Đơn Xin Ly Hôn

Chương 46: Xăm Lên Ấn Ký (H)

Trình Cẩn chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy bạo động, chỉ thấy trên tin tức hoặc báo chí, nhưng bởi vì nơi xảy ra quá xa, vì vậy cậu không hề có bất cứ khái niệm nào, cũng không hiểu tại sao những người đó đang yên đang lành lại xuống đường diễu hành, hoặc là đánh nhau với người lạ.

Nhưng những hình ảnh máu me được chụp lại trên tin tức vấn khiến cậu chấn động lớn. Trong đầu xuất hiện một một màn huyết sắc, toàn thân đột nhiên trở lên căng thẳng, “Tại, tại sao lại xảy ra bạo động?”

Lục Đào mở quang hình, sau vài phút ngắn ngủi, có lẽ anh đã hiểu ngọn nguồn của vấn đề. Anh nói: “Trên tinh cầu Nhật Chiếu thịnh hành một loại tôn giáo, hầu như mọi người đều tín, nhưng 100 năm trước, thiên giáo của bọn họ chia thành Tây phái và Đông phái. Hai bên ban đầu thay phiên nhau bầu người lên cầm quyền, nhưng một năm gần đây, bởi vì một số việc mà Đông, Tây phái không không muốn trao đổi quyền lực nữa, vì vậy mới xảy ra tranh cãi, trước đó vài cuộc xung đột nhỏ.”

Trình Cẩn lòng đầy lo lắng hỏi: “Vậy xung đột lần này có lớn không?”

Lục Đào nhìn vào quang hình lướt nhanh qua, qua một lúc mới nói: “Không lớn, em đừng lo lắng.” Anh tắt quang hình, “Em cứ đi tắm trước đi, nhiều nhất trong hai ngày chúng ta sẽ không ra ngoài, khách sạn này vẫn an toàn. "

Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có một chút thấp thỏm, cậu do dự một lúc, mới hỏi: “Ông xã, anh…không định nhúng tay vào sao?”

“Bên tinh cầu Đế chế đã sắp xếp quân đội đến, anh đang trong kỳ nghỉ, không nhất thiết phải ra mặt.”

Nghe câu trả lời của anh, trong lòng Trình Cẩn có điểm kỳ lạ.

Thời gian sống chung với chồng không nhiều, nhưng bởi vì quá si mê đối phương, vì vậy bí mật thu thập tin tức của anh, đối với những trận chiến anh tham gia và những thành tích anh đạt được đều có khái niệm, cậu nhớ những chuyện anh từng làm trong quá khứ, một phần nhỏ trong đó là “Quản nhiều chuyện không đâu”.

Căn bản không phải là nhiệm vụ của anh, nhưng bắt gặp, anh sẽ quyết đoán ra tay hoàn thành, gặp chuyện bất bình, cũng sẽ dang tay giúp đỡ.

Anh trước giờ không phải là người khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa dáng vẻ thờ ơ của anh hiện tại, có lẽ…chuyện không quá nghiêm trọng đi.

Trình Cẩn nghĩ thầm trong lòng.

Lục Đào thấy cậu không động, vươn tay bóp bóp má, trên mặt lộ ra lụ cười xấu: “Làm sao? Vẫn chưa muốn rửa sạch thứ đó sao? Hay là muốn ông xã giúp em rửa.”

Lời trêu chọc của anh khiến Trình Cẩn không còn suy nghĩ linh tinh nữa, sắc mặt đỏ lên, vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút mong đợi nhìn chồng. Lục Đào ôm cậu lên, hôn lên môi cậu một cái: “Là muốn anh giúp em rửa?”

Trình Cẩn gật gật đâu.

Phòng Lục Đào đặt giống như một căn hộ, phòng tắm cũng rất lớn và sang trọng, bồn tắm mát xa rất to, hai người ngâm còn thừa. Trình Cẩn bị lột sạch quần áo, đặt vào trong nước nóng, đối mặt với người chồng cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, hai chân ngại ngùng khép lại, được Lục Đào dỗ dành mấy lần, mới từ từ mở chân ra, lộ ra phần giữa đùi bị va đập đến ửng đỏ.

Hậu huyệt của cậu ướŧ áŧ, ngón tay vừa cắm vào bên trong đều là dịch thể nhớp nháp. Lục Đào dùng hai ngón tay để banh mở cửa hậu của cậu, một lúc sau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra, trông vô cùng da^ʍ mỹ. Lục Đào ánh mắt tối sầm lại, anh thì thào nói: "Thật đẹp."

Trình Cẩn quỳ gối bên trong bồn tắm, đỏ mặt nói nhỏ: "Ông xã đừng nói nữa…”

Lục Đào cười liếʍ vành tai của cậu, nói nhỏ: "Làʍ t̠ìиɦ trên xe cảm giác như thế nào? Thoải mái không?"

