Đơn Xin Ly Hôn

Chương 77: Mang Hay Không Mang Bao (H)

Thượng tướng Lục Đào có rất nhiều “fan”, thậm chí có cả một “hội tiếp viện” không chính thức, điều này xuất phát từ tài năng xuất chúng, gương mặt anh tuấn, và con đường thăng tiến có thể gọi là huyền thoại của anh. Anh không phải là quý tộc bản địa, nhưng để từ một người bình thường tốt nghiệp trường quân sự lên chức thượng tướng trong vòng chưa đầy sáu năm quả thực không dễ dàng chút nào.

Nhưng so với nam nhân mà nói, phụ nữ và “giống cái mới” sẽ càng xem trọng ngũ quan của anh hơn. Gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, bởi vì quanh năm đều mang vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng, khiến cho cả người mang một mùi vị cấm dục, nhất là khi anh mặc quân phục, quả thật đẹp đến mức khiến người khác nhũn chân.

Trong số đó, một hình ảnh nổi tiếng nhất của anh là lúc đang cởi cúc áo.

Đó là một đoạn video ngắn được quay trong một buổi chụp hình chính thức. Lục Đào đang huấn luyện các tân binh trong trại huấn luyện. Khi nhìn thấy động tác của một tân binh nào đó không chuẩn mực, ngay tại hiện trường cởϊ áσ khoác quân đội, sau đó cởi cúc áo sơ mi để thị phạm. Nút áo sơ mi của anh ngày hôm đó đã được cài đến tận trên cùng, khi những ngón tay mảnh khảnh của anh cởi hai cúc áo ra, để lộ yết hầu gợi cảm, hình ảnh đó quả thất khiến người ta khó mà không động tâm.

Bức ảnh động đó được lan truyền rầm rộ, cho đến nay, vẫn là một trong những “thần ảnh”, mà năm đó Lục Đào cũng được lén lút bình chọn xếp hàng đầu “những người đàn ông muốn ngủ cùng nhất”.

Đương nhiên, Trình Cẩn đã xem bức ảnh động đó, không chỉ xem, mà còn lưu lại vào quang hình của mình, một thời gian dài, cậu chỉ cần nhìn bức ảnh này cả thân người liền cảm thấy phát nóng, trong lòng càng làn tràn nỗi khát khao chồng.

Nhưng trên thực tế, cậu chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh thực tế lúc Lục Đào cởi cúc áo.

Xét cho cùng, lúc làʍ t̠ìиɦ hầu như luôn tiến hành trong bóng tối, trước đây, cậu thậm chí còn hiếm khi nhìn thấy đối phương khỏa thân.

Nhưng bây giờ, Lục Đào đang ở trước mặt cậu cởi cúc áo.

Không phải là nhân cách phái sinh của Lục Đào, mà là Lục Đào chân chính. Vẻ mặt lạnh lùng có chút xa cách, câu nói “nghĩa vụ của bạn đời” dường như không phải vừa mới thốt ra khỏi miệng của anh, nhưng động tác đầy gợi cảm khiến nhịp tim của Trình Cẩn không thể khống chế mà gia tăng tốc độ.

Từng cúc áo lần lượt được cởi ra. Những tưởng tượng ban đầu khi xem bức ảnh động với mong muốn “cởi thêm một cúc nữa” hay “toàn bộ cởi hết ra” hiện tại đã hoàn toàn thành sự thực. Chiếc áo sơ mi của anh rất nhanh được phanh ra, để lộ khuôn ngực mật ong và cơ bụng săn chắc. Rõ ràng chỉ mới nhìn thấy cảnh này cách đây một ngày, nhưng khi biết rõ sự thật “đối phương là người chồng trước kia”, Trình Cẩn không cách nào bình tĩnh.

Cảm xúc so với trước kia phức tạp hơn nhiều, tim đập càng mạnh, nhất thời ngay cả ngón tay cũng có chút tê dại, gần như không thể cầm được viên dạ minh châu nặng nề. Nhìn thấy viên dạ minh châu sắp lăn xuống đất, Lục Đào quan sát thấy trước, vừa vươn tay liền đỡ lấy viên dạ minh châu, đặt nó trên tủ cạnh giường.

