài tập về nhà ra.” Thầy giáo cuộn cuốn sách giáo khoa trên tay thành một cái ống, bắt đầu đi kiểm tra từng người một.
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi! Đáp án phần đọc hiểu cứ lấy nguyên văn từ trong bài đọc ra, ngày nào cũng nói mà như nước đổ đầu vịt… Bài viết viết có mấy dòng thế này thì nộp cho ai đây? Mấy anh chị học cho mình hay học cho tôi, hả?”
Thầy Lưu vừa kiểm tra vừa mắng. Tần Dương từ từ cầm lấy tờ giấy bài tập trên bàn, cậu ta nhìn lướt qua, sau đó liền tái cả mặt.
Trên tờ giấy bài tập còn chưa có một chữ nào!
Kiều Lam không làm bài tập cho cậu ta!
Tần Dương lập tức quay đầu giận dữ nhìn Kiều Lam.
Kiều Lam không nhìn thấy Tần Dương đỏ mặt tía tai vì tức giận nhưng bạn cùng bàn của cô thì có. Cô ấy lặng lẽ huých huých cánh tay Kiều Lam để nhắc nhở cô. Kiều Lam ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tần Dương, cô trả lại cho cậu ta một ánh nhìn ý bảo cậu ta thật ngu xuẩn, rồi sau đó chẳng thèm nhìn cậu ta thêm một cái nào nữa.
Tần Dương kinh ngạc sửng sốt, con mẹ nó, Kiều Lam đang chế nhạo cậu ta đó sao?
Nếu không phải trong lớp còn có giáo viên, chỉ sợ giờ phút này Tần Dương đã xông lên đánh Kiều Lam ngay lập tức.
Bạn ngồi cùng bàn với Tần Dương cũng rất kinh ngạc. Bình thường lúc nào Kiều Lam cũng mặt dày lấy lòng đám Tần Dương, ấy thế mà hôm nay cô thật sự hơi khác. Nhưng cậu ta không có mất bình tĩnh như Tần Dương mà thúc giục: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên chép bài nhanh lên, thầy Lưu tới liền bây giờ đó.”
Lúc này Tần Dương mới phản ứng được cái nào quan trọng hơn. Cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn Kiều Lam, sau đó mới cầm bút lên vội vàng chép đáp án.
Vừa chép vừa không nhịn được mà mắng Kiều Lam, con mẹ nó tất cả đều do cô! Lát nữa hết tiết cậu ta nhất định phải…
Đang nghĩ như vậy, tờ giấy trước mặt đã bị thầy Lưu rút đi.
Trước đó Thầy Lưu đi kiểm tra những học sinh khác đều chỉ là nhìn thoáng qua rồi thôi, không ngờ rằng đến lượt cậu ta, thầy lại kiểm tra kĩ càng như thế. Tần Dương ngẩn người.
Thầy Lưu lật trái lật phải, im lặng mấy giây, rồi sau đó lập tức bùng nổ.
“Một câu hỏi mà đánh đến hai đáp án, thế nào, chép bài bị lệch câu đúng không? Câu trả lời phần đọc hiểu không viết ngay sau câu hỏi mà viết lệch lên phần lựa chọn phía trên, tuổi còn trẻ mà mắt đã lé rồi? Đã chép bài thì thôi đi lại còn làm ẩu làm tả, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không thấy sao, hả? Bài viết thì chép lại bài đọc phía trên, cậu nghĩ tôi ngu hay là nghĩ tôi mù! To cao mạnh khỏe thế mà chẳng làm ra trò trống gì, còn không bằng đi ra ngoài sân kia phơi nắng cho chảy mỡ ra, mang đi bán còn có giá trị hơn đấy. Tiêu hết tiền của cha mẹ rồi, cậu đi tìm một cái cây lệch tán rồi treo cổ trên đó cho rồi đi, cút ra đằng sau đứng!”
Suýt chút nữa là Kiều Lam không nhịn được cười.
Bảo sao cứ nhắc đến vị thầy giáo này là học sinh lại sợ hãi đến thế. Tốc độ nói chuyện của thầy như súng liên thanh vậy, bị mắng một trận như thế quả thực không còn chút mặt mũi nào.
Đã cái nư ghê.
Thầy Lưu mắng Tần Dương xong thì thôi, không giáo huấn nữa. Lúc kiểm tra đến bàn Đàm Mặc, thầy chỉ nhìn anh một chút rồi trực tiếp bỏ qua.
