Cũng bởi như vậy, trong lòng Lâm Thiên sớm đã không còn những cái gọi là thân thích nữa.
Bên ngoài cửa.
Lâm Hải Quang nhìn thấy cánh cửa bị Lâm Thiên đóng lại, trong lòng lộ ra vẻ bực tức.
“Lâm Thiên, mày chả có bản lĩnh gì cả, chỉ giỏi nổi nóng, lại còn đóng sầm cửa với tao, cả đời này đã định sẵn mày chỉ là đồ bỏ đi rồi.” Lâm Hải Quang lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong, Lâm Hải Quang liền quay người sang chiếc Maserati bên cạnh.
Trong phòng.
“Sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, đi hay không đi?” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.
Sau khi suy đi tính lại, Lâm Thiên gọi điện cho người mẹ đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, hỏi ý tứ của mẹ.
Ý của mẹ rất đơn giản, bảo Lâm Thiên đến tham dự.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Thiên liền lái chiếc xe Lamborghini đến huyện Kiến Nghiệp.
Huyện Kiến Nghiệp chính là quê hương của Lâm Thiên.
Ông nội của Lâm Thiên là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị ở huyện Kiến Nghiệp, mặc dù hiện tại ông cơ bản không còn hỏi về việc công ty nữa, nhưng tại huyện Kiến Nghiệp vẫn còn sức ảnh hưởng lớn.
Bác cả của Lâm Thiên là bí thư huyện Kiến Nghiệp.
Bác hai của Lâm Thiên là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Lâm Thị huyện Kiến Nghiệp, chịu trách nhiệm quản lý mọi việc của tập đoàn Lâm Thị.
Tập đoàn Lâm Thị chắc chắc là doanh nghiệp lớn thứ nhất thứ nhì ở huyện Kiến Nghiệp.
Tên Lâm Hải Quang vừa rồi đến thông báo cho Lâm Thiên chính là còn trai của bác hai, cũng là cậu chủ của tập đoàn Lâm Thị, ở huyện Kiến Nghiệp cũng là thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu.
Mà cả dòng họ nhà họ Lâm, chỉ có gia đình Lâm Thiên là tệ nhất.
Đương nhiên đó là chuyện trước đây, còn bây giờ thân phận, lai lịch, địa vị của anh chắc chắn có thể gϊếŧ chết bọn họ trong vài giây.
Nhà họ Lâm là gia tộc lớn ở huyện Kiến Nghiệp, mà ông ngoại Lâm Thiên là nhà giàu số một ba tỉnh miền Tây Nam, khoảng cách trong đó vẫn còn rất lớn.
Trong xe
“Cậu Lâm, tôi có việc muốn nói với cậu.” Thạch Hàn nói.
“Hử? Việc gì thế?” Lâm Thiên ngẩng đầu hỏi.
“Trước đây tôi từng nghe ngóng được, huyện Kiến Nghiệp có một cao thủ rất lợi hại, chuyến đi lần này, chúng ta vừa hay có thể đi gặp người này, xem xem có thể kéo anh ta gia nhập vào tiểu đội tinh nhuệ của chúng ta không.” Thạch Hàn nói.
“Vậy sao? Đây là việc tốt! Bao giờ chúng ta đi?” Lâm Thiên hỏi.
Việc thành lập tiểu đội tinh nhuệ là một trong những việc quan trọng nhất với Lâm Thiên lúc này, thứ thiếu không phải là tiền, mà là những nhân tài thân thủ cao cường.
“Lúc nào cũng được.”-Thạch Hàn nói.
“Bây giờ vẫn còn sớm, vậy thì đi tìm anh ta trước đi.” Lâm Thiên nói.
Chiếc xe Lamborghini tiến vào huyện Kiến Nghiệp.
Huyện Kiến Nghiệp là huyện lớn thứ nhất thứ nhì của thành phố Bảo Thạnh, là huyện có nền kinh tế phát triển trong toàn thành phố, tất nhiên tập đoàn Lâm Thị có không ít công lao.
Cuối cùng, xe của Lâm Thiên đỗ trong một ngôi làng bên ngoài thành phố.
Dựa theo những gì Thạch Hàn nói, vị cao thủ đó sống trong thôn này.
Lâm Thiên và Thạch Hàn đi bộ trong con hẻm đổ nát.