Anh vừa động, Trình Cẩn liền phát hiện một chuyện còn kinh ngạc hơn.

Đối phương cương rồi.

Phần thân dưới phồng lên nhìn ngang có thể thấy rất rõ ràng, phản ứng này khiến Trình Cẩn có chút mê hoặc, nhưng rất nhanh lại thả lỏng.

Bởi vì việc anh cứng và việc anh ghét cậu không có bất kỳ mâu thuẫn nào, dù sao trước kia hai người cũng đã làʍ t̠ìиɦ, ngay cả lúc Lục Đào ghét cậu nhất, lần đâu tiên anh cũng không mềm.

Có lẽ đây chính là “nghĩa vụ của bạn đời” đi?

Trình Cẩn cũng không biết bản thân có hay không muốn từ chối, sự do dự này, ngay cả chân cũng không thể di chuyển được.

Bọn họ hiện tại vẫn là bạn đời, mà bản thân là “giống cái mới” cũng cần có nghĩa vụ giải tỏa du͙© vọиɠ của đối phương.

Hít một hơi thật sâu, Trình Cẩn đi tới tắt đèn. Căn phòng không chìm vào bóng tối hoàn toàn, ánh sáng từ viên dạ minh châu cho phép họ nhìn rõ đường nét của nhau, Trình Cẩn không dám nhìn thêm nữa, sờ soạng trèo lên giường, giống như trước kia cởϊ áσ choàng ngủ ra.

Ánh sáng xanh mờ ảo chiếu lên làn da trắng nõn và vòng eo thon thả của cậu, lúc Trình Cẩn đang muốn lột bỏ nội y, một bàn tay đột nhiên siết chặt cổ tay cậu, không cho cậu cử động. Trình Cẩn hơi sửng sốt, có chút lúng túng quay đầu nhìn Lục Đào: “Làm, làm sao vậy?”

Lục Đào không nói chuyện, một lúc sau mới thả tay ra. Trình Cẩn có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng tiếp tục lột bỏ hoàn toàn qυầи ɭóŧ, khiến toàn bộ cơ thể của cậu trở nên trần trụi.

“Có cần chuẩn bị không?”

Cuối cùng người chồng cũng lên tiếng, tim Trình Cẩn không tự chủ được đập thình thịch, sau đó nhỏ giọng: “Không cần…em chuẩn bị rồi…” Cậu mím mím môi, để tránh cho đối phương hiểu lầm mình đang cố tình dụ dỗ anh. Nhanh chóng giải thích: “Em cho rằng…muộn như vậy…sẽ biến thành “anh ấy”…”

Trong phòng yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ngay, hoài nghi có phải bản thân nói sai không, lúc đang muốn quay đầu, lưng đã bị một lòng bàn tay rộng, ấm áp đè lên, cùng với âm thanh kéo khóa xuống, cự vật thô to nào đó bật ra, trong giây tiếp theo, nó chạm vào lối vào có phần ẩm ướt của cậu, qυყ đầυ nóng bỏng cọ vào tiểu huyệt của cậu, sau đó dùng lực đẩy vào.

Hậu huyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi làm sạch, thiết bị thông mình còn đẩy một ít chất bôi trơn vào bên trong, vì vậy đủ mềm mại, do dù Lục Đào đẩy vào có chút thô bạo nhưng Trình Cẩn không cảm thấy quá đau đớn. Cảm giác tràn đầy từ nơi bị kéo căng truyền đến, Trình Cẩn nhìn không được rêи ɾỉ một tiếng, thân thể tự động điều chỉnh góc độ để thích tiến vào, hai chân cũng hơi tách ra thêm một chút.

