Ba trăm đạo băng phách, chín trăm đạo thiên lôi, ngày mai hành hình trước vạn chúng tiên nhân, răn đe cảnh cáo.
Thiên Đế nương tay phạt nhẹ, quả nhiên là nhìn vào mặt mũi Đồ Diêu. Nếu nàng không phải là Điểu Tộc công chúa, không gọi Đồ Diêu một tiếng dì, sợ là đến tiên căn cũng khó giữ được.
"Tuệ Hòa khấu tạ thiên ân."
Tuệ Hòa hành lễ, tại lúc nàng cúi người không một ai nhìn thấy khóe môi nàng hiện lên một nụ cười.
Tuệ Hòa biết rõ thân phận của mình, cũng càng rõ ràng tâm tư của Đồ Diêu đối với mình.
Nàng biết, bất luận nàng phạm phải tội gì. Tuệ Hòa nàng cùng lắm là chịu trọng hình cũng tuyệt không bao giờ mất đi tính mạng. Bởi vì cái tước vị Thiên Phi tương lai của Húc Phượng tại nơi Cửu Trùng Thiên rộng lớn này, chính là bùa hộ mạng tốt nhất của Điểu Tộc tộc trưởng nàng.
Mà Tuệ Hòa lúc này, đang cần một lý do để có thể rời khỏi Đồ Diêu cùng Húc Phượng. Nàng một đời này không muốn dây dưa với Húc Phượng, mà Đồ Diêu vì muốn thúc đẩy hôn sự của nàng cùng Húc Phượng nhất định sẽ giữ nàng lại thiên giới.
Một đời trước đã dạy cho nàng một bài học khắc cốt ghi tâm. Chỉ có tự mình nắm chặt trong tay mới có thể chân chính thuộc về mình. Nàng cần phải quay về Dực Miểu Châu mới có thể bảo hộ được Điểu Tộc của nàng.
Còn có lý do nào phù hợp để thuyết phục Đồ Diêu thả nàng quay về hơn lý do này?
Điểu Tộc công chúa thân mang trọng thương cần hồi Dực Miểu Châu tĩnh dưỡng, dù là Thiên Hậu còn có thể ngăn trở sao? Mà tâm tư của Đồ Diêu đối với nàng và Điểu Tộc lại vừa hay trở thành lý do tốt nhất để nàng có thể thường xuyên lui tới thiên giới.
Mà một thân thương thế này của nàng đều xuất phát từ Thái Vi và Đồ Diêu, thậm chí còn do bọn họ ban hình phạt. Như vậy không ai có thể dị nghị.
Như vậy nàng cần thiết phải phạm trọng tội, thọ trọng hình.
Nàng cần một cái tội danh lớn đến nỗi không thể nào dung thứ bỏ qua.
Tại yến tiệc sinh thần Húc Phượng, Tuệ Hòa làm trò mời chúng tiên uống rượu, vốn xuất phát từ vô tâm, không nghĩ tới lại trở thành cái cớ tốt nhất cho nàng.
Vì thế nàng ở nhân gian phóng hỏa.
Nàng xác thật muốn bảo hộ viên quan nọ, nhưng chỉ cần giải quyết Thừa Tướng cùng thích khách là được.
Tuệ Hòa vẫn là phóng hỏa.
Mấy trăm sinh mệnh phàm nhân trong phủ Thừa Tướng, một giây một khắc liền thay đổi số mệnh. Xem thường thiên quy, tuỳ tiện nhiễu loạn số mệnh. Chính là tội danh mà Tuệ Hòa mong muốn.
Ngày mai chịu hình mà nàng lại dương dương tự đắc, chậm rãi nhàn nhã trở về tẩm cung.
Nhìn thấy một vật nhỏ ở trên bàn, Tuệ Hòa nhíu mày.
Nàng cầm lên chuỗi giao châu tỏa ra vầng sáng u lam, thật lâu không dời ánh mắt. Chuỗi giao châu này làm tư nước mắt nhân ngư, có thể hóa giải tất cả tổn thương do công kích hệ thủy gây ra. Kiếp này, kiếp trước nàng chỉ từng thấy qua một chuỗi. Đó là chuỗi vòng trên tay Nhuận Ngọc.
Vì 300 đạo băng phách ngày mai sao............
Nàng im lặng suy nghĩ. Nàng là Điểu Tộc công chúa, có được Thiên Hậu bảo hộ, bất quá ở thế gian trải qua hơn mười ngày giao tình. Hắn liền tặng nàng chuỗi nước mắt nhân ngư này?
Hắn thuần khiết, lương thiện như vậy? Mấy ngàn năm tại thiên giới hắn làm sao sống sót..........
Không! Hắn không thuần khiết cũng không lương thiện. Chớ quên, kiếp trước, vị trí tộc trưởng kia vì ai mà mất!
Là vô tình nổi lên lòng tốt?
Cũng quá mức kỳ lạ. Nhuận Ngọc ở thiên giới mấy ngàn năm, không thế nào một tia phòng bị cũng không có, việc này đối với hắn chẳng phải hoàn toàn bất lợi sao? Vật ấy lộ ra, dù là cùng Điểu Tộc công chúa lén lút quan hệ hay là cùng Điểu Tộc tộc trưởng cấu kết, Nhuận Ngọc đều khó thoát tội.
