Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 96: Bị khiêu chiến

Sau khi cúp máy. “Ồ, làm bộ gọi điện thoại để dọa tôi à? Tôi nói cho cậu biết, trong vòng hai tiếng, nếu như tôi không nhìn thấy được ba trăm năm mươi triệu, tôi tuyệt đối sẽ gϊếŧ chết cậu.” Đội trưởng đội bảo vệ quát to.

Người phụ nữ trung niên cũng cười nhạo: “Hừ, hai con kiến hội này còn dám giả vờ giả vịt”

Khoảng mười phút sau.

Hơn mười chiếc xe màu đen đỗ ở cửa quán karaoke Dương Cầm, hơn một trăm người mặc đồ đen cao to vạm vỡ từ trong xe đi xuống.

Trong tay bọn họ cầm gậy đánh bóng chày, không nói gì, xông thẳng vào trong quán karaoke Dương Cầm, một đường đập phá, bảo vệ ngăn cản, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.

Trên hành lang tầng bốn của quán karaoke. “Nhóc con, mười phút trôi qua rồi, tôi xem cậu còn có thể ngồi vững đến khi nào.

Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.

Lúc này, một người bảo vệ vội vàng chạy đến. “Đội trưởng, không xong rồi, một số lượng lớn người xông vào đập phá quán của chúng ta, trên cơ bản, đảm anh em của chúng ta đều đã bị thương, bọn họ quá đông, chúng ta không ngăn được!” Bảo vệ vội nói. “Cái gì? Có bao nhiêu người đến?” Đội trưởng đội bảo vệ vội hỏi. “Có ít nhất là một trăm người.” Bảo vệ trả lời.

Sau khi đội trưởng đội bảo vệ nghe được con số này, sắc mặt anh ta nhất thời trở nên tái nhợt. "Õi!"

Lúc này một tiếng hét thảm vang lên, ngay sau đó trên hành lang ở tầng bốn xuất hiện một đám người, từng người đều cầm gậy bóng chày trong tay.

Đội trưởng đội bảo vệ bị dọa sợ đến mức liên tục lùi về sau, người phụ nữ trung niên kia cũng bị trận thế này dọa cho ngây người.

Dẫn đầu đám người chính là Trần Hạo và Hoàng Long. “Anh Thiên!”

Trần Hạo và Hoàng Long chào Lâm Thiên. “Chào anh Thiên”

Đám người mặc đồ đen phía sau cũng đồng thời cúi chào Lâm Thiên, thanh thế rất lớn. “Chuyện này, chuyện này, chuyện này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đội trưởng đội bảo vệ và người phụ nữ trung niên kia bị dọa đến mức trợn tròn mắt. Bọn họ không nghĩ đến, những người này thật sự là do Lâm Thiên gọi đến. “Trần Hạo, Hoàng Long, hai anh nhìn thấy hai người bên kia không?” Lâm Thiên chỉ về phía đội trưởng đội bảo vệ và người phụ nữ trung niên kia. “Nhìn thấy." Trần Hạo và Hoàng Long đều gật đầu. “Phế hai người bọn họ đi, mặt khác, đập nát nơi này cho tôi.” Lâm Thiên nheo mắt nói. "Không thành vấn đề”

Trần Hạo và Hoàng Long đồng thanh trả lời. “Hoàng Luân, đi, chúng ta tiếp tục uống rượu. Lâm Thiên lôi kéo Hoàng Luân, đi về căn phòng mà trước đó bọn họ đã ngồi.

Về phần người phụ nữ trung niên và đội trưởng đội bảo vệ kia, trực tiếp bị bao vây.

Hiện tại bọn họ đang cảm thấy rất hối hận, bất lực, tuyệt vọng, nhưng tất cả đều không làm được gì, bởi vì bọn họ đã chọc giận đến Lâm Thiên!

Sau khi trở về phòng bao, tâm trạng của Lâm Thiên không tốt, anh tiếp tục uống rượu với Hoàng Luân, đối với tiếng đập phá ở bên ngoài, làm như không nghe thấy.

Khoảng 20 phút sau, một người đàn ông trung niên bụng bia vội vàng chạy vào trong phòng bao. “Cậu chủ Lâm, tôi là ông chủ của quán karaoke Dương Cầm, con đàn bà thổi tha kia đắc tội với cậu, tôi thành thật xin lỗi.”

Người đàn ông trung niên liên tục xin lỗi Lâm Thiên, lộ ra dáng vẻ sợ hãi.

Bởi vì trước khi đến đây, người đàn ông trung niên bụng bia này đã biết Lâm Thiên là ông chủ của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành.