Cự vật thô dài từng chút từng chút từng chút bị nuốt vào, đợi đến khi hút đến gốc rễ, Trình Cẩn nhận ra có điều gì đó không ổn. Cậu hơi vùng vẫy, nhỏ giọng nói: “Còn chưa đeo bao…”

Nam nhân phía sau dừng lại, từ từ rút dươиɠ ѵậŧ ra, lúc Trình Cẩn cho rằng anh muốn đi lấy bao, lại bị anh mạnh mẽ đỉnh vào, trực tiếp đỉnh đến phần sâu nhất của thông đạo.

“Ah…” Trình Cẩn không kịp chuẩn bị, bị đâm hét lên một tiếng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và đau đớn đan xen khiến cậu cảm thấy không thể chịu nổi. Lục Đào siết chặt eo cậu, thấp giọng nói: “Em cùng anh ta làm, cũng yêu cầu mang bao sao?”

Đối mặt với những câu hỏi như vậy, Trình Cẩn có chút uỷ khuất, “Trước đây không phải anh yêu cầu mang bao sao? Không để anh mang bao…anh liền không muốn làm…”

Lục Đào dường như không có nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Anh ta sao? Anh ta cũng mang?”

Trình Cẩn hoàn toàn không hiểu tại sao chồng mình lại hỏi điều này, hơn nữa giọng điệu mang chút gì đó hờn giận, giống như là ghen tỵ. Trình Cẩn nhịn không được nói: “Ông xã không muốn mang, anh ấy mỗi lần đều bắn đầy vào bên trong…a…anh dùng lực mạnh quá rồi…”

“Em gọi anh ta là ông xã?”

Lần này giọng điệu chất vất khá rõ ràng, Trình Cẩn nói: “Em trước kia cũng gọi anh như vậy, không phải bản thân anh không vui sao?” Cậu nói ra câu này cũng cảm thấy ngạc nhiên, bản thân làm sao có can đảm để tranh luận với Lục Đào?

Cậu ngày trước yêu quá hèn mọn, không phải là đối phương nói cái gì sẽ là cái đó sao?

Nhưng khi nói ra những điều này cảm giác thật tuyệt, cậu đã không còn có cái gì để mất nữa rồi, Lục Đào sẽ vĩnh viên không yêu câu, vì vậy cho dù có nói ra cũng không vấn đề gì.

Trình Cẩn nghĩ như vậy, nhưng lúc cảm thấy đối phương đang rút ra, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Gậy thịt đang từ từ rút ra, bàn tay đặt trên eo cậu cũng buông lỏng, Trình Cẩn đã không muốn mở miệng líu kéo nữa, nhưng cơ thể dường như có thể cảm nhân, lại tư động co rút khoang thịt, cố gắng để kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ, hy vọng nó không rút ra.

Nhưng theo đó “bâng” một tiếng, hạ thể liên kết vẫn là bị tách ra, chỉ còn lại tiểu huyệt đang bị mở ra đầy cô đơn của Trình Cẩn, còn có một ít dịch thể trong suốt đang rỉ ra.

Trình Cẩn kìm nén sự đau đớn trong lòng, khẽ lau nước mắt, định đứng dậy mặc quần áo rời đi, cái eo lại một lần nữa bị nắm lấy, cây gậy lần thứ hai đâm vào.

Lần này khi đâm vào, Trình Cẩn nhận thấy một điều gì đó khác lạ.

Lục Đào mang bao rồi.

Thì ra anh vừa nãy là đang đeo bαo ©αo sυ sao?

Cảm giác làʍ t̠ìиɦ quen thuộc trở lại, trong lòng Trình Cẩn ngược lại không cảm thấy hoảng loạn, chỉ là một thói quen thường ngày, sẽ không có đυ.ng chạm qua nhiều, không có hôn, cũng không có yêu thương vỗ về, cậu hiện tại chỉ là động thịt, động thịt để nam nhân ra vào, động thịt để anh phát tiết du͙© vọиɠ.

Mà loại hành vì này, không gọi là “làʍ t̠ìиɦ”, mà gọi là “nghĩa vụ của bạn đời”.

