Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 288: Đấu mưu đấu dũng

“Thế nhưng ba lá bài này, cho dù lật như nào, tỉ lệ thắng cũng đều là một phần ba, sao lại biến thành không được?” Triệu Linh không hiểu hỏi.

Lâm Thiên cười: “Triệu Linh hỏi hay lắm, sao mới có thể biến tỉ lệ thắng thành không được? Vậy chỉ có thể có một khả năng, khiến k biến mất, để cả ba lá bài đều trở thành a, như vậy thì, cho dù tôi có lật lá nào, chắc chắn đều sẽ thua.”

Lê Chí Thành bừng tỉnh hiểu ra: “Cho nên, cháu lựa chọn cách ngược lại, không lật lá k, mà lại lật hai lá a, sau đó nói, lá bài mà cháu lựa chọn chính là k.”

“Ông ngoại nói đúng đó, nếu cháu đoán không nhầm, thì lá bài mà cháu lựa chọn, thực ra cũng là a, cả ba lá thực ra đều là a.” Lâm Thiên cười nói.

Nói cũng đã nói đến vậy, mọi người đương nhiên đều hiểu ra.

“Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy! Tôi đã nói là ván cược này của Phạm Nhật Long không đơn giản đến thế, hóa ra sự thực là như vậy! Đây đúng là đấu mưu đấu dũng!”

“Trời ơi, ông Liễu, cháu ngoại ông cũng thật là thông minh, chính là dựa vào trí thông minh, phá tan ván bài của Phạm Nhật Long, không những khiến cho âm mưu của Phạm Nhật Long tan biến buông xuôi, lại còn trở mình mạnh mẽ làm thịt Phạm Nhật Long, thật lợi hại!”

“Đúng thế, lão già tôi nghe xong cũng tự cảm thấy thật thua kém. Đúng là đời sau giỏi hơn đời trước!”

“Lão Liễu, người cháu ngoại này của ông, chắc chắn là người có thể làm chuyện lớn, tương lai tiền đồ vô cùng rộng mở!”

“Kim Đô của chúng ta, lại có thêm một thiên tài trẻ tuổi!”



Những người có tiếng tăm trong giới thương mại chính trị ở xung quanh, sôi nổi hào hứng không ngừng khen Lâm Thiên, giơ ngón cái kính phục.

Bọn họ này chắc chắn không phải đang dối trá nịnh nọt, mà là thật lòng khen ngợi.

Việc bắt tay lần trước, khiến cho bọn họ thấy được, sự kiên định và không chịu thua của Lâm Thiên, ban nãy bọn họ lại được mở mang thêm về sự thông minh của Lâm Thiên, trong lòng bọn họ đều không thể không khâm phục Lâm Thiên.

Sau khi Lê Chí Thành nghe được lời này, đương nhiên vui mừng không khép miệng lại được.

“Ha ha, không thể không nói, tôi cũng cực kỳ bất ngờ, lúc đó Lâm Thiên đồng ý với Phạm Nhật Long, tôi còn toát mồ hôi thay nó.” Lê Chí Thành cười lớn ha ha.

Biểu hiện ban nãy của Lâm Thiên, thực sự khiến cho Lê Chí Thành cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Hóa ra là như vậy, Lâm Thiên anh cũng thật thông minh.” Triệu Linh cũng mỉm cười khen ngợi.

Đến ngay cả ông cụ Đông, cũng không nhịn được mà gật đầu.

Trước đó khi mà Lâm Thiên chấp nhận cá cược với Phạm Nhật Long, ông ta còn cho rằng Lâm Thiên trúng kế khích tướng của Phạm Nhật Long, nên mới chấp nhận chơi cùng Phạm Nhật Long, lúc đó ông ta còn rất thất vọng với Lâm Thiên.

Bây giờ xem ra, lại là ông ta đã hiểu nhầm Lâm Thiên, thực ra Lâm Thiên sớm đã nhìn thấu mọi chuyện.

Mặc dù bên ngoài ông cụ Đông không nói gì, thế nhưng trong lòng ông ta lại cực kỳ ấn tượng với Lâm Thiên.

Ông cụ Đông cũng đột nhiên cảm thấy, đây chính là một người tài tiền đồ vô cùng rộng mở.

Lúc đầu, ông cụ triệu còn có phần không chấp nhận Lâm Thiên và Triệu Linh đi đứng quá gần nhau, thế nhưng lúc này, ông ta đột nhiên có một suy nghĩ…



Phía bên kia buổi tiệc.

“Ừng ực ừng ực!”

