Chương 9
Em có sẵn sàng đau khổ?Anh không cần em băng qua cả đại dương bao la kia để đến với anh.
Anh không cần em vượt muôn trùng những ngọn núi không tên để đến với anh.
Anh không cần em nhìn lên bầu trời và hứa với toàn thể những vì sao đang sáng kia là sẽ yêu anh trọn đời.
Anh chỉ muốn hỏi em rằng: em có sẵn sàng đau khổ?
Nếu là vì để yêu anh, em có đủ can đảm để vượt qua những điều tiếng xót xa?
Nếu là vì để yêu anh, em có gồng mình nắm lấy tay anh cả những khi anh quay lưng về phía em?
Nếu là vì để yêu anh, em có ôm ghì lấy anh ở những cung bậc thăng trầm trong cuộc sống này?
Nếu là vì để yêu anh, em có rời bỏ tự tôn của chính bản thân em và chỉ thuộc duy nhất về anh?
Nếu là vì để yêu anh, em có hứa là dù trong giây phút chán ghét anh nhất em cũng chỉ nhắm mắt chứ không buông tay anh?
Người ta nói, có những tháng ngày u tối tột cùng đến mức nỗi đau cũng để lại dấu vân tay.
Vậy nếu là vì để yêu anh, em có sẵn sàng đau khổ?
Khi tất cả những thứ về anh quả thật không đơn giản cho cuộc sống của em.
Khi anh ôm thật nhiều thứ mà thậm chí em còn không biết tên.
Khi sẽ chẳng mấy người mỉm cười trên con đường chúng ta bước qua.
Khi thiệt thòi sẽ luôn dành phần em.
Nhưng nếu là vì để yêu anh, em có sẵn sàng đau khổ?
Anh sẽ không có thật nhiều cho em.
Anh có thể sẽ chẳng ngọt ngào như những mối tình em vừa dừng chân.
Anh có thể sẽ chẳng lắng lo cho em đủ nhiều như những bờ vai em từng ngả.
Anh có thể sẽ chẳng vĩ đại như những tượng đài tình yêu trong tim em.
Anh chỉ có hiện tại này cho em, thế thôi.
Và khi em đã đọc được đến dòng này mà tim vẫn loạn nhịp vì anh, thì hãy cứ bước về phía anh nhé.
Đường về nhà
Khi chúng ta phải rời xa nơi thân quen thì có lẽ điều chúng ta nhớ nhiều nhất sẽ là đường về nhà.
Nơi tôi sống ngày xưa ở Singapore cách trung tâm thành phố khoảng 15km. Tôi thường đi học bằng xe bus hoặc tàu điện ngầm.
Tôi chán ghét những chuyến đi dài vô tận mà đôi khi quá mệt tôi ngủ quên đến trạm cuối.
Tháng ngày cô đơn và nhớ nhà tôi luôn thấy mình lọt thỏm trong những chuyến bus đông người, Sự lạc lõng đeo bám tôi qua khung cửa sổ những chuyến xe.
Khi ở ngoài kia đường cao tốc hun hút.
Khi ở ngoài kia thành phố phồn thịnh lên những ánh đàn rực lỗi.
Khi ở ngoài kia những chiếc xe sang trọng lao đi – chẳng ai là người thân.
Tôi sống như một thứ cây cỏ nhỏ xíu vùng vẫy trụ lại giữa bạt ngàn cơn gió.
Và tôi đã tìm cách tự đánh dấu con đường về nhà. Đó là hai trụ phát sóng của Singtel, tôi lấy đó làm mốc, cứ đến đây qua thêm một đường cao tốc nữa sẽ đến khu nhà tôi, từ đấy con đường về nhà bớt dài, sự cô độc cũng vơi dần trong tôi.
Chẳng còn những đêm về khuya mà tủi thân đứng khóc ở trạm xe bus nữa.
Cuộc sống sẽ đạp đổ chúng ta đôi lần nhưng không quên dang đôi tay vô hình giúp đỡ chúng ta nhận ra giá trị của từng nỗi đau, chúng ta lớn hơn, mạnh mẽ và tự hào về cuộc sống của mình.
