•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Nếu không phải là Lục Đào say, nếu không phải là bầu không khí quá tốt, có khả năng Trình Cẩn cũng không dám hỏi ra những lời này. Khi cậu vừa nói ra còn bị dọa một chút, thậm chí còn âm thầm hối hận, nhưng rất nhanh lại có một loại dũng khí quyết đánh đến cùng.
Hỏi thì hỏi đi! Cho dù là trực tiếp bị từ chối, thì vẫn tốt hơn so với việc cứ nửa vời như vậy.
Lục Đào nhìn chằm chằm cậu, qua một hồi lâu, mới nói: "Không có tiện."
Trình Cẩn khẽ nhíu mày: "Là bởi vì em mang thai sao? Nhưng mà bác sĩ cũng đã nói rồi, hiện tại em có thể." Cậu đánh bạo mà ưỡn hạ thân vào lòng bàn tay của nam nhân, sau khi bị cọ một chút, nhịn không được mà rêи ɾỉ một tiếng, thở dốc nói: "Muốn......"
Đôi mắt của cậu ngấn nước, thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm, vô cùng mê người. Lục Đào nhịn không được mà nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thẳng đứng của cậu, chậm rãi lộng vài cái. Trong cổ họng của bạn đời phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào như mèo kêu, môi còn tiến gần đến trước mặt hắn, Lục Đào mở miệng ngậm lấy.
Như là tia lửa bắn vào dầu nóng, hai người lập tức bị thiêu đốt, Trình Cẩn nhắm mắt lại khát cầu nụ hôn nồng nhiệt của ông xã, đầu lưỡi mềm mụp mà vươn tới để cho hắn hút, còn chủ động nuốt lấy nước bọt của hắn, một bên tách hai chân ra một ít, để tiện cho nam nhân đùa giỡn hạ thân của cậu.
Âm thanh ở trên màn hình còn muốn kịch liệt hơn bọn họ, nhưng hai người đã không rảnh để đi xem cái loại hình ảnh ướŧ áŧ này, khi bế Trình Cẩn lên giường, Lục Đào thuận tay tắt TV đi, âm thanh liền ngừng lại.
Dây lưng áo choàng tắm của Trình Cẩn đã bị cởi bỏ, thân hình trắng nõn trở nên trần trụi, tứ chi của cậu vẫn thon dài như cũ, chỉ có bụng là phồng lên một khối. Sau bốn tháng, tốc độ phồng lên của bụng hình như đã nhanh hơn, mỗi một ngày đều có cảm giác lớn hơn ngày hôm qua một chút, giờ phút này tuy rằng cậu nằm thẳng, bụng cũng có một độ cong phập phồng, không những không có vẻ xấu, còn có một nét đẹp ngoài ý muốn.
Ngón chân cọ cọ lên ga trải giường, Trình Cẩn nhìn nam nhân ở trên cao nhìn xuống, nhỏ giọng cầu xin: "Hôm nay có thể...... Không tắt đèn hay không?"
Lục Đào nói: "Không tắt đèn."
Trình Cẩn nhịn không được mà muốn quá đáng hơn một ít: "Vậy thì có thể tiến vào từ phía trước hay không?"
Lục Đào nói: "Có thể."
Trình Cẩn liền vui mừng đến nhảy nhót, tuy rằng không biết hiện tại hắn dễ dàng thương lượng như vậy, có phải là bởi vì uống say hay không, nhưng đối phương lại thỏa mãn một lúc hai cái "Ảo tưởng" của cậu, làm sao có thể không cho cậu hưng phấn. Cậu gần như là ngay lập tức vươn đôi tay về phía nam nhân, nói: "Lão công hôn em......"
Lục Đào cúi người xuống hôn cậu, sau đó hỏi: "Đang kêu ai?"
"Anh, lão công của em, bạn đời của em." Trình Cẩn dùng một đôi chân dài vòng quanh eo của hắn, một bên nói: "Em biết anh là ai."
Thân hình bị cuốn lấy cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh lại dán lên hạ thân của cậu. Trình Cẩn cảm giác được đối phương đã cương, điều này làm cho cậu hưng phấn hơn, bàn tay cọ xát lung tung, cọ đến eo và bụng của Lục Đào, muốn cởi dây lưng của hắn, rồi lại lần nữa bị Lục Đào nắm lấy cổ tay. Trình Cẩn ngẩn người: "Làm sao vậy?"