“Nơi này sắp phá bỏ rồi đúng không?” Lâm Thiên vừa đi vừa nói.
“Có vẻ là như vậy.” Thạch Hàn gật đầu.
Khắp nơi trên tường phun chữ “Phá bỏ”, mà hai người Lâm Thiên đi trong con hẻm, không nhìn thấy ai cả, trong nhà không một bóng người.
“Cũng không biết có phải anh ta đã chuyển đi rồi không, tôi chỉ có một cái địa chỉ, không còn cách thức liên lạc nào khác, nếu như chuyển đi rồi, vậy e rằng chúng ta không tìm được anh ta nữa rồi.” Thạch Bàn nói.
“Hi vọng là có thể gặp được anh ta.” Lâm Thiên lẩm bẩm.
Sau khi rẽ vào con hẻm hơn 10 phút, cuối cùng hai người cũng đến nơi cần đến.
“Cửa đang đóng, xem ra anh ta vẫn chưa đi.” Lâm Thiên nói.
Những nhà xung quanh không còn ai, vì vậy cửa nhà đều có thể nhìn thấy. Nhưng cửa căn nhà này vẫn bị khoá.
“Cộc cộc cộc.”
Sau khi gõ cửa, rất nhanh cửa đã mở ra.
Đập vào mắt là một người đàn ông đầu trọc, thân hình gầy gò.
Người đàn ông liếc nhìn hai người Lâm Thiên, sau đó lạnh lùng nói:
“Lại đến khuyên tôi chuyển đi? Tôi nói rồi, tôi sẽ không chuyển đi đâu!”
Sau khi nói xong, người đàn ông lập tức đóng cửa.
“Chờ chút!” Thạch Hàn vội vàng đưa tay đẩy cửa.
Lâm Thiên nói: “Độc Nha, chúng tôi đến là vì mạo muội muốn hỏi thăm anh.”
Khi người đàn ông nghe thấy hai từ “Độc Nha”, anh ta ngẩn người.
Độc Nha là biệt hiệu của anh ta ở trường săn trước đây.
Trường săn nằm trong khu rừng nhiệt đới ở Venezuena, là trung tâm huấn luyện đặc chủng nổi tiếng thế giới, được tổ chức bởi công ty an ninh tư nhân lớn nhất thế giới, công ty Blackwater ở Mỹ.
Nhiều quốc gia trên toàn thế giới, đều sẽ phái vài đặc chủng tinh nhuệ đến trường săn huấn luyện.
Trường săn tập trung những đặc chủng binh tinh nhuệ nhất trên thế giới, những cũng vì vậy, tỉ lệ đào thải ở đây vẫn đạt mức cao nhất là 80 phần trăm!
Có thể thuận lời thông qua kỳ huấn luyện, vậy thì chắc chắn là những đặc chủng binh tinh nhuệ nhất trên thế giới.
Người trước mắt đã từng được huấn luyện tại trường săn, biệt danh “Độc Nha”.
Chỉ là trong thời gian huấn luyện, gia đình xảy ra biến cố, anh ta chịu đả kích khiến anh ta chưa thể tốt nghiệp trường săn được.
Nhưng dựa vào bản lĩnh lúc đó của anh ta thì hoàn toàn có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Nếu như có thể chiêu mộ anh ta, đối với Lâm Thiên mà nói chắc chắn có thể có thêm sức mạnh lớn.
“Vào trong đi.” Độc Nha mở cửa.
Trong phòng rất tồi tàn, thậm chí có chút bẩn thỉu.
Có điều Lâm Thiên không thể hiện chút chê bai nào.
Trong phòng, Lâm Thiên ngồi trên một chiếc ghế cũ.
“Độc Nha, tự giới thiệu một chút, tôi là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên ở chi nhánh Bảo Thạnh, tôi muốn mời anh gia nhập, lương một năm 17,5 tỷ!” Lâm Thiên mỉm cười nói.
“17,5 tỷ?” Độc Nha sững người.
Trước đây cũng có người đến tìm anh ta, muốn anh ta làm vệ sỹ, có điều chưa từng có ai ra giá cao như vậy.
