Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 273: Nhao nhao đầu nhập.

"Ồ. Cô thành công rồi à?" Lâm Thiên hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, hôm qua anh vừa đi thì Lê Văn Hải đến tìm tôi, sau đó tôi thành công lấy được tin tức từ anh ta." Băng Di cười nói.

"Được, vậy tôi sẽ đến ngay!" Lâm Thiên đáp.



Quán bar Hero.

Sau khi Lâm Thiên đến quán bar, Băng Di đã đứng ở cửa đợi anh.

Chị Băng đưa Lâm Thiên vào trong phòng riêng.

"Cậu Lâm, bản ghi âm chính là ở đây." Băng Di đưa bút ghi âm cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên vội vàng mở bản ghi âm ngay.

Nội dung của bản ghi âm như sau:

Chị Băng dò hỏi: "Cậu Lê, nghe nói gần đây có một người tên Lâm Thiên muốn tranh giành quyền thừa kế tập đoàn với cậu. Nghe nói cái người tên Lâm Thiên này rất tài giỏi, có thật không?"

"Anh ta thì giỏi giang con khỉ gì, còn không phải bị tôi chơi cho một vố sao." Giọng điệu kiêu ngạo của Lê Văn Hải phát ra từ bút ghi âm.

"Tôi không tin đâu! Nghe bảo anh ta vớ được cô Chu Ân." Băng Di nói.

"Vậy thì đã làm sao, chỉ cần ông đây giở trò một chút, thì mọi nỗ lực của hắn trở thành công cốc ngay thôi, còn phải khiến hắn xin lỗi tôi trước mặt mọi người ở phòng hội nghị." Lê Văn Hải vô cùng đắc ý nói.

"Ồ. Cậu Lê định dùng cách nào thế? Nói tôi nghe thử xem nào." Băng Di truy hỏi.

"Chuyện này...à... tôi..tôi không nói đâu." Lê Văn Hải ngập ngừng.

"Thôi mà, cậu Lê cậu nói đi mà, tôi cũng muốn nghe kế hoạch hoàn hảo của cậu mà. Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ đồng ý yêu cầu biếи ŧɦái lần trước mà cậu nói." Bút ghi âm phát ra giọng nói yêu kiều của Băng Di.

"Thật sao? Vậy để tôi nói cho cô biết vậy, tôi cho người lái xe đâm mẹ của Chu Ân bị thương, sau đó gọi nặc danh cho Chu Ân cảnh cáo anh ta không được làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, nếu không lần sau tôi sẽ đâm chết bà ta. Thấy tôi có thông minh không? Đến cách này cũng nghĩ ra được, haha." Bút ghi âm phát ra tiếng cười đắc ý của Lê Văn Hải.

"Cậu Lê, cậu thông minh thật đấy."

Sau đó là một đoạn âm thanh khó nghe...

"Tốt! Haha! Tốt quá rồi!"

Lâm Thiên nghe nội dung ghi âm xong, không nhịn được cười lớn.

Thạch Hàn cũng cười nói: "Chỉ dựa vào nội dung ghi âm này đã đủ khiến cho Lê Văn Hải hối hận không kịp rồi."

"Cậu Lâm, đoạn ghi âm tôi cũng đưa cho cậu rồi, 70 tỷ còn lại cậu cũng nên đưa tôi nhỉ." Băng Di nói.

"Tất nhiên rồi!"

Lâm Thiên lấy ra một tấm chi phiếu 70 tỷ đưa cho cô ta.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cầm lấy bút ghi âm trực tiếp đến công ty.

Đúng như Thạch Hàn nói, có được đoạn ghi âm này đã đủ khiến Lê Văn Hải hối hận không kịp.

Trên tầng cao nhất của toà nhà Tỉnh Xuyên.

Lâm Thiên sải bước nhanh vào phòng làm việc của Lê Chí Thành.

"Ông ngoại, con đã nắm được chứng cứ của chuyện hôm qua." Lâm Vân vừa bước vào phòng làm việc đã mở lời.

"Ồ?" Lê Chí Thành ngẩng đầu lên.

"Ông ngoại, có thể thông báo cho mọi người đến phòng hội nghị họp một chút được không, con sẽ đưa chứng cứ ra trước mặt mọi người." Lâm Thiên nói.

"Việc này... Cũng được." Lê Chí Thành gật đầu.