Lục Đào không trả lời, trực tiếp hôn lên bờ môi của cậu, hôn lên cằm cậu, lại hôn xuống xương quai xanh của cậu, cuối cùng liếʍ lên đầṳ ѵú gắng gượng của cậu. Kɧoáı ©ảʍ rất nhanh đã ném đi sự nghi ngờ của Trình Cẩn, cậu vừa ngượng ngùng lại vừa hưng phấn, ưỡn đầṳ ѵú vào trong miệng của nam nhân, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ.
Đầṳ ѵú của cậu rất đỏ rất xinh đẹp, không biết có phải vì mang thai hay không, còn lớn hơn một chút so với lúc trước, cũng mẫn cảm hơn không ít, khi bị liếʍ láp, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng vào trong óc, làm Trình Cẩn chịu không nổi. Cậu không biết là kɧoáı ©ảʍ khi được liếʍ sẽ lợi hại hơn, hay là kɧoáı ©ảʍ khi "Được Lục Đào liếʍ" sẽ lợi hại hơn, sau khi hai bên đầṳ ѵú đều đã được mυ'ŧ, Trình Cẩn đã hưng phấn đến nổi nước chảy ròng ròng, thiếu chút nữa là muốn bắn tinh.
"Ô...... Không được...... Muốn...... Muốn lão công......" Trình Cẩn nhịn không được mà khát cầu, cậu bắt lấy tay của nam nhân kéo tới giữa đùi của mình, nơi đó đã được rửa sạch, còn được chính cậu bôi lên một chút dầu bôi trơn, giờ phút này dầu bồi trơn đều đang dính lên miệng huyệt, thậm chí còn có một chút dính lên ga trải giường, làm nơi đó bị thấm ướt một mảnh.
Lòng bàn tay mang theo một ít vết chai chạm vào miệng huyệt, gương mặt không có biểu tình của Lục Đào lại hiện ra một chút kinh ngạc: "Uớt như vậy?"
Trình Cẩn nhỏ giọng nói: "Chính là rất muốn......" Ánh mắt khao khát của cậu nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của nam nhân, nếu là nhân cách thứ hai, đại khái là sẽ ép cậu nói ra mấy lời nói xấu hổ hơn, nhưng nhân cách chủ sẽ không như vậy, chỉ biết kéo khóa quần xuống, giải phóng cự vật thô dài.
Tuy rằng ý thức được đối phương không có ý cởϊ qυầи áo, nhưng Trình Cẩn cũng không rảnh để lo, thậm chí còn không có suy nghĩ nguyên nhân vì sao hắn lại không cởϊ qυầи áo. Cả người cậu đã bị tìиɧ ɖu͙© châm ngòi, trong cơ thể thèm khát đến chết, chỉ hận không được nam nhân cắm vào ngay lập tức, hung hăng lấp đầy cậu.
Qυყ đầυ cực nóng đỉnh vào miệng huyệt của cậu, cọ nhẹ vài cái, sau đó xâm nhập vào bên trong. Lục Đào quá lớn, mỗi một lần tiến vào đều không phải là chuyện gì nhẹ nhàng, huống chi bọn họ đã không làm gần hai tháng nay rồi, quá trình cắm vào cũng vất vả hơn một chút. Trình Cẩn đau đến mức thở dốc, nhưng côn ŧᏂịŧ lại không mềm đi chút nào, cũng không có ý muốn lùi bước, thậm chí khi Lục Đào muốn khuếch trương thêm một lần nữa, hắn cũng không có rút ra.
"Không cần, em, em có thể......" Trình Cẩn hít vào một hơi, nỗ lực thả lỏng cơ thể, sau khi cọ xát vài lần, rốt cuộc mới có thể thuận lợi nuốt đối phương vào.
Quá trình tâm tình với nhau về tìиɧ ɖu͙© vô cùng tuyệt vời, trong miệng của Lục Đào còn lưu lại mùi rượu, khi Trình Cẩn hôn môi với hắn, cảm giác bản thân giống như sẽ say theo hắn. Ngoại trừ ban đầu không quá thuận lợi ra, quá trình về sau đều cực kỳ suôn sẻ, Trình Cẩn thậm chí còn chủ động bám vào cổ của nam nhân, thẳng lưng rồi nhấp nhô cái mông ở trên người của nam nhân, dùng nhục động nóng hầm hập của mình mà nuốt lấy dương cụ của đối phương.
Đã không còn một lớp bao hơi mỏng ngăn trở, lần này là trận làʍ t̠ìиɦ chân chính của hai người, Trình Cẩn quả thực thỏa mãn tới cực điểm, không cần bất cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, cả người đã hưng phấn đến mức run lên. Vì để trì hoãn kɧoáı ©ảʍ, cậu nỗ lực thả chậm tốc độ, lại nhịn không được mà hỏi: "Cảm giác không cần mang bao có phải hay không tốt hơn một chút?"