Bây giờ có dịp trở lại Singapore, tôi đều tìm về con đường cao tốc năm xưa, nơi cột phát sóng Singtel nằm sừng sững để thấy lòng tôi ấm lại vì những năm tháng đã qua đi.Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc
Tôi không rõ những đứa trẻ sống ở vùng nhiệt đới như tôi có tin vào ông già Noel không? Giáng sinh có mang ý nghĩa nào không?
Khi mà chẳng bao giờ tôi được chạm vào tuyết, tất cả khao khát từ lúc còn bé khi được ném mình vào đống tuyết trắng xóa trước nhà hay đeo găng tay để cùng đám bạn nặn những chú người tuyết ngộ nghĩnh thì chỉ là tôi đưa đầu vào tủ lạnh để thấy hơi nước đá phả xuống rồi tưởng tượng xung quanh mình đang được bao phủ bởi tuyết trắng, thì chỉ là mua một viên đá bào 3 ngàn đồng để được người ta nặn cho một con rùa hay con gà bằng nước đá rồi đổ si rô đủ màu lên ăn.
Với tôi thì tuyết là cổ tích – một thứ rất đẹp nhưng không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Thế nên đã hơn một lần tôi từng ước được trở thành đứa trẻ của vùng ôn đới. Nơi khí hậu se lạnh vào cuối năm, nơi có mùa đông, nơi tôi được nhìn thấy tuyết và Giáng sinh mang một ý nghĩa tron vẹn hơn.
Thế rồi những năm tháng dài lớn lên, tôi lại yêu tha thiết Giáng sinh của những đứa trẻ vùng nhiệt đới, khi ngoài trời không khí vẫn nóng bức, khi bữa tối của chúng tôi không phải là những con gà tây béo ngậy và ngay khi chúng tôi cũng chẳng phải để một chiếc vớ đâu đó rồi chờ ông già Noel chui từ ống khói xuống đưa quà.
Giáng sinh của chúng tôi vẫn rất trọn vẹn khi chúng tôi ngồi bên nhau, kể về những câu chuyện của cả một năm qua đi, kể về niềm vui, nỗi buồn, chúng tôi vẫn nắm lấy tay nhau hay cho đi những cái ôm rất ấm.
Trẻ con ở đâu cũng thế, mọi người những tưởng chúng thích tuyết hay thích quà, chúng thích Giáng sinh hay thích những bữa ăn ngon.
Không, thật ra điều chúng cần nhất là chúng cần được yêu thương.
Tôi là một đứa trẻ vùng nhiệt đới, tôi trải qua tất thảy 24 mùa Giáng sinh nóng bức, nhưng tôi luôn được yêu thương.
Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.
Đàn bà không có 2 cuộc đời để yêu tha thiết cùng 1 người đàn ông
Đàn bà không có 2 cuộc đời để yêu tha thiết cùng 1 người đàn ông.
Thế nên khi yêu, họ yêu bằng tất cả dại khờ.
Niềm tin xa xỉ là thế, họ cũng mang cho không.
Họ mua hạnh phúc bằng chính nỗi đau của mình.
Và khi người đàn ông ấy nhất định bỏ họ ra đi, họ cũng chỉ xin giữ lại một vết thương lòng, rồi thôi!
Đừng trách tình cảm đàn bà khi yêu.
Có trách thì trách hành vi đàn ông khi hết yêu.
Quên một người
Có rất nhiều người hỏi tôi, mất bao lâu để quên một người?
Cũng còn tùy, một vài ngày, một vài tháng, một vài năm hay một đời gì đó.
Việc quên một người để tránh đau khổ tuyệt đối không được giao phó cho số phận, vì số phận luôn đồng lõa với những xót xa.
Việc quên một người cần bản lĩnh kiên cường, cần biết cách thương bản thân mình trên hết, cần nhắm mắt và cả buông tay.