Tinh cầu Đế chế vì để gia tăng tỷ lệ sinh sản làm rất nhiều nỗ lực, ví dụ nhứ, quân nhân chỉ cần trở về, nhất định phải dành nhiều thời gian hơn cho bạn đời của mình, nếu như quân nhân luôn ở trong trụ sở quân sự và không về nhà, cấp trân cũng sẽ nhắc nhở.

Cho nên Trình Cẩn thường thường nghĩ rằng, Lục Đào bằng lòng làʍ t̠ìиɦ với mình, ngoài việc giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản nhất, chính là thực hiện nghĩa vụ này, đúng không?

Sau khi được nếm trải tìиɧ ɖu͙© với một Lục Đào khác, Trình Cẩn cho rằng bản thân sẽ không có phản ứng với loại thói quen này, nhưng không biết tại sao, rõ ràng không nhân được sự ấm yếm yêu thương, cũng không nhận được nụ hôn, cơ thể lại rất hưng phấn, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn hơn trước.

Gậy thịt giữa hai đùi không cần chạm cũng chảy nước, bên trong hậu huyệt sau khi đâm vào rút ra cũng trở lên mềm mại và ướŧ áŧ, khoang sinh dục mở ra nhanh hơn bình thường một chút, khi điểm nhạy cảm bị vô ý mãnh liệt cọ xót, Trình Cẩn không kìm được nước mắt. Cậu cắn chặt môi, tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế được trào ra từ cổ họng, lúc đầu vẫn muốn kìm nén lại, nhưng nghĩ lại bây giờ bản thân không nhất thiết phải nguỵ trang nữa, dứt khoát buông thả mà hét lên.

“Thật sướиɠ…..a….a…”

Tiếng rêи ɾỉ đầu tiên của cậu khiến Lục Đào sững sờ một lúc, mắt anh rất nhanh tối sầm lại, càng đỉnh vào bên trong đầy mãnh liệt hơn. Mông chỉ có thể chịu đựng vặn vẹo, thịt mông lắc lư thành sóng thịt như đang mời gọi, khoang đạo tiết ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, làm nơi cắm vào rút phát ra tiếng “phạch”, “phạch”, hiện trường làʍ t̠ìиɦ càng trở lên kịch liệt hơn.

“Ư…a…tuyệt quá…”Trình Cẩn không kìm được muốn khóc, giọng nói xen lẫn tiếng khóc, trong lúc sung sướиɠ nhất, thút thít nói: “Ông xã…ông xã…ah…”

Động tác đưa đẩy dừng lại, ngòn tay bóp lấy eo cậu cũng thêm lực, ngón cái vẫn đang cọ vào nơi có hình xăm của cậu. Giọng nói của Lục Đào vang lên, mang theo chút lạnh. “Em đang gọi ai?”

Tại thời điểm quan trọng, Trình Cẩn chủ động lắc mông ma sát dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, nghe xong liền nói: “Gọi ông xã của em a…anh động…em muốn bắn…”

Côn ŧᏂịŧ trong mông cứng như que hàn, Lục Đào nhìn bạn đời dưới hạ thể vặn vẹo đầy dâʍ ɭσạи, lòng ghen ty tưởng chừng như không đè nén được lan tràn, cuối cùng anh vẫn nhịn không nói tiếp, dùng lực đỉnh mạnh mẽ vào bên trong cơ thể Trình Cẩn.

Tình ái cực điểm kịch liệt, mặc dù vốn dĩ bọn họ không thay đổi tư thế, nhưng nam nhân quá cương cứng, hơn nữa còn giữ rất lâu. Trình Cẩn bị đâm bắn đến hai lần, anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn, phải mất gần 20 phút cuối cùng anh mới bắn ra.

Toàn thân như thể bị trút cạn hết sức lực, Trình Cẩn thậm chí còn không có sức để mặc qυầи ɭóŧ, đợi đến khi đèn lại một lần nữa bật sáng, cậu chỉ muốn chui vào trong chăn, khi nghe thấy chồng gọi một tiếng “bảo bối”, đối mắt muốn trốn tránh vốn đang nhắm nghiền lại đột nhiên mở ra đến cực điểm, trong mắt hiện lên niềm vui sướиɠ.