Trình Cẩn xấu hổ đến mức muốn bịt tai lại, nhưng lại không lỡ không nghe âm thanh của nam nhân, sau khi bị trêu chọc vài lần, cậu nói nhỏ: “Thoải mái” Lại ngượng ngùng dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh: “Làʍ t̠ìиɦ với chồng, ở đâu cũng thoải mái”

Vốn dĩ đã được dọn sạch sẽ ngón tay lại nhìn không được cắm sâu vào, ma sát vào thông đạo non mềm, Trình Cẩn thấp giọng nói: “Bảo bối da^ʍ là ăn chưa đủ, vì vậy kɧıêυ ҡɧí©ɧ chồng sao?”

Trình Cẩn không thừa nhận cũng không phủ nhận, dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn này đánh sâu vào trái tim của nam nhân. Động tác trên tay của Lục Đào dần dẫn trở lên kịch liệt, không lâu sau liền phát ra tiếng nước “lép nhép” “lép nhép”. Lục Đào thấp giọng nói: “Đợi anh cho em ăn, trên đường về nhà anh cũng cho em ăn,” Anh hôn lên môi Trình Cẩn, “ Bắn vào trong em nhiều hơn, để em sinh cho ông xã một bảo bảo.”

Trình Cẩn bị anh ma sát khiến cả người cậu run lên, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, khi lòng bàn tay biết được đã chạm vào dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, cảm thấy nóng khi nắm lấy, lại luyến tiếc buông ra.

Làʍ t̠ìиɦ trên nhà cao tầng là một loại trải nghiệm mới mẻ, đặc biệt là trước cửa sổ kính. Trình Cẩn quỳ trên tấm thảm mềm mại, cặp mông trắng nõn và tròn trịa vểnh lên cao, đón nhận sự xâm nhập của nam nhân. Đôi mắt cậu mờ đi, nhìn nghìn vạn ánh đèn ngoài xa, vừa cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy hưng phấn, đặc biệt là thân ảnh của nam nhân phản chiếu trên cửa kính.

Chồng của cậu cao lớn lại anh tuấn, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, ngay cả đường quai hàm cũng gợi cảm lạ thường, cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ, lúc làʍ t̠ìиɦ, khí chất khiến người ta mê loạn. Trình Cẩn có thể nhìn thấy anh đang trầm mê cơ thể của cậu như thế nào, bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo của cậu, côn ŧᏂịŧ to dài ma sát vào cửa huyệt của cậu mấy cái, sau đó dán đến rồi dùng lực đỉnh mạnh vào, khiến hai người hoà thành một.

"Thoải mái ... thật thoải mái ..." Trình Cẩn thoải mái đến mức nước miếng từ trong miệng không nhịn được chảy ra, chậm rãi chảy xuống đầu ngực đỏ hồng đang dựng đứng, thân thể của cậu lại càng trở lên gợi cảm. Cậu lại có chút lo lắng, lo lắng ai đó sẽ thấy sự dâʍ ɭσạи của bọn họ hiện tại, nếu như bị phát hiện…

Hậu huyệt không nhịn được co rút càng chặt chẽ, hút khiến nam nhân phát ra tiếng rên, Lục Đào vỗ vỗ mông cậu, vỗ đến cả dấu tay bị in lên da thịt, thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút, bảo bối da^ʍ là muốn kẹp hỏng ông xã sao?”

“Ưm…không kẹp hỏng ông xã…” Trình Cẩn cố gắng thả lỏng thân thể, mới vừa mới buông lỏng, nam nhân xấu xa liền dùng lực đỉnh vào bên trong, khiến cậu thét lên một tiếng, bụng dưới không khỏi run lên.

“A a…ông xã chậm chút…ô ô…tiểu huyệt sắp hỏng mất…”Hoa huyệt rõ ràng đã rất trơn tru, Trình Cẩn lại không nhịn được kêu rên, cậu biết rằng bản thẩn càng gọi chồng sẽ càng hưng phấn, làm cậu cũng sẽ mạnh bạo hơn, cậu cũng sẽ càng thoả mãn.

“Sẽ không hỏng, tiểu huyệt của bảo bối da^ʍ càng ngày càng biết ăn rồi.” Lục Đào ấn eo cậu, khiến mông cậu càng vểnh cao hơn, hông của anh thô bạo đẩy về phía trước, dươиɠ ѵậŧ từng nhịp từng nhịp đút vào huyệt đạo đỏ hồng ướŧ áŧ, qυყ đầυ cũng hết lần này đến lần khác cọ sát vào tuyến tiền liệt của Trình Cẩn, khiến cậu chảy ra nhiều da^ʍ thuỷ hơn.

Đợi đến lúc tiến vào trong khoang sinh dục, toàn thân Trình Cẩn hoàn toàn mềm nhũn, hai chân gần như không chống đỡ được, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra nhiều hơn, sau khi nam nhân cắm một cái mạnh mẽ, cậu cuối cùng không nhịn được mà bắn ra.