Không có ai xem Đàm Mặc như một người bình thường.
Đối với chuyện này, Đàm Mặc cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả. Anh lại rúc người trong bóng tối nơi vách tường, tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt. Kiều Lam chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của anh, rất gầy, cũng vô cùng nhợt nhạt.
Kiều Lam không nhìn nữa, cô làm lơ ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Tần Dương đứng phía sau, nghiêm túc nghe thầy Lưu giảng bài.
Dù tính thầy Lưu hơi hung dữ, nhưng thật sự thầy dạy rất giỏi, một tiết tiếng Anh cứ trôi qua nhanh chóng không có cảm giác gì.
Sau khi hết tiết, Kiều Lam nhìn thời khóa biểu, bỏ sách tiếng Anh vào trong gầm bàn rồi đi tìm sách Toán. Vừa mới chạm đến góc quyển sách, một bóng người đã phủ lên người cô. Tiếng nói chuyện của đám con gái gần đó nhỏ lại, Kiều Lam vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Tần Dương.
Kiều Lam rút sách Toán ra: “Có chuyện gì?”
Mẹ kiếp, còn hỏi cậu ta có chuyện gì? Tần Dương nhướng mày.
Đã hại cậu ta bị phạt đứng, bây giờ còn có mặt mũi hỏi ngược lại cậu ta sao?
“Tôi bảo cậu làm bài tập cậu không nghe à?”
“Tôi có đồng ý sao?”
Trần Diệu Dương, Tống Dao và những người khác ngồi ở phía trước nghe thấy vậy thì đều thoáng kinh ngạc quay qua nhìn bọn họ. Tần Dương sửng sốt, lại càng thấy mất mặt hơn: “Con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa xem?”
“Cậu bị điếc à? Tránh ra, đừng có cản đường tôi.” Kiều Lam đứng lên, cô định đi đến tủ sách phía cuối lớp học để bỏ vài quyển sách vào đó.
Kiều Lam mới vừa đứng lên, Tần Dương thẹn quá hóa giận giật lấy sách trong tay cô ném ra ngoài. Những quyển sách đập mạnh vào vách tường phía cuối phòng học.
Một quyển sách bay thẳng đến chỗ Đàm Mặc, đập vào đùi anh, rồi rơi xuống đất.
Lớp học bỗng lặng như tờ, Kiều Lam chợt nghĩ đến những dòng miêu tả về bệnh tình của Đàm Mặc trong tiểu thuyết gốc.
Xúc giác của những người mắc hội chứng Asperger vô cùng nhạy cảm, thậm chí còn có thể dẫn đến phản ứng thái quá. Cảm giác da thịt tiếp xúc với vật lạ có thể khiến họ đau đớn và khó chịu.
[1] Hội chứng Asperger (TruyenHD: Asperger syndrome (AS), hay Asperger"s) là một TruyenHD đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong TruyenHD và TruyenHD, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại. Đây là một TruyenHD (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi TruyenHD và TruyenHD tương đối không bị suy giảm. Mặc dù không cần thiết để chẩn đoán, nhưng sự vụng về về thể chất và cách sử dụng ngôn ngữ bất thường là phổ biến. Các dấu hiệu thường bắt đầu trước hai tuổi và thường kéo dài trong suốt cuộc đời của một người. Nguồn: Wikipedia.
Trái tim Kiều Lam thắt lại, cô lập tức đẩy Tần Dương ra rồi đi về phía Đàm Mặc. Tần Dương chửi ầm sau lưng: “Cái đ*o gì vậy, thật sự nghĩ rằng được Tống Dao chơi cùng là trở thành người có số má rồi sao, nếu không phải vì thấy cậu đáng thương thì con mẹ nó ai thèm để ý đến cậu chứ…”
Kiều Lam làm lơ cậu ta, vội vã đi đến bên cạnh Đàm Mặc, nhặt sách vở ở dưới chân anh lên rồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, cẩn thận hỏi:
“Cậu không sao chứ.”
Hệt như không nhìn thấy, không nghe thấy, thiếu niên không hề có bất kỳ phản ứng nào. Anh ngồi ở đó như một bức tượng điêu khắc. Chiếc áo đồng phục nhem nhuốc còn vương vết máu, những ngón tay gầy gò xanh xao cầm bút viết gì đó không rõ, một quyển sách để trên bàn, anh ngồi im không nhúc nhích.
