Lục Đào sau khi ra ngoài liền một đêm không trở về, đây là một điều rất bình thường trong quá khứ, nhưng Trình Cẩn hiện tại lại không quen.
Buổi sáng ngủ dậy, chăn không đủ ấm, trên giường lớn trống trải bởi vì chỉ có một mình cậu ngủ, mùi vị của đối phương trên chăn vẫn còn nồng, nhưng cũng chỉ là mùi vị lưu lại.
Không có vòng tay ấm áp, không có những lời thì thầm thân mật, Trình Cẩn chỉ cảm thấy mọi thứ đều không quen.
Sau khi ngồi ngây ra một lúc, Trình Cẩn mới từ từ đứng dậy xuống giường tắm rửa. Lúc đang ăn sáng, cậu bật quang hình lướt xem bản tin buổi sáng, nhiều nhất là thông tin về vụ ám sát Đại thần tổng vụ Indira.
Indira là Đại thần tổng vụ phía Đông, hiện nay đã 70 tuổi rồi, nhưng vẻ ngoài xem ra vẫn giống người ở độ tuổi trung niên bốn năm mươi tuổi. Vẻ ngoài lão luyện có học thức, thích mặc vest quanh năm. Bởi vì ngũ quan anh tuấn, cơ thể được bảo dưỡng tốt, thêm đó đối với những người thân cận rất có lễ độ, vì thế có rất nhiều theo dõi ông ta, thậm chí còn có lời tiên tri rằng sau khi tổng thống đương nhiệm xuống, người ngồi vào vị trí đó nhất định là Indira, dù sao so với Đại thần tổng vụ phía Tây đầy nghiêm khắc, ông ta nổi tiếng hơn nhiều, nhân khí của ông ta rất lớn. Con đường chính trị của ông có thể coi là thuận buồm xuôi gió, suy cho cùng thì xuất thân của ông ta cũng là người bản địa của tinh cầu Đế chế, người cha đã mất của ông ta cũng là Đại thần tổng vụ trong quá khứ, và chức vụ của ông cũng giống như người kế nhiệm.
Mà bây giờ một người như vậy bị ám sát, tuy là thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cũng đủ gây náo động toàn thế giới.
Hầu như kênh truyền hình nào cũng đưa tin vụ việc này, Trình Cẩn đổi vài kênh và không nghe thấy từ khóa "Khảm Hợp Thể". Mà suy đoán kẻ sát nhân, hầu hết mọi người đều cho rằng nội gián điều khiển bởi người sói hoặc Zerg ra tay, hoặc làn sóng những người hiện đang phản đối chính sách tinh cầu Đế chế. Có một số đài truyền hình phỏng vấn vài người qua đường, bọn hộ đều trông buồn bã và lo lắng, đặc biệt là phụ nữ, và cầu nguyện cho Đại thần tổng vụ Indira.
Nếu trước đây, Trình Cẩn chắc hẳn cũng có quan điểm như người qua đường này. Tuy rằng chưa nhìn thấy Indira, nhưng đối với ông ta rất có hảo cảm, dù sao đối phương trông rất ôn nhu hòa nhã, sẽ không bao giờ là người xấu.
Nhưng bây giờ, cậu nghi ngờ điều đó.
Mặc dù bị uy hϊếp bởi “Khảm Hợp Thể”, Trình Cẩn đến bây giờ vẫn cảm thấy rằng đối phương để chạy thoát không thể không làm như vậy, mà cuộc trò chuyện trong xe, và sự đυ.ng chạm tình cờ, càng không khiến cậu nảy sinh ác cảm với đối phương.
Dù sao thực sự giống một đứa trẻ.
Trong chuyện này có âm mưu gì?
Tất nhiên, IQ của Trình Cẩn không thể tìm ra lý do, cậu bỏ một nửa bữa sáng và định thay quần áo để đi ra ngoài thì nhận được thông báo từ bệnh viện của cha mình. Trình Cẩn vội vàng ấn nút gọi, đợi sau khi nghe xong nội dung đối phương nói, sắc mặt thay đổi, ngây người một lúc mới có phản ứng, sau đó nhanh chóng cầm lấy một chiếc áo khoác chạy ra ngoài.