Việc quên một người không thể thực hiện trong một sáng một chiều, chúng ta cần từ bỏ những thói quen, học cách đi về một mình và sống vững chãi cùng cô đơn.
Việc quên một người là nỗi đau thống thiết nhất mà tuyệt nhiên chúng ta phải một mình chịu đựng, nó âm ỉ và mất mát từ sâu tận đáy tim.
Tôi đã từng xóa toàn bộ danh bạ điện thoại của tất cả bạn bè chung, dọn đến một đất nước khác – nơi thật xa người tôi muốn quên, đóng gói tất cả những kỉ vật vào nhà kho của một người bạn thân rồi cầm vé máy bay ra phi trường, cố dằn lòng để không nghe cuộc điện thoại cuối cùng vì tôi biết bất kỳ điều gì thuộc về người ấy đều có khả năng chùn chân tôi bước, thế rồi thấm thoát đã 3 năm.
Tôi vẫn chẳng quên người ta – nhưng rõ ràng có phai nhạt. Tôi đã không nhớ rõ tôi khóc bao nhiêu lần trong những đêm lặng gió.
Tôi đã không nhớ rõ khói thuốc làm cay mắt tôi hay những cãi vã chẳng thể hàn gắn những tổn thương.
Tôi đã không nhớ rõ tôi được hôn như thế nào và tôi đã mỉm cười hay ôm người ấy vào lòng.
Tôi đã không nhớ rõ về tất cả những kỉ niệm, tôi chỉ biết tôi đã từng yêu rất nhiều. Người ấy ra đi, tôi đã từng khóc rất nhiều, thế tôi… Những thứ còn lại đều mờ nhạt.
Quên một người – đôi khi là để cứu rỗi chính bản thân và những tình yêu kế tiếp.
Quên một người quả thật không dễ nhưng yêu một người đã quên mình chẳng phải là khó hơn rất nhiều?
Người đáng thương nhất
Người đáng thương nhất trong tình yêu đơn phương là: Người phụ nữ tốt.
Chính vì quá tốt nên cô ta sẽ chẳng có lấy thủ đoạn gì để giành người yêu thương và tất cả những điều cô ta sẽ làm là gom hết khổ đau vào lòng rồi cầu mong người khác hạnh phúc.
Người cô đơn nhất trong tình yêu là: Người có nhiều người yêu.
Khi nỗi nhớ bị san sẻ, yêu thương vỡ vụn chia thành nhiều phần, nước mắt tự lau, đi về một mình thì màn đêm buông xuống, đóng cánh cửa phòng lại đúng thật là chỉ có ta cõng lấy bóng ta.
Người xấu xa nhất trong tình yêu là: Người lừa dối trong tình yêu.
Chúng ta luôn có sự lựa chọn giữa có và không, nắm và buông. Vẫn biết không có gì là mãi mãi nhưng đã yêu thì đừng nên lừa dối.
Người ngu xuẩn nhất trong tình yêu là: Người chấp nhận làm người thứ ba.
Người thứ ba chưa chắc đã là người đến sau, người thứ ba đơn giản chỉ là người không có được tình yêu. Miễn cưỡng làm gì khi lúc nào nước mắt cũng chảy sau, nụ cười mặn đắng và bước chân luôn độc bước.
Người đáng thương nhất trong tình yêu là: Người cố yêu lại một người giống người đã ra đi.
Sự thay thế bằng thể xác sẽ hằn lên nỗi đau vạn lần khi tình thần không thể đổi. Mỗi người có một số phận riêng, đừng xuề xòa với những bi lụy vì trên đời này chẳng có ai giống hệt ai cả.
Người tệ hại nhất trong tình yêu là: Người không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.
Hãy yêu một người ngang bằng thế giới này.
Hãy can đảm để chịu gấp đôi những nỗi đau.
Hãy kiên cường giữ họ cân bằng và hạnh phúc.
Nếu không làm được những điều đó thì chi bằng đừng yêu họ.
Từ bỏ
Từ bỏ một người là điều khó khăn?
Từ bỏ một điều quen thuộc như việc nhìn thấy ánh bình minh mỗi sáng.