Ngay lập tức, Lê Chí Thành sai thư ký Trương thông báo họp cho quản lý của các tầng.

Lê Chí Thành cũng rất tò mò Lâm Thiên đã nắm được chứng cứ gì, nhưng Lâm Thiên không chủ động nói ông cũng không hỏi thêm.

...

Trong phòng hội nghị.

"Tổng giám đốc đột nhiên mở họp không biết có chuyện gì nhỉ."

"Không biết nữa, lẽ nào có chuyện đột xuất à?"

...

Mọi người ngồi trong phòng hội nghị xì xào nói chuyện.

Lâm Thiên cũng ngồi trong phòng hội nghị, hơn nữa còn ngồi đối diện với Lê Văn Hải.

Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Lê Vănn Hải, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

Nghĩ đến những việc mà Lê Văn Hải đã làm, Lâm Thiên vô cùng căm phẫn.

"Lâm Thiên, nhìn cái gì, thấy tao không vừa mắt à? Không vừa mắt thì tới mà đánh đi này, mày dám không? Haha." Lê Văn Hải cười lớn.

"Lê Văn Hải, mày cứ cười đi, tý nữa phải khóc đấy, không ngại nói cho mày biết, tao đã có chứng cứ rồi." Lâm Vân cười lạnh.

"Lâm Thiên, mày bớt dọa tao đi, tao vốn chẳng làm gì, mày có được chứng cứ gì chứ." Lê Văn Hải khoanh tay, bộ dáng cao ngạo đắc ý.

Lê Văn Hải tự cho rằng Lâm Thiên chắc chắn không thể tìm được chứng cứ gì, vì chứng cứ đều bị mấy người anh ta tiêu hủy rồi, ngay cả tài xế cũng bị bọn họ xử lý rồi.

Vào lúc này, Lê Chí Thành vào phòng hội nghị, cả phòng dần im lặng.

"Lâm Thiên, cháu nói cháu có chứng cứ cho mọi người xem, cháu đưa ra đi." Lê Chí Thành nói.

"Vâng, ông ngoại."

Lâm Thiên lập tức đứng dậy, bước lên phía trước.

"Anh ta có chứng cứ thật sao?" Liễu Nguyên Hải kinh ngạc.

"Không, anh ta không thể có chứng cứ được!" Lê Văn Hải thầm nhủ. Lâm Thiên tuyệt đối không thể lấy ra chứng cứ.

Lê Hằng và những người khác thấy Lâm Thiên muốn lấy ra chứng cứ cũng có chút lo lắng, vì họ không nghĩ Lâm Thiên có thể ngốc đến mức làm lớn chuyện, lấy chứng cứ giả ra qua mắt người khác.

Lâm Thiên bước đến phía trước.

"Ông ngoại, các vị quản lý, chuyện hôm qua rốt cuộc là như thế nào, có chứng cứ nằm trong tay tôi, tôi nghĩ đã đến lúc làm sáng tỏ chân tướng rồi. Lâm Thiên vừa nói, vừa lấy bút ghi âm ra.

"Mời mọi người nghe cho rõ."

Lâm Thiên nói xong, mở bản ghi âm.

Từng câu trong bản ghi âm phát rõ ràng trong phòng hội nghị yên tĩnh. Cái mọi người nghe thấy chính là nội dung cuộc nói chuyện của Lê Văn Hải và Băng Di. Giây phút Lê Văn Hải nghe được bản ghi âm, dáng vẻ ngập tràn tự tin lúc đầu dần dần biến mất, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.

...

2 phút sau, đoạn ghi âm kết thúc. Cả phòng hội nghị xôn xao.

Trong bản ghi âm, Lê Văn Hải đã chính miệng thừa nhận anh ta tìm người đâm mẹ Chu Ân và gọi điện thoại uy hϊếp Chu Ân. Vì thế, chân tướng của chuyện hôm qua rốt cuộc ra sao, mọi người đều rõ ràng. Hóa ra những lời Lâm Thiên nói hôm qua đều là sự thật. Lê Văn Hải đùng đùng đứng lên.

"Lâm Thiên, mày.. làm sao mày có được đoạn ghi âm này!" Lê Văn Hải không cam tâm truy hỏi.

"Lê Văn Hải, mày biết cách chơi xấu thì tao cũng biết." Lâm Thiên cười lạnh.

"Mày.. Khốn nạn!" Lê Văn Hải tức đến tái mặt.