Lúc này, Lâm Thiên đã uống say, “Ông... Ông chính là ông chủ đúng không, ông yên tâm đi, sau khi đập phá quán của ông, tôi sẽ bồi thường tiền cho ông Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại lấy ra tờ một nghìn, ném cho người đàn ông trung niên bụng bia kia. “Này, đây là tiền bồi thường của ông, chuyện phá quán này bỏ qua, ông không ý kiến gì chứ?” “Không, không, không” Ông chủ liên tục lắc đầu. “Được rồi, ông ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi uống rượu.” Lâm Thiên xua tay nói với ông ta.

Ngày hôm sau khi Lâm Thiên tỉnh dậy, anh đã ở trong phòng một khách sạn.

Tối hôm qua, Lâm Thiên hoàn toàn uống say, được

Hoàng Luân đưa đến một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi.

Sau khi Lâm Thiên ăn cơm trưa ở khách sạn, buổi chiều anh quay về trường học.

Trong ký túc xá. “Anh Thiên, anh về rồi à, anh còn đau đầu không?”

Lâm Thiên vừa về đến ký túc xá, Hoàng Luân đã đi đến đón. “Đỡ hơn nhiều rồi, Hoàng Luân, cảm ơn em hôm qua đã đi uống rượu cùng anh.” Lâm Thiên cười nói.

Tối hôm qua, một đêm mua say, quả thật khiến cho cảm xúc của Lâm Thiên được giải tỏa đi nhiều. “Đúng rồi anh Thiên, xế chiều nay em sẽ đi thi đấu bóng rổ, cùng đi chứ?” Hoàng Luân vừa cười vừa nói. Lúc này Lâm Thiên mới chú ý đến, Hoàng Luân đang mặc đồ chơi bóng rổ.

Hoàng Luân rất thích chơi bóng rổ, Lâm Thiên biết điều đó, thậm chí Hoàng Luân còn gia nhập đội bóng rổ của trường. “Được, anh sẽ đến cổ vũ cho em." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

Ngay sau đó, hai người rời khỏi ký túc xá, đi thẳng đến sân bóng rổ của trường. “Anh Thiên, còn một lúc nữa là cuộc thi bắt đầu, chúng ta chơi trước nhé?” Hoàng Luân cầm bóng rổ nói. “Em chơi đi, em cũng biết rồi đó, anh chính là một tay mơ. Lâm Thiên vừa cười vừa nói. “Được, vậy em đi trước làm nóng người.

Sau khi Hoàng Luân nói xong, anh ta đi lên làm nóng người, Lâm Thiên thì đứng ở một bên xem.

Khoảng hơn mười phút sau, hai bên đều đã đến đông đủ.

Xế chiều hôm nay là tranh tài trong đội bóng rổ của trường, đội bóng của trường sẽ chia làm hai tổ. Tuy ở trong đội bóng rổ của trường, Hoàng Luân không phải người xuất sắc, nhưng cũng không kém, anh ta nằm ở đội A, điểm số đang dẫn trước đội B.

Cuộc tranh tài hôm nay thu hút hơn một trăm sinh viên đến xem.

Chẳng qua chơi được hơn một nửa trận bóng, có hơn mười người thanh niên xa lạ mặc đồ chơi bóng rổ đi vào trong sân.

Trên áo của hơn mười người thanh niên này có ghi “Học viện kỹ thuật Bảo Thạnh”. “Đây không phải là đội bóng rổ của học viện kỹ thuật Bảo Thạnh à? Sao bọn họ lại chạy đến trường học của chúng ta thế?” “Đúng thế, bọn họ còn đi thẳng vào cuộc thi, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn đến đập phá à?” Những bạn học xung quanh đều bàn tán sôi nổi. Lâm Thiên cũng có vẻ hơi nghi hoặc. “Này mấy người làm gì thế?”

Đám người Hoàng Luân đều dừng cuộc thi lại, nhìn về phía hơn 10 người trường học viện kỹ thuật Bảo Thạnh. Bên phía đối phương, người dẫn đầu cao hơn một mét chín, anh ta trực tiếp nói: “Tôi là Đỗ Khang – Đội trưởng đội bóng rổ của trường học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, sớm nghe danh của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh các anh, hôm nay đặc biệt dẫn đội đến để khiêu chiến”

Sắc mặt của đám người Hoàng Luân đều trở nên âm trầm, đối phương đến lúc bọn họ đang tiến hành tranh tài, sao có thể gọi là đến khiêu chiến, rõ ràng là đang đến phá đám.

Mấy sinh viên học viện kỹ thuật Bảo Thạnh nhao nhao cười nói. “Chẳng lẽ mấy anh không dám nghênh chiến?”

