Bước ra khỏi bếp, Lý Hạo trực tiếp bấm số Viên lão sư. Gần như ngay lập tức sau tiếng đổ chuông đầu tiên, giọng nói của Viên Thạc đã vang lên: "Không sao chứ?"
"Lão sư, ta không sao!"
Trong lòng nổi lên chút cảm kích, Lý Hạo vội nói: "Lão sư, nhà của Trương Viễn không tìm thấy gì nhiều nhưng ta phát hiện có người đang theo dõi nơi này, đã có kẻ tới lật tung nơi đây một trận, có phải kẻ sát nhân đang tìm kiếm thứ gì đó không?”
Viên Thạc nghe lời hiểu ý, trầm ngâm đáp: "Vậy ý của ngươi là?"
"Ta đang nghĩ tới kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang."
Lý Hạo nói: "Có điều lời nói của ta không có trọng lượng, cũng không tiện nhắc đến việc này trong Tuần Kiểm Ti. Ta muốn phiền lão sư nói Tuần Kiểm Ti cử người đến một chuyến. Động tĩnh lớn một chút, phá bỏ một số kiến trúc trong nhà Trương gia, bứt dây động rừng xem thử có thể kích động dẫn kẻ gϊếŧ Trương Viễn lộ diện hay không."
Phá nhà?
Chuyện này có cần thiết không?
Đương nhiên, nhà của Trương Viễn không phải hiện trường gây án, căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, có phá đi cũng không thành vấn đề.
Viên Thạc suy đoán, phải chăng Lý Hạo đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi?
Hay chỉ đơn giản là hắn muốn thông qua thủ đoạn này để đạt được thứ gì hoặc là thực sự dẫn dụ ra ai?
Tuy Lý Hạo biết rõ phá nhà sẽ thu hút sự chú ý của đám huyết ảnh, có điều không quan trọng, càng phô trương càng tốt, nếu Tuần Kiểm Ti có nội quỷ thì lại càng tốt hơn.
Cứ để mặc cho đối phương tham gia tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy gì, như vậy lại càng đúng ý của Lý Hạo.
Lý Hạo chỉ cần làm một việc, thay thạch đao bằng một viên đá tương tự khác, cho dù đối phương có năng lực khôi phục lại mọi thứ thì cũng không thể phát hiện ra bất kỳ lỗ hổng nào.
Tới lúc ấy, bên phía huyết ảnh sẽ chỉ đoán được có lẽ Lý Hạo đã nhận ra cái gì, chứ không thể xác định hắn đã lấy đi cái gì cụ thể.
Nhiều lắm cũng chỉ cho rằng năng lực trinh sát của Lý Hạo mạnh mẽ, đã tìm được manh mối nào đó mà thôi.
Điều Lý Hạo phải làm là khiến đối phương nghi ngờ nhưng không khẳng định chắc chắn, trì hoãn thời gian, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, từ đó thu hút sự chú ý của Tuần Dạ Nhân.
"Công bố những chuyện trong tối ra trước mắt công chúng... Dù là Tuần Dạ Nhân hay huyết ảnh thì cũng đều không muốn xuất hiện trước mặt người dân, càng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên náo nhiệt!"
"Còn ta, ta chỉ là một người bình thường, ta cần được chú ý nhiều hơn, ta cũng có thể tự đưa mình ra ngoài, để lại ấn tượng rằng ta chỉ là một kẻ thông minh bình thường như vô số người dân khác, hoàn toàn không hay biết nội tình gì!"
"Để trả thù cho bạn thân, ta đã làm mọi chuyện náo loạn hơn, thu hút nhiều sự chú ý hơn, điều này lại càng phù hợp với thân phận của ta!"
"..."
Sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, cuối cùng Lý Hạo cũng đã đưa ra quyết định như vậy.
Có thể bằng cách này thu hút sự chú ý của Tuần Dạ Nhân, thậm chí là tiếp xúc gần hơn với họ. Thậm chí Lý Hạo còn có thể báo cáo với cấp trên rằng hắn đã tìm thấy một số manh mối, chẳng hạn như kẻ đã theo dõi bên ngoài trước đó.
Lý Hạo đã tìm thấy một dấu chân trên bức tường bên ngoài, đây là bằng chứng tốt nhất, hiển nhiên đối phương không quá quan tâm đến dấu chân của chính y.
Về phần huyết ảnh thì đương nhiên Lý Hạo sẽ không nhắc tới một lời.
Nhanh chóng suy nghĩ, sau khi xác định hậu quả có khả năng xảy ra xong, cuối cùng Lý Hạo dứt khoát lựa chọn phóng đại sự việc lên một chút.
Mà ở đầu dây bên kia, Viên Thạc hơi nhíu mày trầm tư.
Viên Thạc biết rõ Lý Hạo rất thông minh, hơn nữa sẽ không bao giờ tùy tiện làm điều gì mà không có lý do.
Trong trường hợp này, đã không phải đại sự, vậy thì vẫn có thể hỗ trợ một chút.
"Được, ta sẽ gọi cho Tuần Kiểm Ti ngay! Dù sao Trương Viễn cũng từng là học viên của cổ viện, nếu thật sự bị người khác gϊếŧ chết thì chắc chắn cổ viện sẽ không dễ dàng để yên! Trước tiên ngươi mau rời khỏi đó đi, nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, cổ viện sẽ phái người tới, cả Tuần Kiểm Ti cũng sẽ cho người qua..."
