🐼 editor: *TOOL*
Ban Ấu An, người trong lớp của cô tập trung ở cổng hội trường của trường.
Dương Nhất Thiến ở bên cạnh hoa viên trường học chờ cô, từ xa liền nhìn thấy Ban Ấu An đi tới, chờ Ban Ấu An đến trước mặt, hỏi cô: "Áo khoác này của cậu..."
Ban Ấu An giải thích: "Áo bên trong bị bẩn... Câụ có áo khoác nào khác không? Thật sự không được tự nhiên khi mặc cái này. ”
Dương Nhất Thiến suy nghĩ một chút, tìm cho cô một chiếc áo khoác đồng phục sạch sẽ: "Chỉ có cái này thôi."
Ban Ấu An không chút do dự, cởϊ áσ khoác của Lý Mông ra, thay đồng phục học sinh.
Đồng phục của trường Ban Ấu An là màu xanh và trắng rất bình thường. Dương Nhất Thiến nhìn thấy hai vết hôn trên ngực cô, ý vị thâm trường nói: "Ôi, bẩn này, Lý Mông làm bẩn?"
Ban Ấu An gấp âu phục của Lý Mông lên giả vờ: "Đừng nói nữa, đầu óc anh ấy bị bệnh."
Ban Ấu An đã kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra sáng nay cho cô ấy.
Dương Nhất Thiến nhịn cười: "Được rồi, chỉ tiếc cho cái váy này."
Ban Ấu An kéo khóa đồng phục học sinh, mới nói: "Thật ra buổi sáng tớ mặc cũng cảm thấy không được tự nhiên."
"Hừ." Dương Nhất Thiến cảm thấy Ban Ấu An vô cùng vô lương tâm.
Nếu không phải cô ấy ra chủ ý, Lý Mông có đến mức kích động như vậy sáng nay?
Ban Ấu An dỗ dành cô: "Được rồi được rồi, tớ biết cậu là người giỏi nhất."
Ban Ấu An khi còn học đại học cũng từng tổ chức hai lần họp lớp, Ban Ấu An đều không đi.
Gần mười năm không gặp, Ban Ấu An phát hiện mọi người thật sự thay đổi rất nhiều, cô nhìn rất lâu, mới nhận ra mấy người.
"Ban Ấu An." Ai đó đã gọi cô ấy.
Ban Ấu An xoay người, nhìn người đàn ông gọi cô, do dự nói: "Lớp trưởng?"
Lớp trưởng đeo kính cận, mắt một mí, gọi là Ngô Quần, ấn tượng của Ban Ấu An đối với cậu là: trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa, cũng im lặng hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Ngô Quần gật đầu, bảo cô tới đây ký tên.
"Tốt hơn hết cậu nên nhận ra, vừa nhìn bóng lưng cậu ấy cũng có thể biết được." Người đàn ông bên cạnh Ngô Quần nói, "Những người còn lại trong lớp đều phải mất nửa ngày mới nhận ra lớp trưởng. ”
Ban Ấu An ký tên, nói: "Không phải là bởi vì nhiều năm như vậy tôi cũng không có thay đổi gì chứ?"
"Khỏi phải nói, sao hôm nay cậu còn mặc đồng phục học sinh, thật giống trước kia." Người đàn ông kia chỉ vào mình, "Còn nhớ rõ tớ không, tớ là Giang Đào. ”
Ban Ấu An đối với cậu ta không có ấn tượng gì đặc biệt, đành phải gật đầu, hỏi bọn họ có cần giúp đỡ gì hay không.
"Vậy cậu đi lấy cho chúng tớ hai chai nước?" Giang Đào cười nói.
Nước đặt hơi xa, Ban Ấu An nhìn thoáng qua vị trí, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Giang Đào vội vàng nói: "Tớ đùa thôi, cậu ngồi đi."
Ban Ấu An đã chạy xa, chờ cô cầm nước trở về, Giang Đào có chút ngượng ngùng: "Cám ơn a."
"Không cần khách khí." Ban Ấu An lắc đầu, đưa nước cho Ngô Quần, "Lớp trưởng, cho cậu. ”
Ngô Quần thấp giọng nói một câu cảm ơn, nhìn cô, cười cười, nói: "Ban Ấu An, cậu đã thay đổi rất nhiều."
Ban Ấu An không rõ nguyên nhân: "Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy."
Ngô Quần gật gật đầu, không nói gì nữa.
🐼Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*
Quá trình tổ chức lễ kỷ niệm của trường rất đơn giản, sau khi nghe hiệu trưởng và đại diện học sinh phát biểu trong khán phòng, tiếp tục đến tiết mục văn nghệ của học sinh, chờ cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, ở sân chơi tổ chức tiệc nướng, tùy ý lựa chọn.
Bởi vì có bữa tiệc tối khác, bữa ăn tối kia Ấu An không thể đi, điều này làm cho cô cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Khi hiệu trưởng và đại diện học sinh phát biểu, Ban Ấu An nhìn thấy Lý Mông. Cao thật là tốt, Ban Ấu An thầm hâm mộ, ngồi cũng nổi bật như vậy.
Chiều cao của Ban Ấu An định sẵn là bị chôn vùi trong đám đông.
Sau nhiều năm, trường cũ thay đổi hiệu trưởng, hiệu trưởng mới phát biểu phát huy truyền thống, vẫn làm cho người ta buồn ngủ. Ban Ấu An hôm qua bị Lý Mông nháo đến không ngủ ngon, cô cúi đầu, lặng lẽ ngủ gật.
Chờ đại diện học sinh lên sân khấu, Ban Ấu An đã mệt mỏi không chịu nổi.
Dương Nhất Thiến chọc cánh tay cô: "Lý Mông gọi cậu đấy."
Ban Ấu An ngẩng đầu, Lý Mông đang nhìn từ xa, giơ điện thoại di động lắc lắc về phía cô. Không ít người đang nhìn về phía anh.
Ban Ấu An cuống quít mở điện thoại di động ra, nhận được tin nhắn của Lý Mông.
Lý Mông: Vợ ơi, chảy hết nước miếng rồi.
Lý Mông: [Hình ảnh]
Ban Ấu An: Ai chụp lén ai là con chó.
Lý Mông: Gâu!
Ban Ấu An bị chọc cười, cơn buồn ngủ tiêu tan đi không ít.
Người phụ nữ bên cạnh Ban Ấu An nhìn thấy, hỏi: "Ai, Ban Ấu An, cậu thật sự đã kết hôn với Lý Mông?"
Ban Ấu An gật đầu. Lúc ấy kết hôn, Lý Mông công bố tin tức trong vòng bạn bè, Ban Ấu An cũng công bố, nhưng thiết lập chỉ có Lý Mông có thể thấy được.
Người quen Ban Ấu An, có người đến hôm nay mới biết hai người bọn họ đã kết hôn.
Bảo đảm sự chênh lệch này kiểu gì cũng bị nghị luận một phen, Ban Ấu An liếc mắt nhìn Thi Thải ngồi ở phía trước, âm thầm thở dài.
---
⭐ Cầu sao cầu sao ⭐