Hoàng Luân nghe đến đó, vội vàng đứng ra nói. “Con mẹ nó, chúng tôi sẽ sợ mấy người chắc? Trước kia, mỗi lần thi đấu với học viện kỹ thuật Bảo Thạnh của các người, trường đại học Bảo Thạnh của chúng tôi chưa từng thua”

Mấy người đồng đội khác của Hoàng Luân cũng nhao nhao nói. “Đúng thế, mấy người dám khiêu chiến chúng tôi, sao không nhìn lại xem mình có thực lực hay không! Vì sao chúng tôi không dám nghênh chiến chứ?" “Đánh bọn chúng, đánh bón chúng!

Những sinh viên đang đứng xem tranh tài của sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đều đồng thanh hô to. Nực cười, trường bên ngoài đến khiêu chiến, đây là chuyện liên quan đến thanh danh và mặt mũi của trường nếu như không chấp nhận khiêu chiến, chẳng lẽ không phải nói trường đại học Bảo Thạnh của bọn họ là đồ bỏ đi à?

Giữa sân.

Đội trưởng đội bóng rổ Đỗ Khang cười nói: “Mấy cuộc thi nhỏ trước không có ý nghĩa gì, lần này chúng ta thi đấu một trận, bên thua sẽ phải hô to ba tiếng “Chúng tôi là đồ bỏ đi”, có dám không?” “Mấy người... Hoàng Luân tức đến mức sắc mặt thay đổi, không nghĩ đến đối phương lại ác như vậy.

Đỗ Khang thấy vậy, anh ta quay đầu cười nói với mấy thành viên trong đội mình. “Các anh em, các anh nhìn xem, trường đại học Bảo

Thạnh nhát chết, không dám ứng chiến. Các thành viên trong đội trường học viện kỹ thuật Bảo "Ha ha ha."

Thạnh đều hưng phấn cười to, giống như đã đánh thắng trận. “Ai nói chúng tôi sợ hãi chứ? Chúng tôi ứng chiến!” Hoàng Luân tức giận đứng ra nói. “Đúng thế, chúng tôi ứng chiến"

Các thành viên trong đội trường đại học Bảo Thạnh cũng đồng thanh nói, làm sao bọn họ có thể nhẫn nhịn loại trào phúng này. “Được, vậy bắt đầu đi! Tôi sẽ dạy cho đám người trường đại học Bảo Thạnh các anh làm người.” Đỗ Khang cười nói.

Ngay sau đó tranh tài giữa hai bên bắt đầu.

Trận đấu này, Hoàng Luân được điều ra sân, đảm nhiệm vai trò tiền đạo. “Trường đại học Bảo Thạnh cố lên!” “Trường đại học Bảo Thạnh cố lên!”

Những sinh viên đứng xem xung quanh đều cổ vũ cho đội bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh.

Sau khi tin tức học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đến phá đảm, rất nhiều bạn học đã chạy đến xem thi đấu, càng lúc càng có nhiều người.

Trên sân đám người Hoàng Luân đều dồn hết sức lực.

Trận đấu này liên quan đến vinh quang của trường.

Tuy Lâm Thiên không thích xem bóng rổ, nhưng trận đấu này có người anh em Hoàng Luân của mình, hơn nữa là người bên ngoài đến khiêu chiến trường đại học Bảo Thạnh, Lâm Thiên là một sinh viên của trường, đương nhiên cũng hy vọng trường mình giành thắng lợi.

Dường như đối phương có sự chuẩn bị trước, sau khi tranh tài bắt đầu, thể công hung mãnh, liên tục dẫn bóng.

Đến phút thứ tư, điểm số đã là 13 : 2. Học viện kỹ thuật Bảo Thạnh dẫn trước.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, khoảng cách điểm càng lớn hơn.

Mỗi khi học viện kỹ thuật Bảo Thạnh được điểm, thành viên của bọn họ hưng phấn kêu to, thậm chí còn trào phúng đám người Hoàng Luân.

Hơn một nửa hiệp đấu, điểm số đã là 44 : 8.

Cuộc tranh tài gần như thiên về một bên, giống như học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đang thi đấu với học sinh tiểu học.

Nhất là đội trưởng Đỗ Khang của đối phương, anh ta rất mạnh, phần lớn điểm số đều liên quan đến anh ta.

Sinh viên đại học Bảo Thạnh đứng xem đã sớm tịt ngòi, điểm số này, bọn họ đầu còn mặt mũi hồ cổ lên? Ngay cả Lâm Thiên cũng đổ mồ hôi thay cho đảm người Hoàng Luân.

Nửa sau của trận, đại học Bảo Thạnh thay người, Hoàng Luân bị thay ra.

Hoàng Luân ngồi bên người Lâm Thiên, tức giận nói: "Móa nó chứ, Đỗ Khang kia quá lợi hại, chỉ sợ hôm nay chúng ta sẽ thua mất, chỉ sợ hôm nay, mặt mũi của đại học Bảo Thạnh chúng ta sẽ mất sạch”

Tuy nửa sau của trận còn chưa chơi, nhưng thế cục này đã định.