🐼 editor: *TOOL*
Lý Mông người này, bộ dạng cao lớn, nhưng cũng là một người nhạy cảm.
Trước mười tuổi, không sợ trời không sợ đất, sau mười tuổi thì càng sợ nhiều thứ hơn.
Sợ bố mẹ cãi nhau, sợ họ chiến tranh lạnh, sợ họ ly hôn.
Lúc họ ly hôn, Lý Mông sợ rằng không ai trong số họ cần mình.
Cuối cùng anh bị phán ở với cha mình. Cha anh luôn luôn không hài lòng, bất luận anh làm như thế nào, bài kiểm tra làm tốt như thế nào đi nữa, dường như cũng không thể làm được điều mà cha anh muốn, đối phương khen ngợi rất bủn xỉn.
Về phía mẹ, Lý Mông đã đến đó vài lần. Cậu biết có một chú đang theo đuổi mẹ mình, một lần khi cậu đến nhà mẹ cậu, người chú kia cũng ở đây, nhìn thấy Lý Mông, cả hai đều có chút xấu hổ.
Lý Mông chỉ đơn giản là không thích đi gặp mẹ, cũng không muốn về nhà để nhìn sắc mặt cha.
Cậu học cách hút thuốc, uống rượu, chơi bời với bọn côn đồ ở cổng trường và chơi game mỗi ngày.
Cha phát hiện ra, dùng gậy đánh anh và yêu cầu anh thay đổi, nhưng đánh Lý Mông mà anh cũng không nói một lời.
Bây giờ trên cánh tay của anh phải vẫn còn những vết sẹo mà cha anh đã để lại khi đánh anh.
Anh ghét người đàn ông này, nhưng mọi người nói anh ta giống cha mình. Họ trông giống nhau và có tính cách giống nhau.
Khi mọi người nói điều này, họ luôn tỏ ra "Bạn thật may mắn".
Giống cha mình thì có gì tốt? Người cha tàn nhẫn, còn người mẹ thì mệt mỏi vì sự hờ hững của ông ấy mà bỏ đi.
Khi cha Lý tái hôn, mở tiệc, Lý Mông không tham dự. Cha anh ấy đang ôm người phụ nữ của mình ở bàn ăn, và anh ấy cũng ở trong quán bar, ôm những cô gái khác.
Anh có bạn gái ở tuổi mười ba, nhưng nó không kéo dài lâu. TRước khi chia tay, những cô gái đó nói rằng anh ấy quá lạnh lùng.
Lúc này, Lý Mông mới thực sự cảm thấy mình rất giống bố.
🐼Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*
Nhưng sau khi cha Lý tái hôn, anh ấy về nhà, và phát hiện ra rằng người đàn ông này thực sự đã cười.
Hơn nữa có thể cười rất nhiều lần.
Lý Mông không vui, làm sao cha và mẹ của anh, có thể hạnh phúc như vậy? Mẹ anh cũng vậy, bà thường đăng ảnh lên mạng, trong mỗi bức ảnh, bà đều mỉm cười.
Lý Mông đã lâu không cười.
Anh không kìm được sự bất bình, khóc thầm trong chăn, khóc xong anh nghĩ, tại sao mình lại có một cuộc đời khốn khổ như vậy, và tôi sẽ tự có một cuộc sống tốt đẹp hơn, tốt hơn gấp trăm lần.
Vì vậy, Lý Mông không còn theo những thanh niên lông bông trong xã hội, anh quay trở lại việc học tập, đầu tiên học cách cười giả tạo, sau đó từ từ học cách cười chân thành, giống như anh khi còn nhỏ.
Anh cũng đã có bạn gái, thay đổi vấn đề thờ ơ trước đây, bận bịu với đối phương, nhưng cố gắng quá, cô giáo đã phát hiện ra mối tình của họ, và tìm gặp nói chuyện.
Cha Lý cũng đã được thông báo. Lý Mông ở trước mặt cha anh hỏi: "Ông muốn tôi cùng cô ấy chia tay sao? Được rồi, tôi hỏi ông, ông thì hạnh phúc rồi, ông thật sự không thể nhìn thấy tôi hạnh phúc như vậy sao?"
Cha Lý đã bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ.
Lý Mông không đợi sự khiển trách của ông, cha của Lý chỉ nói: "Nếu ông muốn nói chuyện, hãy tiếp tục nói chuyện, tôi hy vọng được vui vẻ."
Những ngày sau Lý Mông thực sự khá hơn, bạn gái xinh đẹp dịu dàng, không thiếu bạn bè chân thành, thi vào đại học cũng không tệ.
Anh ấy đang học đại học và dành nhiều tâm huyết hơn cho bạn gái của mình.
Thật không ngờ, Thi Thải lại nói với anh ấy: "Chúng ta chia tay đi."
Lý Mông buồn và thất vọng, nhưng không chán nản như bạn bè tưởng tượng.
"Không sao đâu, quen rồi."
Lý Mông đáp lại họ.