Phạm Nhật Long ngồi trên ghế, điên cuồng uống hết mấy ly rượu.

Vốn dĩ hôm nay anh ta dự định xử lý Lâm Thiên, vốn dĩ dự định khiến cho Lâm Thiên bị mất mặt, cuối cùng kết quả lại là làm mất mặt chính bản thân mình, lại còn thua luôn mấy tỉ.

Nghĩ tới đây, Phạm Nhật Long tức giận muốn nổ tung, anh ta hoàn toàn không thể ngờ, Lâm Thiên lại có thể phá kế của anh ta.

“Cậu chủ Nhật Long bớt giận.” Chu Tuấn cười híp mắt đi tới.

“Chu Tuấn, anh đến cười nhạo tôi?” Phạm Nhật Long cau mày.

Chu Tuấn vội vàng trả lời: “Cậu chủ DIệp, tôi nào dám chứ. Tôi và tên Lâm Thiên kia, cũng là kẻ thù không đội trời chung, sao tôi có thể cười nhạo cậu chủ Nhật Long chứ?”

“Vậy anh đến làm gì?” Phạm Nhật Long nói lạnh lùng.

“Tôi đến để bày mưu giúp cậu chủ Nhật Long, tôi có một cách, có thể làm bẽ mặt Lâm Thiên.” Chu Tuấn nở nụ cười xấu xa.

“Cách gì? Nói!” Phạm Nhật Long lạnh lùng hỏi.

Lúc này Chu Tuấn ghé sát tai Phạm Nhật Long, nói cách của anh ta cho Phạm Nhật Long nghe.

Cách của Chu Tuấn rất đơn giản, đó chính là giả vờ mời rượu Lâm Thiên, sau đó bỏ thuốc kích dụng vào trong ly rượu của Lâm Thiên, đợi khi thuốc có tác dụng, Lâm Thiên chắc chắn sẽ mất mặt trong tiệc rượu!

“Cậu chủ Nhật Long, gói thuốc này là tôi tìm người bạn Ấn Độ để lấy, vô cùng bốc lửa, lợi hại đến mức không chịu nổi, chỉ cần để Lâm Thiên uống vào, thuốc có tác dụng, thì cho dù anh ta có là thần chịu đựng thì cũng không chịu nổi, chắc chắn sẽ thất lễ!”

Chu Tuấn vừa nói, vừa lấy ra một gói thuốc.

Chu Tuấn làm như này, thực ra cũng là tự giúp bản thân anh ta. Trả thù Lâm Thiên, đợi đến khi Lâm Thiên mất hết danh dự, anh ta sẽ có thể đoạt lại Triệu Linh!

“Cách này không tệ.” Phạm Nhật Long hài lòng gật đầu.

“Được, đưa thuốc cho tôi!”

Phạm Nhật Long lập tức nhận lấy gói thuốc, sau đó đổ thuốc vào trong một chiếc ly, sau đó đổ rượu vang vào, sau đó lại đổ rượu vang vào trong một chiếc ly rỗng khác.

“Cậu chủ Nhật Long, tôi cảm thấy một gói không dủ, hay là thêm gói nữa đi! Dùng lượng gấp đôi, chu dù Lâm Thiên có thực sự lợi hại, cũng không chịu đựng được liều dùng lớn như này, ha ha!” Chu Tuấn cười nham hiểm nói.

Ngay sau đó, Chu Tuấn lại móc ra một gói thuốc.

“Được!”

Phạm Nhật Long cũng lộ ra nụ cười, sau đó nhận lấy gói thuốc, đổ gói này vào.

Tiếp theo, Phạm Nhật Long cầm ly rượu, trực tiếp đi tới phía Lâm Thiên.

Ở chỗ Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, hình như Phạm Nhật Long đang đi tới!” Triệu Linh nói.

Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Phạm Nhật Long đang bước tới.

“Anh ta đến làm gì?” Lâm Thiên nhíu mày.

“Lâm Thiên, đề phòng cẩn thận.” Ông ngoại nhắc nhở.

Lâm Thiên gật đầu, lúc này Phạm Nhật Long đã đi tới trước mặt.

“Phạm Nhật Long, anh lại muốn làm gì?” Khuôn mặt Lâm Thiên nở nụ cười nhìn Phạm Nhật Long.

“Lâm Thiên, chuyện bắt tay lần trước, là tôi ra tay quá tàn nhẫn. Tôi cảm thấy là lỗi của tôi, cho nên… tôi đến để mời rượu anh.”