Kiều Lam đứng lên rồi lại hơi ngồi xổm xuống một chút, nhìn thẳng vào Đàm Mặc: “Rất xin lỗi.”
Cây bút trong tay Đàm Mặc cuối cùng cũng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, khẽ đến mức gần như không thể nhìn thấy. Trong tích tắc, Kiều Lam chạm phải đôi mắt bị tóc mái hơi dài che khuất của anh.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, anh lại cúi đầu, vẫn không hề nói gì cả.
Kiều Lam không tiếp tục làm phiền anh nữa, đứng lên, rồi nhanh chóng nhìn lướt qua mặt bàn của Đàm Mặc.
Không phải sách giáo khoa, phía trên chi chít chữ, xen lẫn một vài ký hiệu và công thức không thuộc về kiến thức cấp ba.
Kiều Lam biết những công thức kia, đó là công thức tích phân bất định trong vi tích phân, quy tắc tích phân Newton – Leibniz.
Trước khi xuyên sách, Kiều Lam vừa học đến chỗ này.
________________
Tần Dương vốn định sẽ cho Kiều Lam một bài học nhớ đời, nhưng không ngờ rằng Kiều Lam lúc nào cũng quen chiều lòng cậu ta hôm nay lại như thể uống nhầm thuốc vậy.
Tần Dương không kiềm được tức giận, hùng hổ mắng Kiều Lam gần mười phút đồng hồ, cuối cùng còn buông lời đe dọa, con mẹ nó cậu đừng có hối hận, sau này đừng mong bọn tôi cho cậu chơi cùng!
Kiều Lam chẳng hề để lời đe dọa trẻ con đó vào mắt. Cái kiểu uy hϊếp tao bo xì mày này Kiều Lam đã từng gặp qua hồi tiểu học rồi. Cô không muốn giống như Kiều Lam nguyên tác, hèn mọn lấy lòng người khác để đổi lấy cái thứ gọi là “bạn bè” kia, huống chi cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đám người này hết.
Nhất là Trần Diệu Dương.
Nghĩ đến ánh mắt ghét bỏ không chút nào che giấu kia với mình của Trần Diệu Dương, Kiều Lam chẳng thể hiểu được đến cùng tại sao Kiều Lam trong sách lại thích cậu ta nữa, cô ấy thích tự ngược à.
Kiều Lam thò tay vào cặp sách, mò được mấy cây kẹo mυ'ŧ Alpine [2], cô bỗng có chút không nói nên lời.
[2] Kẹo mυ'ŧ Alpine:Thì ra Kiều Lam thật sự có mua kẹo.
Kiều Lam thậm chí còn không hiểu được mạch não của cô gái kia.
Thay vì tìm mọi cách để làm đám người kia vui vẻ, cô ấy dồn tâm tư vào việc học tập không phải tốt hơn sao, ít nhất thì điểm số mỗi lần kiểm tra cũng không thấp như vậy. Nhà đã nghèo, không xinh đẹp, học hành còn không tốt, bảo sao lại bị người khác ghét bỏ.
Muốn được người khác chấp nhận và quý mến thì phải có chỗ nào đó tỏa sáng chứ.
Tự Tần Dương cảm thấy rằng Kiều Lam cố ý làm cậu ta mất mặt. Cậu ta kêu một đám con trai con gái chơi chung với mình bất giác cô lập Kiều Lam.
Cậu ta hài lòng nghe cả đám nói xấu Kiều Lam. Bọn họ nói ngoại hình của cô còn không bằng một góc Tống Dao, ấy thế mà dám không biết xấu hổ đi thích Trần Diệu Dương, cũng không nhìn xem Trần Diệu Dương ghét cô như thế nào, chỉ có Tống Dao tốt bụng mới giúp cô thôi…
Tần Dương khá hưng phấn. Cậu ta nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Lam lúc đi xin lỗi cậu ta, khi cô không thể chịu đựng được sự xa lánh của các bạn nữa.
Nào ngờ vừa quay đầu lại nhìn, đã thấy Kiều Lam đang ngậm một cây kẹo mυ'ŧ trong miệng.
Con mẹ nó!
Tâm trạng vừa mới tốt lên được một chút của Tần Dương lập tức bay mất tiêu.
Kiều Lam không rảnh quan tâm đến cậu ta. Cô nhai nát miếng kẹo trong miệng rồi đi đến phòng vệ sinh, lúc về lớp thì nhìn thấy chủ nhiệm lớp bước vào phòng học. Lúc chủ nhiệm lớp đi ra, Đàm Mặc chậm rãi đẩy xe lăn đi theo sau.