Lục Đào vẫn chưa bắn, nhưng để xoa dịu cảm giác chưa thích ứng của cậu, anh tạm thời dừng động tác, cúi đầu để lại đủ loại dấu vết trên người cậu. Lòng bàn tay sờ lên da thịt của Trình Cẩn từng tấc từng tấc một, khi sờ đến eo của cậu, tay còn xoa miết chỗ đó, đợi đến khi sờ đến phần eo sau, ngón tay còn ở chỗ đó mà không ngừng ma sát, đột nhiên nói: “Hình xăm lần trước bị rửa sạch rồi, thật đáng tiếc.”

Trình Cẩn đỏ mặt, nhỏ giọng: “Cái đó, cái đó chỉ dùng được một lần…”

Lục Đào nhìn cậu, ngọn lửa ẩn trong đáy mắt, “Vậy liền lưu lại một cái vĩnh viễn được không?”

Trình Cẩn sửng sốt một chút, "Cái gì, cái gì?"

“Làm tiểu mẫu cẩu của chồng.” Lục Đào hôn hôn lên môi cậu, đầy sự chiếm hữu, “Để ông xã in lên người em ấn ký, được không?”

Những thứ như “hình xăm” Trình Cẩn trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc qua, cậu chỉ biết đó là một kỹ thuật cổ xưa, ngày trước dùng kim đâm trực tiếp vào da, nhưng sau nhiều năm, kỹ thuật này không có bất kỳ cải biến nào, dường như người xăm phải cảm nhận được ít đau đớn, mới có thể chứng minh được điều gì đó.

Trình Cẩn là một người sợ đau, ngày trước nghe đến những thứ khiến người bị đau, cậu liền một chút cũng không dám động vào. Nhưng bây giờ là chồng hỏi cậu, cậu liền gạt đi nỗi sợ hãi, chỉ biết gật đầu.

Lục Đào mỉm cười nhìn cậu, hỏi: “Sẽ không hối hận?”

Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, "Không hối hận."

Lục Đào rõ ràng đã sớm chuẩn bị, ngày thứ hai liền đi ra ngoài một chuyến, buổi tối trở về mang theo một bộ dụng cụ xăm hình. Trình Cẩn nhìn đến ngạc nhiên: “Anh tự mình làm sao?”

“Bằng không?” Nam nhân nhìn cậu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, “Em cảm thấy anh sẽ để người khác nhìn cơ thể của, tiếp xúc da thịt của em sao?”

Trình Cẩn đỏ mặt và lắc đầu, hôn hôn lên môi anh lấy lòng, “Nhưng anh biết không?”

“Hôm nay đã học một ngày rồi, cơ bản là biết rồi.” Lục Đào nói: “Em đừng sợ, trên tinh cầu Nhật Chiếu có một loại thực vật, bôi nước ép của nó lên da có thể làm tê mà không gây hại cho cơ thể, vì vậy trước khi hết tác dụng của thuốc, em có lẽ sẽ không cảm thấy đau đớn.”

Trình Cẩn nhìn thấy dụng cụ đều là nhưng cây kim dài, mảnh liền cảm thấy hơi lo lắng, cũng may là hình xăm ở eo sau, bản thân khi xăm không cần nhìn. Cậu thay một cái áo dài hơn, cởϊ qυầи lót, nằm trên chiếc ghế sô pha trong phòng, mông hơi nghiêng lên.

Quá trình xăm không quá đau, như Lục Đào đã nói, nước thảo mộc có tác dụng gây tê rất tốt, phần da mà Trình Cẩn được bôi hầu như không có cảm giác gì, cậu nằm sấp trên chiếc ghế sô pha, cứ nằm như vậy rồi ngủ mất.

Không biết đã qua bao lâu, cậu bị cảm giác nhoi nhói đánh thức, sau khi tỉnh lại, cái cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, dần dần khiến cậu có chút không chịu được, Trình Cẩn đang muốn cử động, Lục Đào liền giữ chặt eo cậu, thấp giọng nói: “Đừng động, ngoan, còn một chút nữa là xong rồi.”

Trình Cẩn cắn môi cố nhịn, toàn thân đổ mồ hôi, Lục Đào chú ý tới, sáp tới hôn cậu, dùng lưỡi khuấy đảo khoang miệng cậu, thấp giọng nói: “Một chút nữa, bảo bối ngoan.”

“Em chịu được” Trình Cẩn quả thật là chịu được, cậu vừa nghĩ đến là chồng đánh dấu lên cơ thể mình, trong lòng liền xuất hiện cảm giác ngọt ngào. Qua gần 10 phút, cậu cuối cùng cũng nghe được câu nói “xong rồi” của chồng, cả người đột nhiên được thả lỏng.