Darkness Holder - Kẻ Nắm Giữ Bóng Tối

Chương 31: Không thể nhượng bộ

Vile ra về với một tâm trạng thoải mái. Gϊếŧ người, rồi cắt đứt đời trai của một vài người khác, hắn đã tạm khá hơn từ khi Rosered đi. Giờ hắn chỉ còn lo đến chuyện đi học nữa thôi, mà đằng nào cũng sắp nghỉ hè rồi...

-Cậu tóc trắng ơi!

-Tôi?

Hắn đang thong thả tìm đường về nhà, chợt có một giọng lạ lùng gọi từ trong một con hẻm tối, hắn bình thản đáp lại.

-Tôi nhờ cậu việc này được không?

Hắn nhìn kĩ, hóa ra có người đang đứng bên một thùng gỗ to tướng như chiếc quan tài, mồ hôi nhễ nhại, đấm lưng thùm thụp. Chắc người này cũng phải vừa kéo cái thứ này hết nhiều công sức lắm.

-Vâng?

-Cậu khiêng cái này lên xe kia giúp tôi với, nặng quá!

-Được, để đấy tôi làm cho.

Hắn bước lại gần người đàn ông nọ, chẳng thèm cảnh giác, cúi xuống ôm lấy hai thành thùng kéo đi.

"Phập!"

Và hắn gục xuống...

--------------------Ở một nơi xa

Trong một tù ngục ẩm thấp và dơ dáy, nơi mà nhiều tên nhìn giống rác rưởi đang la hét, thình lình xuất hiện những tiếng bước chân loạn xạ, tiếng bọn quỷ nhân xao xác gọi nhau, chứng tỏ có biến cố lớn.

Hai tá người mặc giáp phục quỷ nhân, gấp rút chạy xuống dưới hầm ngục mười hai tầng, đập cửa xông vào.

-Ôi Quỷ Vương ơi...

Một ánh mắt đỏ lừ quét đến trước mặt họ, tất cả đồng loạt ngã lăn ra đất, sợ hãi đến cứng người, có kẻ thậm chí bài tiết không tự chủ.

Từ góc sâu nhất trong ngục, có một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi. Ánh mắt anh chứng tỏ một sự tàn nhẫn và sắt đá, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra rất đỗi dịu dàng. Một con người của mâu thuẫn, à không, một thiên thần của mâu thuẫn.

Cả người thanh niên này trắng bóc như trứng luộc, từ tay chân cho đến cả tóc, nhìn gần như một kẻ bạch tạng. Anh đang thiền ngay trên nên ngục tù ẩm thấp và bẩn thỉu, nhưng không hiểu sao tất cả mọi thứ ma thuật hắc ám trói buộc, tất cả mọi thứ xiềng xích, thậm chí cả đám chất nhầy kinh tởm dưới này, cũng tự động tránh xa hào quang trắng muốt của vị thiên thần bạch tạng không dưới ba mét.

Với những chuyển động hết sức chậm rãi, thanh niên để hai tay từ tư thế thiền sang cổ tay đặt trên đầu gối, mắt mở hé vừa đủ để ánh sáng đỏ máu lọt qua. Hai đôi cánh trắng phau sau lưng phe phẩy nhẹ nhàng một cách bình thản. Nhìn thế nào cũng có thể nghĩ đây là một thiên thần hiền lành độ lượng - một vị thánh tưởng chỉ có trong truyền thuyết.

Nhưng thái độ của các quỷ nhân đang cho thấy điều ngược lại.

-Yu... Yupia!

Thanh niên không hề phản ứng, chỉ chậm rãi đứng lên. Aura trắng bạch chuyển động theo một cách nhịp nhàng.

-Tất cả, lùi lại!

Một giọng quát vang lên, quản ngục đã tới, vực đám quân sĩ dậy. Dù hắn là kẻ đã từng tra tấn không biết bao nhiêu tử linh, nhưng áp khí kinh người tỏa ra từ thanh niên này vẫn khiến hắn lạnh gáy.

-Giương súng lên! - Hắn ra lệnh - Lập tức lùi lại nếu không bọn ta sẽ bắn!

Kẻ được gọi là Yupia, không những không nghe theo, mà còn từ từ tiến tới. Trong mắt anh, đám này thực sự bị coi như vô hình, nếu chúng biết điều mà chạy ngay đi thì có thể sẽ sống; anh vốn không thích rắc rối.

-Ta nhắc lại, lùi lại nếu không bọn ta sẽ bắn! Đây là đạn ma pháp, ngươi chỉ là một thiên thần già nua vừa thức tỉnh, chắc chắn không thể sống được!

Thanh niên đứng chận lại. Mắt anh mở to ra hơn một chút, nhưng chỉ để thở ra một câu:

-Ồn ào.

Bọn quỷ nhân trợn trừng mắt lên.

Không phải...

...mắt của bọn chúng đang bị lôi ra khỏi mặt!

Tên nào tên nấy tròng mắt lồi ra, trắng bạch, phình to lên cho đến khi nổ tung như một chùm pháo rang giòn giã. Người thanh niên vẫn chậm rãi đi ra khỏi hầm ngục, mọi vật cản đường hay chất bẩn - và kể cả máu - đều không hẹn mà tránh xa anh ra ít nhất ba mét.

"Ông anh trai ta đang làm trò gì thế không biết? Dậy chưa nhỉ?"