Đi đâu vậy?
Kiều Lam chăm chú nhìn theo bóng lưng của Đàm Mặc một lúc rồi bước vào lớp, lúc đi vào chỉ nghe thấy một đám học sinh đang thảo luận về Đàm Mặc.
“Thầy Mục dẫn cậu ta đi đâu vậy?”
“Ai biết.” Có người nói. “Phục thầy Mục thật đấy, con mẹ nó tốt tính thật. Nếu tôi là thầy Mục, lười quản cậu ta.”
“Thầy Mục là Đức Cha chuyển thế giàu lòng yêu thương mà, lần nào cũng thất bại nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình…”
“Còn không phải là giàu lòng yêu thương à, người ta đã khuyết tật rồi còn thêm bị bệnh tâm thần nữa, cần phải quan tâm nhiều hơn chứ sao.”
Tất cả học sinh đều cười, có một nam sinh hỏi: “Cậu ta thật sự bị bệnh thần kinh à, nhiều lúc nhìn cậu ta trông bình thường lắm.”
“Bị bệnh thần kinh đâu phải lúc nào cũng lên cơn.” Một nữ sinh nhỏ nhắn nói chen vào. “Lần trước mình trực nhật, không cẩn thận đυ.ng phải tay cậu ta một cái thôi, mình đâu có cố ý, thế mà cậu ta đẩy mình suýt ngã luôn, thật sự là có bệnh.”
Kiều Lam siết chặt cây bút trong tay.
Không phải như vậy.
Đó là vì anh mắc hội chứng Asperger, xúc giác của anh quá nhạy cảm. Người bình thường nghĩ rằng mình chỉ đυ.ng nhẹ một cái thôi, nhưng đối với những người như anh mà nói thì đó lại là sự kinh ngạc mà người bình thường không thể nào hiểu được.
“Hồi trước không phải mình đã từng ngồi chung bàn với cậu ta vài ngày sao, còn nói với cậu ta mấy câu nữa, làm mình sợ muốn chết luôn.”
“Làm sao làm sao?” Đám học sinh vừa hưng phấn vừa tức giận.
“Nếu cậu nói chuyện với cậu ta, cậu ta sẽ nhìn chằm chằm cậu không dời mắt, mẹ ơi rợn cả tóc gáy. Còn nữa, thỉnh thoảng lúc cầm bút, tay cậu ta còn run lên nữa cơ…”
“Đó không phải là bệnh động kinh sao?”
“VL, cậu ta mà cầm bút viết chữ á hả, cậu ta biết viết chữ sao?”
Anh biết, đương nhiên là biết. Kiều Lam nghĩ đến quyển sách vi tích phân trên bàn anh mà cô đã nhìn thấy hôm nay.
Mặc dù hội chứng Asperger sẽ khiến người ta tự kỷ và mất đi khả năng giao tiếp cơ bản nhưng khả năng ghi nhớ và IQ của họ lại vượt xa người bình thường. Đàm Mặc thậm chí còn giỏi hơn thế nữa.
Anh nhìn chằm chằm một người không phải vì muốn làm gì cả mà là vì anh không hiểu được cảm xúc của người ngoài. Anh chỉ muốn biết rõ ý của đối phương mà thôi.
Còn về những ngón tay run rẩy của anh… Đó là thứ mà chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương [3] để lại sau một vụ tai nạn xe hơi. Một đứa trẻ tự kỷ mắc hội chứng Asperger, tận mắt chứng kiến mẹ mình qua đời vì tai nạn giao thông, rồi đôi chân của mình cũng bị liệt sau chính trận tai nạn đó, từ đó về sau đã để lại những nỗi đau không thể nào phai nhòa.
[3] Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm xảy ra do chấn động lớn trong quá khứ.
Anh đã đủ đáng thương rồi, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không hề có ai thương xót cho anh cả. Bọn họ gọi anh là kẻ điên, đồ thiểu năng, bệnh thần kinh. Hết lần này đến lần khác, họ dùng những lời chế giễu ác độc nhất ở lứa tuổi này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ một thiếu niên vốn đang ở bên bờ vực suy sụp.