“Chủ tịch Lâm, từ lúc bước vào phòng, tôi đã quan sát anh, anh không khoác lên mình khí chất của những ông chủ lớn, cũng không chê bai trong phòng bẩn, ghế bẩn, tôi tin rằng anh có lẽ là một ông chủ đáng để đi theo, với lại cái giá anh đưa ra cũng rất cao.” Độc Nha nói.
Độc Nha là một nhân vật đi ra từ trường săn, khả năng quan sát tất nhiên rất mạnh, anh ta đều có thể nắm bắt những thứ nhỏ nhặt.
“Nói như vậy là anh đã đồng ý rồi?” Lâm Thiên vui mừng.
“Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi phải chăm sóc cho mẹ tôi, vì thế tôi không thể đồng ý được.” Độc Nha nói.
“Hả? Mẹ anh làm sao vậy?”- Lâm Thiên hỏi.
“Bà ấy bị tai nạn xe mất trí nhớ, bác sỹ nói để bà ấy ở lại trong môi trường quen thuộc có ích cho việc khôi phục trí nhớ, bà ấy đang ngủ trong phòng.” Độc Nha nói.
Khi Lâm Thiên nghe thấy câu này, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Vì thế, cho dù ở đây bị dỡ bỏ, anh vẫn không lựa chọn chuyển đi, đúng không?” Lâm Thiên nói.
“Không sai.” Độc Nha gật đầu.
“Nhưng chỗ này vẫn sẽ bị dỡ bỏ, anh cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải là cách.” Lâm Thiên nói.
“Đi bước nào hay bước đó.” Độc Nha thở dài một tiếng.
“Cộc cộc cộc.”
Chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa dữ dội vang lên.
“Tôi đi mở cửa.”
Sau khi Độc Nha nói hết câu liền đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, mười mấy người cầm gậy bóng chày xông vào.
“Các anh em, dập hết cho tao!”
Người cầm đầu là gã đàn ông vạm vỡ đeo một sợi dây dây chuyền vàng lớn, lạnh lùng ra lệnh.
Mười mấy tên áo đen lập tức đập phá!
“Dừng tay lại cho tao!” Trong mắt Độc Nha loé lên tia tức giận.
“Dừng tay? Mày nằm mơ đi, bảo mày chuyển đi mày không chuyển, hôm này sẽ đập hết đồ trong này!” Gã đàn ông vạm vỡ đeo dây chuyền vàng ngông cuồng nói.
“Vậy mày đừng trách tao không khách sáo!” Ánh mắt Độc Nha ngưng lại.
Ngay sau đó, Độc Nha lập tức giơ nắm đấm, một đấm nện ngược tên đeo dây chuyền vàng bay xuống đất.
“Chết tiệt! Dám đánh tao? Đánh thằng chó này cho tao! Đánh chết nó!” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng bị đánh phẫn nộ hét lên.
“Thạch Hàn, đến giúp một tay.” Lâm Thiên nói.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó xông lên.
Trong chớp mắt, mười mầy gã đàn ông mặc đồ đen đều bị đánh ngã xuống đất, đau đớn rống lên.
Trước mặt Độc Nha và Thạch Hàn, mười người áo đen này không có một chút cơ hội phản kháng nào.
Đương nhiên, hai người họ cũng nương tay, không ra đòn tử, những người này cùng lắm bị đánh cho tàn phế, chắc chắn sẽ không gϊếŧ người.
Nếu như ra đòn tử, dựa vào thực lực hai người bọn họ, dễ dàng có thể lấy mạng bọn họ.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng nhìn thấy người của hắn bị đánh ngã thì vô cùng sợ hãi.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng cứ cho rằng đối phó với một kẻ hung hăn, dẫn theo mười mấy người là quá đủ, kết quả hắn ta không thể ngờ rằng lại có kết cục như thế này.
“Mày… Mày biết bọn tao là ai không? Bọn mày dám đánh bọn tao?” Tên đeo dây chuyền vàng sắc mặt xanh lét hét lên.
“Đương nhiên tao biết, mày không phải là người mà tập đoàn Lâm Thị phái đến sao?” Độc Nha cười lạnh nói.
“Tập đoàn Lâm Thị?” Lâm Thiên ngồi trên ghế hơi giật mình.
Tập đoàn Lâm Thị, không phải là tập đoàn của ông nội Lâm Thiên ư?