Lục Đào hôn lên vai cậu một cái, khẽ "Ừm" một tiếng.
Trình Cẩn đánh bạo hỏi: "Vậy thì hiện tại có hối hận truớc kia mang bao hay không?" Dương cụ cứng như thép ở trong nhục huyệt, quả thực giống như muốn xuyên qua cậu, đường gân xanh sần sùi ở trên côn ŧᏂịŧ đều đang nảy lên, khi cọ đến điểm mẫn cảm của cậu, quả thực làm cậu dục tiên dục tử. Hiện tại cậu chỉ tiếc nuối rằng mình đang mang thai, không thể bị thao đến cổ tử ©υиɠ, nếu như có thể bị tiến vào......
"Từng có hai lần làm mà không mang."
Lục Đào đột nhiên nói ra một câu làm Trình Cẩn ngẩn người, cậu thở dốc một chút mới hỏi: "Hai lần? Khi nào?" Cậu có hơi xấu hổ: "Chẳng lẽ có đôi khi đang làm thì thay đổi thành ý thức của anh?"
Nghe cậu nói thế, gương mặt của Lục Đào cứng đờ, bóp lấy vòng eo của cậu mạnh hơn một chút, có điều rất nhanh đã khôi phục lại như thường: "Lần đầu tiên là ở trong căn cứ quan sát trên tinh cầu Bộ Lạc."
Trình Cẩn càng sửng sốt hơn: "Lần đó? Buổi tối hôm đó...... Thật sự làm?"
Nơi mà Lục Đào nói là căn cứ duy nhất mà Trình Cẩn xin tùy quân, đơn của cậu được thông qua, sau đó đi cùng với phi thuyền vận chuyển vật tư, tới căn cứ của Lục Đào. Khi đi cậu rất hưng phấn, cho rằng ông xã nhìn thấy mình nhất định sẽ rất bất ngờ và cao hứng, lại không nghĩ rằng, có bất ngờ, lại không có cao hứng.
Không những có không cao hứng, còn rất tức giận.
Tuy rằng hắn cũng không có mắng Trình Cẩn, nhưng một khuôn mặt lạnh, mặc cho ai cũng biết hắn đối với quyết định này của mình không hài lòng, hắn còn lời lẽ nghiêm khắc mà cảnh cáo Trình Cẩn, nói căn cứ không phải là nơi cho cậu dạo chơi, bảo cậu không có việc gì thì đừng chạy đến đây, còn sắp xếp cho cậu quay về ngay ngày hôm sau.
Trình Cẩn lúc ấy cảm thấy bản thân bị rót một chậu nước lạnh, có điều cậu đã chịu sự lạnh nhạt của Lục Đào đủ nhiều, điều này cũng không thể đả kích lòng tin của cậu. Vào ban đêm, cậu vẫn quyết định muốn dùng sắc để dụ.
Tắm rồi, tự làm sạch cho mình, lại ngoan ngoãn mà bôi dầu bôi trơn lên, sau đó cởi sạch tiến vào trong chăn của thượng tướng đại nhân, chờ đợi đối phương tiến vào.
Nhưng những gì diễn ra sau đó, cậu gần như không có ấn tượng, chỉ có ngày hôm sau thân thể có chút đau nhức nói cho cậu biết, buổi tối ngày hôm qua có lẽ thật sự đã thực hiện được.
"Làm." Lục Đào cắn xuống bờ môi của cậu, trong ánh mắt lại hiện ra một ít ý cười: "Làm ba lần."
Trình Cẩn sợ ngây người, rất nhanh lại cảm thấy ảo não: "Thế mà một chút ấn tượng em cũng không có! Nhất định, nhất định là cái gel bôi trơn đó có vấn đề, em không nên dùng đồ được tặng." Cậu đột nhiên lại nghĩ tới một loại cảm thụ kỳ quái, nhịn không được mà hỏi: "Buổi tối hôm đó, có phải là, có phải là còn tiến vào cổ tử ©υиɠ của em nữa hay không?"
Những lời này không biết là đã châm ngòi cái điểm mẫn cảm nào của Lục Đào, côn ŧᏂịŧ ở trong cơ thể trở nên càng lớn càng cứng hơn, Trình Cẩn chỉ kịp hét lên một tiếng, đã bị nam nhân đẩy ngã xuống giường, áo choàng tắm bị hắn cởi ra hoàn toàn, véo lên eo một cái, mông tự động vểnh cao, Trình Cẩn bị nam nhân đỉnh vào bằng tư thế tiến vào từ phía sau.