Từ bỏ việc được yêu thương hằng ngày khi tiềm thức khắc ghi duy nhất một người.
Từ bỏ những vui buồn chung lối, những câu chuyện không kết thúc.
Từ bỏ hạnh phúc và nỗi đau trong khoảnh khắc đã nghiễm nhiên thuộc về nhau.
Từ bỏ sạch sẽ về một gương mặt, một nụ cười, một bờ vai.
Từ bỏ tàn nhẫn những lần quay về để bước chân run lên bần bật như thể chưa từng đặt dưới mặt đất.
Từ bỏ trơ trẽn thứ tình yêu to lớn bằng cả vũ trụ.
Với riêng anh, việc từ bỏ một người đơn giản như tắt một ngọn đèn đường.
Hàng ngàn ngọn đèn khác vẫn rực sáng, điều anh buông tay bỗng hóa bé nhỏ cùng cực.
Em hiểu.
Em hiểu tường tận sự nhẫn tâm của một người muốn ra đi.
Em chẳng thể làm khác, khi những vùng vằng chỉ giống như một nhát dao sắc nhọn nữa đâm vào quá khứ đẹp đẽ chúng ta từng có.
Hãy tin rằng nơi đây là cuối con đường, số phận chỉ có thế và anh đã từng rất yêu em…
Anh ấy nhất định phải ra đi!
“Có tình yêu nào mà không dại khờ.
Lý trí ngàn đời chưa dành để yêu bao giờ.
Có tình yêu nào mà chưa từng đôi lần bật khóc.
Nước mắt mặn rưới tháng ngày nhạt màu.
Có tình yêu nào mà cao thượng đôi khi là chọn lựa cuối cùng.
Để điều duy nhất có thể mỉm cười là sự tồn tại của một ai khác. Dù biết rằng nỗi đau vẫn sẽ một lần nữa đong đầy như thế.
Thì có là chi khi yêu được một người chân thành.”
Anh ấy bảo rằng chúng tôi đừng kết hôn nữa.
Tôi chẳng buồn lấy một gợn sóng nào cả vì tim tôi như muốn nổ tung tan tành trước mặt anh ấy.
Tôi chưa hiểu vì sao cuộc đời lại chọn cho tôi nỗi đau này khi người tôi yêu thương hơn cả thế giới bỗng dưng vùng vằng ra đi, bỏ lại trong tôi một khoảng trời hoang hoải đau thương.
Anh ấy bảo rằng anh ấy với tôi không còn là tình yêu, anh ấy không thấy sự đam mê chảy trong tim, cũng chẳng thấy sự tha thiết trong nụ cười. Chúng tôi chẳng thường cãi vã, mọi thứ quá bình yên nên với anh ấy tôi chỉ là một thói quen lâu ngày cũng chán.
Tôi nuốt nước mắt vào trong hiểu rằng tôi mất anh ấy vì những điều tốt đẹp.
Tôi vốn dĩ không cần cuộc hôn nhân này để mãi mãi được ở bên anh ấy.
Tôi vốn dĩ không cần cuộc hôn nhân này để trói buộc trái tim hay loạn nhịp của anh ấy.
Tôi vốn dĩ không cần cuộc hôn nhân này để bao nhiêu cô gái ngoài kia trầm trồ ghen tị.
Phụ nữ như tôi – chẳng phải chỉ cần một người đàn ông thực sự yêu thương mình thôi sao?
Và đến khi sự hiện diện của tôi trong cuộc sống này đã không còn khiến anh ấy hạnh phúc thì chi bằng tôi cứ khóc thật đớn đau rồi ra đi trước khi anh ấy kịp cất bước.
Tôi thà làm nhân tình để ngàn đời anh ấy phải mang một nỗi đau xưa cũ còn hơn làm vợ để ngủ cùng một người đàn ông đêm nào cũng gọi tên người khác.
Trong tình yêu làm gì có phải trái, làm gì có đúng sai, chỉ là phụ nữ nên biết cách chọn lựa nỗi đau mà thôi.