Có một đứa con gái gần đó đang hùng hồn kể về những gì mình biết. Cô ta nói rằng thỉnh thoảng lại nhìn thấy Đàm Mặc cầm bút viết vẽ nguệch ngoạc như đứa trẻ lên ba, rồi còn nói có lần nhìn thấy Đàm Mặc chảy nước miếng như một tên thiểu năng nữa.
“VL, còn chảy cả nước miếng cơ à!”
“ĐM cậu ta thật sự bị thiểu năng sao.”
“Cậu nói xem, cha mẹ cậu ta đưa cậu ta đến đây nhằm mục đích gì chứ?”
Trong lớp, đám học sinh cứ thế nói nói cười cười. Đồ ngốc, tên điên, những từ ngữ đó cứ đập vào tai Kiều Lam hết lần này qua lần khác. Cô không thể nín nhịn được nữa, nhìn về phía đứa con gái đang nói phét kia.
“Nói đủ chưa?”
Cô gái kia sững sờ trong chốc lát, rồi hét lên: “Kiều Lam cậu có vấn đề à!”
“Còn cậu tung tin bậy bạ thì không có vấn đề sao?”
Khuôn mặt của nữ sinh tái đi, dời chủ đề, nói mỉa: “Uổng công hôm nay tôi còn nói giúp cho cậu trước mặt Tần Dương, lòng tốt coi như bị bỏ phí rồi…”
Đám học sinh xung quanh nhìn cô gái đó, rồi lại nhìn sang Kiều Lam, không biết đang suy nghĩ điều gì, họ dần dần tản ra.
Khi sắp đến tiết tiếp theo, Đàm Mặc rốt cuộc cũng trở lại, bàn tay bị thương của anh đã được băng bó. Kiều Lam quay đầu nhìn thoáng qua, cô liếc thấy bạn cùng bàn của mình giả vờ như vô tình kéo bàn xịch ra xa một chút.
Đến buổi chiều, Kiều Lam cảm nhận được rõ ràng rằng mình đang bị cô lập. Mấy nữ sinh trước đó còn chủ động nói chuyện với cô giờ đây đã hoàn toàn không để ý đến cô nữa.
Kiều Lam chẳng cảm thấy gì cả. Ngay cả tên những người này cô còn không nhớ, hơi sức đâu mà quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này.
Buổi chiều sau khi tan học, đám học sinh ùa ra khỏi phòng. Kiều Lam cất đống bài tập mà hôm nay phải làm vào cặp sách, đang định ra khỏi lớp, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Mặc.
Anh vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, cúi đầu viết cái gì đó. Đám bạn cùng lớp đi ngang qua nghển cổ liếc nhìn, chắc là đang cảm thấy anh đang viết linh ta linh tinh như đứa trẻ ba tuổi vậy.
Kiều Lam lại ngồi xuống, mãi đến khi trong lớp chỉ còn lại lác đác vài học sinh, trên hành lang cũng chẳng còn tiếng ồn ào huyên náo nữa, lúc này Đàm Mặc mới động đậy.
Anh lặng lẽ đẩy xe lăn ra khỏi lớp, đi qua hành lang, cuối cùng dừng lại ở lối đi dành cho người khuyết tật.
Vết thương trên tay vẫn còn rất đau, những ngón tay bị kẹt vào bánh xe cũng vậy. Con dốc thoải dành cho người khuyết tật ở ngay trước mắt, Đàm Mặc lẳng lặng siết chặt ngón tay, trầm mặc gần mười giây rồi mới đặt tay lên bánh xe lăn.
Chiếc xe lăn vừa mới hơi di chuyển thì bị người khác kéo lại. Có người nắm lấy chỗ tựa lưng của chiếc xe, từ từ đẩy xe xuống theo lối đi dành cho người khuyết tật.
Đàm Mặc bỗng nhiên quay đầu, giọng nói hoảng sợ xen lẫn sự tức giận:
“Buông ra!”
Người phía sau kia vẫn không buông ra, một mực đẩy xe lăn xuống chỗ bằng phẳng mới thôi, sau đó không nói thêm tiếng nào cả mà quay người rời đi.
Hai tay Đàm Mặc bấu chặt vào chiếc xe lăn, nước da vốn xanh xao giờ đây lại càng thêm tái nhợt. Anh trầm mặc ngồi trên xe, chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng của người lúc nãy.
Anh nhớ rõ người này.
Cách đó không lâu, cô đứng trước mặt anh, hỏi anh có sao không.
Còn có thêm một câu, xin lỗi.