Bệnh viện cho biết cha cậu đã cố gắng tự tử.
Trình Cẩn bước lên xe, toàn thân hơi run rẩy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ vì đối phương nói rằng “Đã được cứu”. Mặc dù câu trả lời này khiến cậu yên tâm hơn một chút nhưng cậu thực sự không hiểu tại sao cha cậu lại muốn tự tự?
Bởi vì cảm thấy thất vọng sau khi phá sản? Bởi vì không muốn liên luỵ đến bọn họ? Nhưng chuyện phá sản đã là của hai năm trước rồi, lúc khó khăn nhất bọn họ cũng đã được vượt qua. Tim của cha chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là có thể kiểm soát, không cần phải làm phẫu thuật lần ba, tại sao lại muốn tự tử?
Trình Cẩn lo lắng bất an, đợi khi đi được nửa chặng đường mới nhớ ra liên lạc cho anh trai. Cậu nhanh chóng bấm gọi video call cho anh trai, một lúc sau, đường nét trên khuôn mặt của anh trai xuất hiện trên quang hình, Trình Cẩn liếc nhìn thấy anh, dường như lập tức muốn khóc, “Anh, anh, chuyện của cha anh biết chưa?”
“Biết rồi.” Giọng điệu của Trình Húc có chút mệt mỏi, “Anh hiện tại đang ở trong bệnh viện, em đừng lo lắng, cứ từ từ mà đến, bác sĩ giải thích cho anh tình hình trước.”
Nghe câu trả lời của anh trai, Trình Cẩn như uống một viên thuốc an thần, gật đầu lia lịa, "Được, được ..."
Tắt quang hình, Trình Húc một lần nữa gửi lời cảm ơn đến bác sĩ điều trị chính của cha mình, nói: “Cảm ơn các ông đã kịp thời phát hiện điểm bất thường để cứu lấy tính mạng của cha tôi, rất cảm ơn. Chỉ là, tôi không hiểu tại sao người đầu tiên thông báo lại là em trai của tôi? Trước đó chúng ta đã thống nhất với nhau, nếu như cha tôi có bất kỳ nguy hiểm nào, đầu tiên phải thông báo cho tôi, sau đó tôi sẽ nói cho em ấy, bởi vì tôi không muốn em ấy quá lo lắng.”
“Đúng vậy.” Bác sĩ điều trị chính giải thích, “Đây là ý của thượng tướng Lục Đào, trên thực tế, lần này chúng tôi có thể phát hiện ra ngay sự bất thường của Trình tiên sinh cũng là do lời nhắc nhở của thượng tướng Lục Đào, anh ấy yêu cầu chúng tôi lắp một máy xét nghiệm tiên tiến vào cổ tay của Trình tiên sinh.”
Trình Húc hơi kinh ngạc, “Là loại máy xét nghiệm do công ty Bailey chế tạo?”
"Đúng vậy, bởi vì giá quá đắt, hầu hết mọi người sẽ không sử dụng. Anh ấy lần trước bảo thư kí mang qua một cái, chúng tôi đã yêu cầu Trình tiên sinh đồng ý cài vào vào thiết bị liên lạc dưới một tên khác. Loại máy xét nghiệm này có thể kết nối với quang hình của tôi, có thể thấy tình trạng thể chất, nhịp tim và thậm chí cả cảm xúc của Trình tiên sinh, khi số liệu quá thấp, báo động sẽ phát ra. "
“Hoá ra là như vậy…” Trong lòng Trình Húc không biết là tư vị gì, trầm mặc một lúc mới nói: “Tâm trạng hiện tại của cha tôi đã ổn định chưa?”