Lê Văn Hải không hề ngờ được Lâm Thiên sẽ dùng cách này.

"Im lặng!" Lê Chí Thành đập bàn.

Tất cả yên tĩnh trở lại.

Lê Chí Thành nhìn Lê Văn Hải, sắc mặt ông càng trầm trọng

"Lê Văn Hải, thế mà mày lại dám làm ra chuyện này, mày tài giỏi quá nhỉ!"

Lê Chí Thành quát lớn, giọng ông vang vọng trong phòng hội nghị.

Lê Văn Hải nghe xong sợ đến mức run rẩy.

"Ông nội, ông nghe con giải thích, cái này... cái bút ghi âm này chắc chắn là do anh ta làm giả!" Lê Văn Hải hoảng hốt giải thích, cả người có vẻ hoảng sợ.

"Mày còn ngụy biện cái gì! Mày tưởng tao ngu ngốc lắm à? Cút đi cho tao!" Lê Chí Thành quát, không muốn nghe Lê Văn Hải giải thích.

"Ông nội, con biết sai rồi, ông cho con thêm một cơ hội đi!"

Lê Văn Hải với bộ dạng đáng thương nhìn Lê Chí Thành, anh ta biết lúc này chỉ có thể dùng cảm tình lay chuyển.

"Tao bảo mày cút, mày không nghe thấy à!" Lê Chí Thành lại quát.

Lê Văn Hải chỉ đành gật đầu, sau đó quay đi.

Lúc mở ghi âm, Lâm Thiên ở phía trước. Lúc Lê Văn Hải đi về phía đó, Lâm Thiên chặn lại.

"Mày.. Mày muốn làm gì?" Lê Văn Hải nghiến răng nhìn Lâm Thiên.

Thắng làm vua thua làm giặc.

Lê Văn Hải ngày hôm qua hống hách ở phòng hội nghị, nay đã thua rồi.

"Làm gì? Tất nhiên là lên mặt với mày rồi! Không phải hôm qua mày đắc ý lắm mà, hôm nay đến lượt tao rồi." Lâm Thiên cười lạnh.

"Mày.. Mày..."

Lê Văn Hải tức đến phát run, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đều tại mày, tên khốn, tao phải đánh mày!" Lê Văn Hải vừa nói vừa giơ tay, vung tới Lâm Thiên.

Lâm Thiên tránh được, đánh trả vào mặt Lê Văn Hải, đánh anh ta gục xuống sàn.

Lâm Thiên ngày nào cũng ở chung với Thạch Hàn, ít nhiều cũng học được vài chiêu, đối phó với tên Lê Văn Hải ngày ngày chỉ biết tửu sắc này thì không khó.

Ngay sau đó, Lâm Thiên ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Lê Văn Hải, mày yên tâm, tất cả những gì hôm nay chỉ là phần lãi thôi. Hôm qua tao đã nói với mày như thế nào? Nếu như mày còn gây sự với tao, tao cam đoan sẽ bắt mày trả gấp trăm lần.”

Nói xong, Lâm Thiên vật ngã anh ta xuống đất.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đi về phía dưới phòng họp.

Lâm Thiên đi qua, các vị quản lí cao cấp đều lũ lượt theo sau đi ra, tất cả đều bị sự hung hãn của Lâm Thiên trấn áp, không ai dám ngẩn mặt lên.

Lâm Thiên đi đến trước mặt giám đốc tài vụ Lê Hằng. Sắc mặt ông ta lúc đó vô cùng khó coi.

Trong lòng lúc này đang mắng nhiếc Lê Văn Hải, cả trăm cả ngàn lần ông ta đã làm tất cả những việc tốt vì hắn, thế mà hắn chỉ vì một con đàn bà mà làm cho tanh bành mọi thứ, mất đi tất cả!

Lâm Thiên trừng cặp mắt nhìn Lê Hằng.

Lê Hằng tuy là cúi gầm mặt xuống không nhìn thẳng vào Lâm Thiên, nhưng trong hắn vẫn có cảm giác ớn lạnh.

“Lê Hằng! Ngẩng mặt lên.” Lâm Thiên nghiêm nghị.

Lê Hằng nghe xong từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên.

“Lê Hằng, nếu tôi đoán không sai thì những gì Lê Văn Hải làm đều do ông đứng đằng sau giật dây phải không?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.