"Cám ơn lão sư!"
Lý Hạo vội vàng cảm tạ, hắn biết rõ lão sư rất quan tâm mình.
Vì vậy hắn càng không muốn nói cho ông ấy biết về huyết ảnh.
Dù có uy quyền đến đâu thì Viên lão cũng chỉ là một người bình thường.
Lý Hạo không muốn liên lụy đến ông.
"Ngươi khách sáo cái gì!"
Viên Thạc nói thêm vài câu rồi tự mình cúp máy.
. . .
Ngân Thành Cổ Viện.
Vào sâu trong cổ viện có một ngôi biệt thự cổ điển.
Viên Thạc đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn tràn đầy năng lượng, đôi mắt sắc lạnh.
Thân hình ông cũng khá cường tráng, trông giống một quân nhân hơn là một giáo sư ở Ngân Thành.
Lúc này, trước mặt Viên Thạc đang bày ra một tập tài liệu.
Đều là hồ sơ về sáu vụ án tự thiêu!
"Tuần Kiểm Ti... quả là một cái sàng!"
Viên Thạc cúp máy, xoa xoa thái dương, thấp giọng mắng một câu.
Mấy năm gần đây Tuần Kiểm Ti ngày càng tệ, hồ sơ dễ bị rò rỉ như vậy, bây giờ chỉ cần có chút quan tâm thì rất nhiều người ở Ngân Thành đều có thể nhận được tập tin này.
"Tên nhóc Lý Hạo kia vẫn không khiến ta bớt lo được chút nào. Việc lớn như thế mà cũng dám tự mình âm thầm điều tra, đã vậy thì thôi, không ngờ sau đó lại dám trực tiếp báo cho Tuần Kiểm Ti. Ngu ngốc, thoạt nhìn đã biết là không bình thường rồi!"
Khẽ thở dài, người trẻ tuổi thật sự thiếu kinh nghiệm, Tuần Kiểm Ti là một cái sàng lớn, ngươi không biết sao?
Ngay sau khi hồ sơ vụ án này được đưa ra, bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra một số vấn đề.
"Kiếm Lý gia, đao Trương gia, quyền Triệu gia, chân Lưu gia..."
Khẽ ngâm nga thổ khúc Ngân Thành một hồi, Viên Thạc lại càng cảm thấy đau đầu hơn, vụ án tự thiêu có liên quan đến học trò của mình sao?
Là một học giả nổi tiếng chuyên nghiên cứu sách xưa, hơn nữa chính ông còn là dân địa phương ở Ngân Thành, đương nhiên ông biết bài thổ khúc nọ.
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Viên Thạc lấy máy liên lạc ra, nhanh chóng bấm xuống một dãy số.
Đợi người ở đầu dây bên kia vừa alo một tiếng, Viên Thạc đã tức giận làm một tràng: "Là ta, Viên Thạc đây! Đừng phí lời, bây giờ học trò của ta đang gặp nguy hiểm. Vụ án tự thiêu xảy ra ở cổ viện một năm trước rất có thể là án gϊếŧ người. Vậy mà Tuần Kiểm Ti các ngươi không tra ra được tin tức gì?"
"..."
"Ta không quan tâm những thứ đó, Lý Hạo là học trò ta. Hắn vừa vào cổ viện thì đã là môn hạ của ta rồi, ngươi có biết tại sao không? Hắn là thiên tài, là thám hiểm gia đỉnh cấp, là tương lai của khoa thám hiểm văn minh cổ đại. Vậy mà vì sự thất trách của các ngươi bức hắn phải rút lui khỏi cổ viện. Các ngươi có biết mình đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho cổ viện không?"
"..."
"Hiện tại Lý Hạo đã phát hiện ra vài chuyện, nhưng Tuần Kiểm Ti các ngươi giống hệt như một cái sàng, chưa gì đã khiến hắn bại lộ. Hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, có thể bị gϊếŧ chết bất cứ lúc nào! Hắn đang ở trong nhà của Trương Viễn, học viên đáng thương đã chết ở cổ viện năm ngoái. Bất kể thế nào, cho dù phải san bằng con phố đó thì các ngươi cũng phải giải cứu Lý Hạo, bắt hết hồn ma quỷ quái trong bóng tối!"
"..."
"Đừng nói nhảm nữa, lập tức phái người tới đó đi. Ta không quan tâm động tĩnh có lớn hay không, lập tức vây quanh ngôi nhà kia, rất có thể hung thủ vẫn còn đang nhởn nhơ ẩn mình trong bóng tối. Ta chỉ có một yêu cầu, phải mang Lý Hạo trở về nguyên vẹn cho ta!"
"..."
"Chính là như vậy, nếu các ngươi không làm được thì ta sẽ trực tiếp đi tìm Tuần Dạ Nhân xử lý! Sáu vụ án tự thiêu, ngươi cho rằng ta bị mù sao, Viên Thạc ta không thể nhìn ra những vấn đề có khả năng tồn tại trong đó sao? Tuần Kiểm Ti Ngân Thành các ngươi nhất định không hy vọng Tuần Dạ Nhân can thiệp, nhưng nếu học trò của ta chết, dù có phải đại náo từ trên xuống dưới thì ta cũng phải lột da Tuần Kiểm Ti Ngân Thành các ngươi!"