Bác sĩ điều trị chính cho biết: “Đã ổn định lại rồi. Vết thương ở cổ tay tuy sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng và không ảnh hưởng đến tim mạch vì đã được phát hiện kịp thời. Nhưng tôi nghĩ tất cả chỉ là tạm thời thôi." Ông ấy chân thành nhìn Trình Húc, “Từ sau khi thượng tướng Lục Đào nhắc nhở, tôi cũng chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của ông ấy. Ông ấy dường như bị thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên mong muốn sinh tồn không mạnh mẽ. So với lúc mới đầu nhập viện gần như là hai thái cực. Vào thời điểm đó___sau khi Trình gia xảy ra chuyện, Trình tiên sinh thật sự không có gục ngã, ông ấy cũng nỗ lực để phấn chấn lên.”
“… Cám ơn.” Trình Cẩn mím mím môi đứng lên, “Tôi đi gặp ông ấy.”
Trình Tranh sau khi được điều trị và khâu lại vết thương, lại được đưa trở lại phòng bệnh ban đầu, sau khi Trình Húc đi vào, bên trong vẫn còn một nữ ý tá đang chăm sóc. Sau khi nhìn thấy Trình Húc, nữ y tá khẽ cười với anh, sau đó đi ra ngoài trước, đóng cửa lại.
Trình Tranh trên giường bệnh, lúc nghe thấy nữ y tá chào “Trình Húc tiên sinh” cũng không quay đầu lại, gương mặt hiện lên một màu xám xịt, băng gạc màu trắng quấn quanh cổ tay ông, có thể thấy một chút màu đỏ lờ mờ.
Trình Húc hít một hơi rồi chậm rãi đi tới, sau khi đứng đứng yên nói: “Cha, tại sao lại làm như vậy?”
Trình Tranh từ từ nâng mi mắt lên, giọng nói khô khốc khàn khàn, “Ngươi tại sao lại muốn Ngạn Thất giúp người?”
Sắc mặt Trình Húc trở lên cứng ngắc, nói: “Chỉ là tạm thời, cha làm sao lại biết?” Hai lần trước anh đến thăm cha, Trình Tranh cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với anh, Trình Húc cho rằng hắn đã che giấu rất tốt.
“Cha bị ngươi che giấu bao lâu rồi, người trong lòng không biết? Cái gì gọi là tạm thời? Là tạm thời 1 năm? Hay là 10 năm? Hoặc là cả đời?” Trình Tranh dần dần trở lên kích động, thậm chí ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh: “Ngươi căn bản vẫn chưa hết dư tình với tiểu tử đó đúng không? Ngươi luôn luôn không muốn kết hôn, chính làm muốn ở bên cậu ta đúng không?”
Trình Húc có những chỗ không biết nên phải phản bác như thế nào, chỉ có thể nói: “Con không còn chút dư tình nào với cậu ta cả, cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy….”
“Ngươi không cần lừa cha! Ngươi vốn dĩ là thích cậu ta! Ngươi là đồng tính luyến ái!” Trình Tranh lớn tiếng chỉ trích, giọng nói vì quá tức giận mà run run, “Ngươi vì sao lại muốn ở bên cạnh cậu ta? Tuổi của ngươi lớn hơn nhiều so với cậu ta? Ngươi đã từng muốn người như thế nào? Ngươi không thích phụ nữ, có thể tìm “giống cái mới”, tìm một người có thể tiếp tục kéo dài hương hoả cho Trình gia chúng ta! Ngươi tìm Ngạn Thất, ngươi cùng cậu ta có thể làm cái gì? Có thể sinh con sao? Lời cảnh cáo của cha tại sao ngươi không nghe? Ta vừa nghĩ đến tiểu tử đó đã ở trước mặt ta thề nhất định phải có được người, trong lòng liền đau! Ta lúc đó còn cười cậu ta nghĩ là nằm mơ giữa ban ngày! Nhưng không ngờ được, không ngờ được…” Sắc mặt của ông thay đổi, tức giận đến mức không thể chịu đựng được.
Trình Húc vội vàng bước tới xoa lưng cho ông, “Cha, đừng tức giận, cẩn thẩn sức khoẻ.”