"Không, không cần dùng tư thế này...... A......" Trình Cẩn không hài lòng, mà khi nguyên cây côn ŧᏂịŧ của nam nhân đỉnh vào, cậu lại mềm đến mức không có cách nào cự tuyệt.
Bởi vì thật sự rất thoải mái.
Thật ra so với bất kỳ tư thế nào thì tư thế tiến vào từ phía sau cũng có thể khiến cậu có cảm giác sướиɠ hơn, bởi vì như vậy sẽ làm cho đối phương tiến vào càng sâu hơn, cho dù là rút ra hay là cắm vào đều có thể cọ xát đến điểm mẫn cảm của cậu. Sở dĩ Trình Cẩn không thích, chẳng qua là bởi vì làm như vậy sẽ không thấy được gương mặt của ông xã.
Ngón tay nhéo ở trên eo lại chuyển qua thắt lưng, khi một mảnh da thịt nào đó bị cọ xát liên tục, Trình Cẩn mới ý thức được đối phương đang cọ lên hình xăm của mình. Nghĩ đến dòng chữ được xăm lên, Trình Cẩn liền xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, giây tiếp theo, nam nhân cắn vành tai của cậu, thấp giọng nói: "Chú cɧó ©áϊ nhỏ? Em là chú cɧó ©áϊ nhỏ của ai?"
Hậu huyệt hung hăng cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, Trình Cẩn nghẹn ngào nói: "Anh...... Là chú cɧó ©áϊ nhỏ của anh......"
"Tôi là ai?"
Đỉnh lộng kịch liệt dường như làm Trình Cẩn nói không ra lời, sau một hồi lâu, Trình Cẩn mới đứt quãng nói: "Là Lục Đào...... Là lão công của em...... Bạn đời của em...... Người mà em yêu nhất...... A ha...... Muốn bắn......"
Lục Đào nghe được lời cậu nói, động tác ngừng lại, nắm cằm của cậu khiến cậu quay mặt về phía mình. khuôn mặt của Trình Cẩn rất xinh đẹp, đôi mắt rất lớn, môi rất đó, làn da rất trắng, là kiểu diện mạo luôn nhận được sự yêu thích của người khác. Lục Đào gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, hầu kết lăn lộn, nói: "Người mà em yêu vẫn luôn là tôi!"
Giọng điệu khẳng định, lại không khỏi trộn lẫn với một chút không tự tin. Trình Cẩn hiếm khi có thể nghe ra được, cậu nói: "Vốn dĩ chính là anh a...... Đối với anh nhất kiến chung tình, anh lạnh nhạt với em em cũng thích anh, cho rằng anh mất trí nhớ em cũng thích anh, về sau...... Vẫn luôn thích anh......" Cho dù từ trong thân thể của hắn chạy ra một cái ý thức khác, tốt với cậu đến mức làm cậu sợ hãi, nhưng cũng là dựa trên cơ sở "Đối phương cũng là Lục Đào".
Nghe được câu trả lời của cậu, khóe miệng của Lục Đào hơi cong cong, giây tiếp theo liền hôn lên bờ môi của cậu, một bên dùng sức tiến công vào cơ thể của cậu.
Tràng dịch bị đâm thành bọt mịn, khi đang nhận lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Trình Cẩn cũng đang kịch liệt mà phun ra, từng cổ từng cổ, sướиɠ đến mức đỉnh đầu cũng muốn bay lên. Buổi tối ngày hôm nay cậu quấn lấy Lục Đào làm ba lần, thời điểm làm xong một lần cuối cùng, thật sự là đã không còn sức lực, trực tiếp ngã vào trong l*иg ngực của nam nhân rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, Trình Cẩn xoa xoa đôi mắt, thấy được dung nhan anh tuấn của ông xã trước tiên, còn ngọt ngào mà cười cười, lại không kiêng nể gì mà đánh giá hắn, thẳng đến khi ý thức được tần suất hô hấp của hắn không được bình thường, mới nhanh chóng ngồi dậy.
Lần ngồi dậy này, cũng xốc lên chăn ở trên người, sau đó cậu liền thấy được một màu máu.
Màu đỏ của máu, chảy ra từ bụng của Lục Đào, nhuộm lên áo sơ mi của hắn, tựa như một đoá hoa tuyệt đẹp đang nở rộ.
•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Oops :(((
Mỗi lần em dịch H là coi như thời gian dài hơn bth....em còn chưa nắm tay trai nữa :)))