Tinh Môn

Chương 47

Trong phòng. Lý Hạo có cảm giác thả lỏng như sống sót sau tai nạn.

Hai lần rồi!

Liên tiếp hai ngày, huyết ảnh đã dần tiếp cận hắn, điều này liệu có phải đồng nghĩa với việc đối phương sắp sửa động thủ?

Cho nên hai ngày qua, huyết ảnh mới ngang nhiên tới quan sát chính mình?

Thật giống như tới ngó chừng xem những con lợn mình nuôi có mập không? Đã có thể gϊếŧ thịt chưa? Nếu gϊếŧ thì sẽ lấy được bao nhiêu thịt?

Đúng vậy, cảm giác của Lý Hạo lúc này chính là như thế, huyết ảnh quan sát đi quan sát lại, giống như đang thưởng thức con heo mình nuôi đã tới lúc mổ được hay chưa...

"Chết tiệt!"

Lý Hạo nhỏ giọng chửi một câu.

Bọn chúng coi hắn là ai vậy?

Nếu đổi lại là trước đây, Lý Hạo chỉ có thể chấp nhận số phận, nhưng ít nhiều gì hắn cũng phải phản bác một chút, hiện tại... hắn không muốn nhận mệnh!

Ngọc kiếm là một vật siêu phàm, hắn cũng đã học được Thổ Nạp Thuật của lão sư, cũng đã tiếp xúc với lĩnh vực siêu năng, còn có thể hấp thu năng lực thần bí, cho nên tại sao hắn lại phải chấp nhận số phận sắp đặt?

"Tuy huyết ảnh lợi hại nhưng vẫn không đủ mạnh tới mức không cần kiêng dè gì!"

Lý Hạo nghiến răng, nếu thật sự lợi hại đến mức không cần sợ ai thì hà tất phải cẩn thận như ban nãy?

Chẳng phải là vì sợ sao?

Sợ ai?

Khẳng định là sợ Tuần Dạ Nhân!

Trong số Tuần Dạ Nhân nhất định phải có người mạnh hơn huyết ảnh, cho nên huyết ảnh mới không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

"Sao phải tự hù dọa bản thân làm gì?"

Lý Hạo tự an ủi, hắn nhìn Hắc Báo, không khỏi thấp giọng mắng một câu: "Đúng là phế vật, lần nào nhìn thấy ngươi cũng sợ khϊếp vía thế kia!"

Trong đôi mắt Hắc Báo đầy vẻ vô tội.

Ta chỉ là một con chó nhỏ, rất yếu ớt, đến ngươi còn sợ thì sao bổn cẩu có thể không sợ được!

Lại nói, Hắc Báo cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, thế nên sợ hãi là điều bình thường.

Một người, một chó lúc này đều đang ngồi bệt trong phòng khách, hồi lâu sau vẫn không ai lên tiếng.

Một lúc sau, Lý Hạo đột nhiên cầm máy liên lạc lên, bấm xuống một dãy số.

Lần này, hắn không tìm lão sư của mình.

Chờ một hồi, giọng Lưu Long lạnh lùng truyền đến: "Nói!"

Không có khúc dạo đầu, chỉ có một từ như vậy.

"Ta cảm thấy có người đang theo dõi mình!"

"Ồ!"

Lưu Long phản ứng bình thản, không có bất kỳ dao động gì.

Lý Hạo suy nghĩ một chút, chẳng lẽ ông ta cho rằng mình đã phát hiện ra sự theo dõi của đội săn quỷ?

Mọe nó, hắn không có ý này, huyết ảnh không phải là đội săn quỷ.

Đoán chừng có lẽ Lưu Long đã hiểu lầm, Lý Hạo trầm mặc một hồi rồi lại bổ sung: "Ta không biết nên nói thế nào, nhưng vừa rồi trong nhà đột nhiên có cảm giác âm lãnh. Con chó lang thang ta nuôi cũng bất giác sủa mấy tiếng, sau đó run rẩy nằm bẹp trên mặt đất, kiểm tra thì thấy nó sợ tới nỗi đi bậy luôn rồi!”

"Hả?"

Lưu Long giật mình.

m lãnh, sủa, đi bậy?

Ông ta chợt nhận ra điều gì đó, không còn giữ được bình tĩnh nữa, "Ngươi chắc chứ?"

Lý Hạo thuận chân đá nhẹ vào người Hắc Báo một cái, bởi vì Hắc Báo bên dưới đang bày ra sắc mặt hậm hực rõ rệt, ai đi bậy hả?