Phạm Nhật Long vừa nói, vừa đưa chiếc ly bên tay trái cho Lâm Thiên.

“Chồn đi chúc tết gà, anh vẫn chưa bằng lòng sao? Trong rượu này, không lẽ… có độc?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay trái của Phạm Nhật Long.

Lâm Thiên cũng không cho rằng, Phạm Nhật Long thực sự tốt bụng đến để xin lỗi mời rượu mình!

“Lâm Thiên, lần này tôi tới, là thật lòng muốn uống một ly với anh, sao anh lại có thể nghi ngờ có độc chứ? Thế này đi, tôi đưa ly bên tay phải cho anh, đây là ly tôi định uống.”

Phạm Nhật Long vừa nói, vừa đưa ly rượu bên tay phải cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên vẫn không nhận.

“Sao? Tôi đã đổi ly rượu tôi uống sang cho anh rồi, anh còn không dám? Lâm Thiên, anh cũng quá nhát gan rồi đấy? Không lẽ anh cho rằng, tôi sẽ tự hạ độc mình sao?” Phạm Nhật Long cười lạnh lùng nói.

“Sao tôi lại không dám!”

Lâm Thiên mỉm cười đứng dậy, cùng lúc đó đưa tay ra nhận lấy ly rượu.

Thế nhưng, khi Lâm Thiên đang định cầm lấy ly rượu, anh lại đột nhiên dừng lại.

“Phạm Nhật Long, tôi tin anh sẽ không hạ độc tôi, cho nên, tôi vẫn sẽ uống ly rượu lúc đầu anh đưa tôi.”

Sau khi Lâm Thiên nói xong, trực tiếp cầm lấy ly rượu bên tay trái của Phạm Nhật Long.

Sắc mặt Phạm Nhật Long hơi thay đổi.

Bởi vì, ly rượu bên tay phải anh ta, thực ra mới là ly có thuốc!

Phạm Nhật Long biết Lâm Thiên thông minh, chắc chắn sẽ không dễ dàng uống ly rượu anh ta đưa, thế nên trước khi đến, anh ta quyết định sẽ dùng kế cố tình này.

Thực ra, ly rượu ở tay phải của anh ra, là rượu đã bị bỏ thuốc.

Thế nhưng khi anh ta đến, đã đưa ly rượu bên tay trái không có thuốc cho Lâm Thiên.

Ly rượu bên tay phải, là ly rượu có thuốc, để lại cho mình.

Phạm Nhật Long khẳng định, Lâm Thiên chắc chắn sẽ không dám uống ly rượu mình đưa cho anh ta, đợi khi Lâm vân đang do dự, anh ta sẽ đưa ly rượu của mình cho Lâm Thiên.

Như vậy thì, không những khiến cho Lâm Thiên bớt đắn đo, mà còn có thể thành công khiến cho Lâm Thiên uống được ly rượu có thuốc!

Chỉ là, Phạm Nhật Long hoàn toàn không ngờ, Lâm Thiên lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, muốn uống ly rượu ban đầu!

“Phạm Nhật Long, anh bóp ly rượu làm gì? Anh phải buông tay chứ?” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Lâm Thiên, không phải là anh nghi ngờ ly này có độc sao, anh nên uống ly này của tôi đi, như vậy càng đảm bảo.” Phạm Nhật Long cười gượng nói.

“Không không không, sao anh lại có thể hạ độc tôi chứ? Tôi tin tưởng anh, tôi sẽ uống ly này!” Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên mạnh mẽ túm lấy ly rượu.

“Nào, Phạm Nhật Long! Chúng ta cạn ly!”

Lâm Thiên chủ động cụng ly với Phạm Nhật Long.

“Lâm Thiên, đây là rượu Phạm Nhật Long đưa cho anh, uống phải cẩn thận!” Triệu Linh có hơi lo lắng kéo cánh tay Lâm Thiên.

“Đúng vậy Lâm Thiên, rượu không rõ nguồn gốc, không được tùy tiện uống?” Một ông chủ ở bên cạnh cũng nhắc nhở.

“Không sao, tôi tin tưởng Phạm Nhật Long!”

Lâm Thiên mỉm cười nói.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp ngẩng đầu uống cạn, một giọt cũng không để lại.

“Bịch!”

Lâm Thiên đặt ly rượu xuống, sau đó nhìn Phạm Nhật Long.

“Phạm Nhật Long, tôi đã uống cạn rồi, một giọt cũng không còn, anh còn ngây ra làm gì? Uống đi, không lẽ ly này của anh có độc sao?” Lâm vân mỉm cười nói.