Là thử?
Hắn muốn có thế lực Điểu Tộc, ta tự nhiên biết được. Nhưng hắn lại không biết nàng vô tâm với an bài của Thiên Hậu. Dù sao đi nữa thì cùng Húc Phượng thành hôn, một bước lên trời, cũng là tính toán một đời trước của nàng. Thế nhưng chỉ bằng nửa tháng, hắn đã muốn thử ta?
Không có lẽ...........ác độc hơn, là ly gián.
Thiên giới đều biết linh bảo này thuộc về ai, nếu được Tuệ Hòa công chúa mang trên tay, nếu lưu vào mắt Thiên Hậu liền thành cái ý vị gì đây? Mặc dù chịu hình nơi tàng trụ, chịu đựng băng phách, nhưng lại không hề chịu một chút tổn thương từ hệ thủy nào.......... Chắc chắn sẽ dẫn lên mọi người nghi ngờ.
Lại hoặc là..............
Tuệ Hòa bật cười. Hoặc là, hắn muốn nói, hắn nhìn thấu ta.
Tuệ Hòa xoa xoa giao châu, ánh mắt lưu chuyển.
Thiên Đế bệ hạ tương lại, quả nhiên thú vị.
Trước Bố Tinh đài, trà thơm cùng linh quả sớm đã được chuẩn bị.
Thật là trí kế vô song, tính toán kỹ lưỡng không bỏ sót bất cứ thứ gì. Ngươi nếu không làm Thiên Đế, liệu ai có thể làm đây.........Tuệ Hòa thở dài một hơi, đến đối diện hắn ngồi xuống. Không nói một lời nào chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Nhuận Ngọc cười ôn nhuận, vì nàng pha trà "Tuệ Hòa công chúa, ngày mai chịu hình, tối nay lại có tâm trạng tới đây thưởng trăng ngắm sao?"
"Điện hạ đã mời, có thể thoái thác?"
"Ta mời nàng?"
Tuệ Hòa nhịn không được đưa hắn ánh mắt xem thường. Nàng lấy ra chuỗi giao châu, ném vào hắn "Còn ai có thể làm việc này? Nhuận Ngọc, ngươi chơi cờ chơi tới nghiện rồi đúng không? Lần này là muốn ta đem mệnh bồi cho ngươi luôn sao?"
"Tê............" Nhuận Ngọc bị giao châu đánh trúng ngực, ăn chút đau, giơ tay tiếp được chuỗi ngọc, lại nâng mắt cười nói "Nhuận Ngọc khó có được kỳ phùng địch thủ, ta tất nhiên biết được. Tuệ Hòa sẽ không thua."
"Ta nhưng không có khả năng tính toán phi phàm như điện hạ." Tuệ Hòa lẩm bẩm nói.
"Phụ Đế, Mẫu Thần, Húc Phượng............còn có ta, không phải đều bị Tuệ Hòa công chúa một lưới bắt hết sao?"
Nàng khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt hắn "Ta không hề tính toán với ngươi. Điện hạ chỉ là vô tình rơi vào kế."
Nhuận Ngọc trầm mặc chớp chớp mắt. Ánh sao chớp tắt.
"Ta tuy mang tâm tư rời khỏi thiên giới........Tại thế gian phóng hỏa, xác thật.........Là nhất thời nảy lòng tham."
Nhuận Ngọc thở dài "Công chúa đối với chính mình, xuống tay cũng quá độc ác."
"Không nhẫn tâm, như thế nào có thể từ chỗ chết mà.........sống sót?"
"Như vậy, công chúa liền bỏ qua trù tính bao lâu nay của mình?"
"Tám ngày xa hoa đánh cuộc, lên sân khấu đều là hào kiệt. Húc Phượng đã vô tình với ta, Tuệ Hòa đã biết yêu sai người, chẳng lẽ còn muốn sai càng thêm sai? Không bằng buông tay, miễn cho thân gia vì ta bồi táng." . Nàng liếc hắn một cái "Tuệ Hòa hiện giờ nhác gan, Chỉ cầu không tranh không đấu, bình an sống tốt. Chỉ sợ có người tính kế với ta thôi."
Nhuận Ngọc sửng sốt, nghiêm mặt nói "Nhuận Ngọc vẫn luôn xem Tuệ Hòa công chúa như tri kỷ. Khi nào mưu tính với ngươi?"
"A." Tuệ Hòa híp mắt, "Ta nói ngươi sao? Điện hạ đừng không đánh đã tự khai chứ."
Nhuận Ngọc cười "Tuệ Hòa, ta không có. Đánh cuộc này tuy lớn, lại không có quan hệ với Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc cuộc đời này chỉ cầu làm một Tán Tiên tiêu dao tự tại."
"Tốt." Tuệ Hòa nhìn hắn, than nhẹ một tiếng, nâng chén nói "Tuệ Hòa lấy trà thay rượu, chúc điện hạ được như ước nguyện."
Nàng biết rõ, Cuộc đời này của Nhuận Ngọc không thể làm một tiêu dao Tán Tiên, chỉ là chính hắn cũng không biết được. Có lẽ lúc này, một lời này, chính hắn cũng tin tưởng.