Ngươi mới đi bậy!

Cả nhà ngươi đều đi bậy!

Đáng tiếc, nó không thể nói, Hắc Báo chỉ có thể chấp nhận số phận đáng thương của mình.

Còn Lý Hạo ngay cả nói dối cũng không đỏ mặt, "Chắc!"

"Hiểu rồi!"

Giọng điệu Lưu Long bất giác nghiêm túc hơn, thấp giọng dặn dò: "Hiện tại đừng tùy ý hành động, đừng nói thêm gì nữa, lát nữa ta sẽ qua nhưng sẽ không xuất hiện! Bắt đầu từ ngày mai... ta sẽ bí mật theo dõi ngươi, đừng thể hiện bất cứ điều gì."

Lưu Long không bảo Lý Hạo phải ở lại Tuần Kiểm Ti hay không được về nhà.

Bởi vì ông ta vẫn cần Lý Hạo lộ diện trước mặt ‘người khác’.

Lý Hạo không phản đối, đáp ứng một tiếng rồi lại hỏi: "Lão đại, bây giờ ta không cần chú ý gì sao?"

"Không cần!"

Ngẫm nghĩ một lúc, Lưu Long lại căn dặn: "Ngươi chỉ có một nhiệm vụ. Lần sau mà cảm nhận được có gì bất thường như ban nãy thì nhớ đi tới kéo rèm cửa sổ ra!"

"Ta sợ ta... không có cả cơ hội kéo màn cửa.” Lý Hạo thì thầm.

Lưu Long dường như cũng ý thức được điểm này, cân nhắc một phen rồi nói: "Ngày mai khi tới Tuần Kiểm Ti thì trực tiếp đến gặp ta!"

"Được!"

Lý Hạo thoải mái đồng ý, với chỉ số thông minh của mình, hắn có thể đoán được Lưu Long sẽ cho hắn một ít bảo vật nào đấy.

Có thể lừa... khụ khụ... có thể thu được thứ tốt về tay.

Tiểu hài tử biết khóc thì mới có sữa uống.

Trong đội săn quỷ này, nếu hắn một mực không lên tiếng thì có lẽ sẽ không nhận được gì hết. Có cảm giác Lưu Long rất keo kiệt, ngày đầu tiên gia nhập đội mà ông ta chẳng đưa cho hắn thứ gì. Trong khi Liễu Diễm người ta còn hào phóng hơn, đã nói hắn muốn lấy vũ khí nóng nào thì cứ lấy.

Sau khi dập máy thông tin xong, Lý Hạo ngồi bệt dưới đất tiếp tục suy nghĩ.

Ngay sau đó, hắn liếc nhìn dấu bàn tay trên tường, khẽ cau mày.

Huyết ảnh... quan sát được sao?

Thật ra quan sát được thì cũng không có chuyện gì, võ sư Trảm Thập còn không tới, Siêu Năng Giả sẽ không quan tâm.

Nếu thực sự cho rằng Lý Hạo đang ẩn giấu thực lực thì càng tốt.

Ngoài ra còn có sức mạnh bí ẩn trên ngọc kiếm, Lý Hạo cũng biết Thổ Nạp Thuật, mấy ngày tới có thể mỗi ngày nâng cao một chút, với thực lực hôm nay của mình hẳn là cũng có tác dụng mê hoặc đối thủ.

Tuy rằng dù hắn có nâng cấp tới đâu thì cũng chưa chắc đã uy hϊếp được Siêu Năng Giả, nhưng chỉ cần có cơ hội tiến bộ thì Lý Hạo tuyệt đối sẽ không buông tha.

. . .

Một đêm yên bình.

Ngày 14 tháng 7.

Bầu trời quang đãng.

Một đêm nữa trôi qua, sự xuất hiện của huyết ảnh vẫn không khơi dậy được sự chú ý của bất kỳ ai.

Lý Hạo đánh một giấc ngon lành, trước khi đi, hắn lại dặn dò Hắc Báo coi nhà rồi để cho nó một ít thức ăn, sau đó đạp xe đi làm.

Đêm qua Lưu Long có đến hay không, Lý Hạo không biết.

Dù sao hắn cũng không hỏi được, hắn chỉ nhớ hôm nay đi gặp Lưu Long thì chú ý xem có đòi được lợi ích gì không, tốt nhất là nên cho hắn một số vật siêu năng mạnh mẽ.

Tất nhiên, mơ tưởng là chủ yếu!