Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 332: Được rồi, móc thì móc.

Triệu Linh bĩu môi: “Anh đừng ngốc, tôi đâu muốn làm tiểu thư gì đó, tôi không cần anh báo thù, chỉ cần anh sống tốt thôi. Anh đừng để tôi phải nghe tin xấu nữa là được.”

“Cô đừng lo lắng, tôi sẽ sống tốt, sau này tuyệt đối không ai có thể làm tổn thương cuộc sống của cô, và tôi sẽ không bao giờ để cô bị thương nữa!” Lâm Thiên nói.

“Sống tốt. Là anh hứa đấy nhé, anh nhất định phải giữ lời, chúng ta kéo móc câu!” Triệu Linh đưa tay ra.

“Được rồi, móc thì móc.”

Lâm Thiên cười, móc ngón tay vào ngón tay út của Triệu Linh.

...

Sau khi đưa Triệu Linh về nhà, Lâm Thiên lái xe theo hướng thành phố Bảo Thạnh.

Lâm Thiên quyết định đến chùa Vân Nam tại Hải Phòng để xem ông nội bây giờ thế nào.

Sau khi xác nhận rằng ông ngoại có sức khỏe tốt, Lâm Thiên mới có thể yên tâm bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.

Vì phải đi qua thành phố Bảo Thạnh để đến thành phố Hải Phòng nên Lâm Thiên quyết định đến thành phố Bảo Thạnh trước, Gặp Hoàng Luân và Như Tuyết.

Khi anh đến thành phố Bảo Thạnh, trời đã tối.

Theo thứ tự xa gần, Lâm Thiên đến nhà Hoàng Luân trước.

“Cốc, cốc, cốc,” Lâm Thiên gõ nhẹ mấy cái.

Sau vài tiếng gõ, cánh cửa đã được mở ra. Hoàng Luân ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, không biết ai lại tới đập cửa nhà hắn vào lúc này.

“Anh Thiên! Em ... em không phải đang mơ đúng không?”

Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, Hoàng Luân dụi dụi mắt.

“Em không hoa mắt, anh Thiên, thật sự là anh. Anh Thiên, anh chưa chết. Anh Thiên, anh sống lại rồi, sống lại thật rồi! Haha!”

Hoàng Luân phấn khích chạy lên, ôm chặt lấy Lâm Thiên.

“Hoàng Luân, cậu cho rằng Lâm Thiên là người dễ chết như vậy sao?” Lâm Thiên cười nói.

“Haha. Đúng, đúng! Anh Thiên, anh không thể là người dễ chết như thế được.”

Hoàng Luân mừng rỡ la lên.

Lâm Thiên có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt cũng như cảm xúc vỡ òa của Hoàng Luân, cũng giống như Lâm Mộc Thanh và Triệu Linh, họ đã khóc nức nở khi thấy Lâm Thiên sống lại.

“Thôi! Anh Thiên, anh vào nhà đi. Hôm nay anh em ta nhất định phải ăn một bữa thật ngon!”

Hoàng Luân vui vẻ kéo Lâm Thiên vào nhà.

“Béo, tay bị sao vậy?”

Lâm Thiên nhìn thấy hai tay của Hoàng Luân đều quấn băng gạc.

“Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là một ngón tay bị chặt đứt, đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã nối lại được rồi. Sau này không được linh hoạt như trước, nhưng cũng không ảnh hưởng gì cả.” Hoàng Luân cười khan.

Sau khi Lâm Thiên nghe lời này, con ngươi của hắn đột nhiên co giật.

“Là ai làm?” Lâm Thiên cau mặt, ngữ khí lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Luân.

“Cái này, là ... là do Giang Vũ làm. Sau khi tin tức về cái chết của anh được lan truyền, Giang Vũ này liền nhảy dựng lên, hống hách ngang ngược, chạy đến nhà em, đánh em và bố một trận thừa sống thiếu chết, còn chặt một ngón tay của em.” Hoàng Luân nói.

“Tên Giang Vũ chết tiệt này, đáng chết. Là hắn đang tìm đường chết rồi. Lúc trước ta nên gϊếŧ hắn mới đúng.”

Đôi mắt Lâm Thiên hằn lên những tia sát khí, tưởng như có thể lập tức bóp chết kẻ thù.

“Rầm!”

Lâm Thiên tức giận đấm vào tường một đấm.

“Rắc rắc!”

Trên tường lập tức xuất hiện một lỗ thủng, xung quanh là một vết nứt như mạng nhện, vươn ra mọi hướng.

“Wow! Anh Thiên, anh ... anh luyện phép thuật gì vậy?”

Hoàng Luân há to miệng sợ hãi trước nắm đấm của Lâm Thiên.

Một nắm đấm mà có thể uy mạnh đến mức này, điều này chỉ có thể nói là quá sức tuyệt vời.

Hoàng Luân hiểu rõ Lâm Thiên, hắn biết khả năng của Lâm Thiên vốn dĩ không thể như vậy. Anh biến mất một tháng, thực không biết đã trải qua nhưng chuyện gì.

“Cái này hả? Chuyện dài lắm, về sau tôi sẽ từ từ kể lại tường tận với cậu. Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là tìm tên Giang Vũ khốn kiếp kia báo thù.” Lâm Thiên nheo mắt nói.

“Đúng vậy! Anh nhất định không được để cho tên Giang Vũ này dễ dàng yên thân. Hắn ta động vào em cũng không sao, nhưng hắn còn dám cả gan động vào chị dâu. Thật quá khốn kiếp.” Hoàng Luân nói.

“Cái gì?” Cơ mặt Lâm Thiên đột nhiên co giật.

Rồng có vảy ngược, động phải chiếc vảy ngược này, chính là tìm vào chỗ chết.

Bạn bè, người yêu, người thân đều là vảy ngược của Lâm Thiên, ai dám động đến, Lâm Thiên không để cho kẻ đó toàn mạng.

Ngay sau đó, Lâm Thiên vội vàng hỏi: “Béo, cậu nói vậy là sao? Như Tuyết, có chuyện gì xảy ra với cô ấy?”

“Giang Vũ vốn muốn làm hoen ố Như Tuyết, nhưng cũng may có người giúp đỡ, anh ta đã buộc Giang Vũ phải rút lui, vì thế Như Tuyết đã không bị tổn hại.”

Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe Hoàng Luân kể lại.

Nếu Như Tuyết thật sự bị Giang Vũ làm ô uế, cho dù Lâm Thiên có chém hắn một ngàn lần cũng không đủ để trút giận.

“Vậy là ai đã giúp cô ấy?” Lâm Thiên hỏi.

Kể từ khi Tỉnh Xuyên sụp đổ, 90% những người từng có quan hệ bạn bè đều cắt đứt với Lâm Thiên, vì vậy Lâm Thiên rất tò mò, không biết ai là người có khả năng và còn tự nguyện giúp đỡ anh lúc này.

“Anh ấy là cấp dưới của anh tại Công ty an ninh Vân Thiên, tên là Lôi Chấn Vũ, chính anh ấy dẫn người tới áp chế Giang Vũ.” Hoàng Luân nói.

“Lôi Chấn Vũ? Là hắn sao?!”