“Cha sớm đã nghĩ muốn rời khỏi đây rồi!” Trình Tranh đột nhiên dùng lực đẩy anh một cái, nhưng không đem con trai lớn đẩy ra, trừng mắt nhìn con trai mình, khi nhận thấy một dấu vết trên cổ anh, càng tức giận sôi máu, “Cha tuy rằng không cam tâm, nhưng cũng không muốn tranh đấu mà cuồng mê chất chấp! Ngươi với cậu ta chấm dứt! Chấm dứt! Sau đó rời đi, đi đến nơi khác, ngươi tìm cho cha một đứa con dâu, sinh cho cha một đứa cháu trai, nối dõi!”
Nhìn thấy cha mình sắp ngất đi vì tức giận, Trình Húc vội nói: “Được! Con sẽ chấm dứt với cậu ta! Chúng ta cùng rời đi, rời khỏi tinh cầu Đế chế!”
Nghe được lời nói này của con trai, Trình Tranh mới dần dần bình tĩnh một chút, nhưng vẫn có chút hoài nghi, “Ngươi nói là thật?”
“Thật” Trình Húc mạnh mẽ gật đầu, “Cha đầu tiên cứ nằm xuống trước đi, thở đều, con rót cho cha một cốc nước.”
Mặc dù Trình Tranh không hoàn toàn tin vào những gì anh nói, nhưng anh đưa nước qua, vẫn uống hai ngụm. Sau khi uống xong, ông đột nhiên thở dài thườn thượt, giọng điệu trở nên chua xót, “Húc nhi, là cha liên luỵ đến ngươi, cha biết ngươi không có cái ý nghĩ kia với cậu ta, đi đến bước này, đơn thuần chỉ là bị ép buộc, nếu không phải cha sinh bệnh, ngươi cũng không cần quẫn bách đến mức này.”
“Là do con.” Trình Húc đầy áy náy, cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến kế hoạch mà Trình Húc đã bày ra để gài bẫy mình. “Nếu như lúc đầu con không quá liều lĩnh, Trình gia cũng không như vậy.”
“Đó là ý trời.” Trình Tranh thở dài, “Vì vậy hiện tại chỉ hy vọng nhà chúng ta có người nối dõi, chỉ cần còn huyết thống, đến ngày nào đó chúng ta có thể bắt đầu lại. Và tất cả hy vọng của cha đều dồn vào con, Trình Húc, con không thể đi sai đường! Tiểu tử Ngạn Thất đó, chẳng qua là bởi vì báo thù ngày đó cha tìm cậu ta làm nhục, cậu ta còn trẻ, tính cách lại điên cuồng, người như vậy, làm sao có thể thật tâm? "
“Con biết rồi.” Trình Húc đè thấp giọng, “Con không hề bó tay chịu chết, con cũng có kế hoạch rời đi, chỉ là Trình Cẩn chỗ đó…con không khẳng định em ấy có thật sự muốn rời đi, em ấy toàn tâm toàn ý với Lục Đào, si mê không đổi, muốn bảo em ấy rời xa đối phương, em ấy có thể làm không được.”
Trình Tranh nghĩ đến đứa con trai út, trong lòng lại cảm thấy chua xót, bọn họ một khi đã rời khỏi tinh cầu Đế chế, nghĩ muốn quay lại là một chuyện vô cùng khó khăn, nếu như để Trình Cẩn một mình ở lại đây, chồng lại không yêu cậu, cuộc sống sau này của cậu nghĩ thôi cũng đã thấy khó khăn. Hai cha con kiên trì đến bây giờ, đây là nguyên nhân chiếm một nửa.
Trình Tranh đang không biết nên nói gì mới tốt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trình Cẩn đứng ở cửa nói: “Con sẽ đi cùng hai người.” Trình Cẩn cắn cắn môi, giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại rất kiên định, “Chín ngày sau, chúng ta sẽ cùng rời xa chỗ này.”