---------------Quay lại với Vile

Hắn vừa tỉnh dậy sau một trận thuốc mê. Ngoái qua ngoái lại nhìn quanh, cuối cùng mắt hắn cũng hết mờ và thấy được mình đang ở trong một căn phòng sang trọng.

Hắn nhỏm người dậy, "Cũng đẹp đấy", hắn bình phẩm.

"Nhưng cái này thì không", hắn vội vã nghĩ thêm khi thấy cánh cửa phòng bật mở và một thanh niên bước vào. Điểm đầu tiên hắn ấn tượng ở người này: "Nhìn nó như một thằng gay lọ..."

-Chào buổi đêm, anh bạn~~~!

"Ta không có ưa dầu ăn à nghen..."

-Đ*t mẹ mày, mày là thằng máu lone nào, xưng tên đi không tao tát cho vỡ mặt.

Thanh niên giật mình một cái, xoa xoa thái dương, cảm thán:

-Trời ơi! Thô lỗ quá! Anh không nên ăn nói như thế với những người đẹp trai như tôi, như những người đẹp trai như tôi và anh chứ!

"Chả hiểu nhà ngươi đang nói cái gì nhưng..."

-Cái đ*o gì cơ? Mặt thì tái như đít nhái, môi thì thâm như dái chó, quả đầu thì như cái cọ bồn cầu, ta chẳng hiểu ngươi đẹp trai ở chỗ nào cả?

"Uỵch!", ai đó ngã khuỵu gối xuống sàn. Vile cười thầm đắc ý trước chiến thắng đầu tiên của mình.

-Thôi nào, tôi không nghĩ một kẻ như anh lại ăn nói thô tục như thế bao giờ cả.

Một giọng nói thanh thoát vang lên từ đằng sau thanh niên gay lọ. Bước vào là một cô gái có chiều cao chừng 1m65, theo sau là một người đàn ông cao hai mét mà hắn đã gặp trước khi bị bắt cóc.

-Cô chủ! Hắn ức hϊếp tôi!

Vile lườm nhẹ một cái, nếu được, hắn chắc đã trề môi nhổ vào mặt thằng này. Không kì thị giới tính gì cả đâu nhưng, hắn không thể chấp nhận một thằng đàn ông cao to khỏe mạnh lại đi bám váy một cô gái bao giờ. Đàn bà hơn cả phụ nữ chính hiệu.

-Oi, oi, ta biết, nhưng có vẻ anh ta cũng đâu có muốn thân thiện với ai.

"Làm như ta là khủng bố không bằng...", hắn nghĩ vậy, rồi cứ ngồi im không nói gì. Cô gái khoanh tay lại, "Hừ!" một tiếng, khó chịu nói ra:

-Anh không muốn nói gì cả sao?

-Các ngươi bắt cóc ta tới đây, muốn bảo ta nói thì trước hết phải hỏi đã chứ.

Nói rồi hắn ngồi yên ra vẻ lắng nghe. Phong thái rõ ràng không biết sợ trời sợ đất, nhưng bao nhiêu người trong phòng này đều chỉ nghĩ hắn là một kẻ ngông cuồng. Dao động năng lượng trong người không hề tồn tại, nhìn thế nào cũng chỉ là một tên Phàm Nhân. Có lẽ những gì hắn thể hiện chỉ là một vài thứ vũ khí mà sẽ sớm trở thành vô nghĩa trong kỉ nguyên sắp tới đây của các dị nhân.

-Được rồi, chắc anh hiểu tình hình hiện tại trên thế giới này, không ai là không có một thứ đặc biệt được gọi là "phép thuật"...

"Ta biết từ mấy tháng trước rồi, đồ lạc hậu." Vile ngồi cậy móng tay, ra chiều nghe ngóng. Thiếu nữ có vẻ bực bội, nhưng vẫn nói tiếp:

-Khả năng của mọi người được phân chia đẳng cấp thực lực. Nói với anh chắc chẳng nghĩa lí gì, nhưng tôi cũng nên nói.

"Làm như tao cần", mắt hắn cho thấy một sự thiếu tôn trọng không nhẹ.

-Cụ thể gồm chín cấp bậc, nói cho văn hoa một chút là Cửu Môn Pháp, cấp càng cao càng mạnh. Gọi là "Cửu Môn" bởi trong mỗi người có một lượng ma lực nhất định, tỏa ra xung quanh như một thứ gọi là "dao động năng lượng", có thể thấy được bằng mắt của những người từ Tam Môn trở lên.

Vile không chú ý nghe, đến đây chợt hỏi lại:

-Ba cái mông? Người gì quái vậy?

-Tam Môn! Đồ tai điếc! Nghĩa là "ba cánh cổng!"

-Ờ ờ, nói tiếp đi.

Hắn chuyển sang tay trái.

-Dao động năng lượng càng cao thì phát ra ngoài càng mạnh, thậm chí có thể áp chế đối thủ dưới dạng "sát khí", thường thì người ở Tứ Môn bắt đầu có được khả năng này.

Vile ngồi thẳng dậy, "Có vẻ đáng nghe đây", hắn nghĩ thầm.

-Ma thuật cũng có nhiều loại, nhưng thường được phân làm ba. Một là ma thuật nguyên tố, gồm các hệ Kim, Mộc, Thủy, Thổ. Hai là ma thuật năng lượng, gồm các hệ Hỏa, Phong, Lôi, Quang, Ám, Âm...

"Âm thanh cũng là một loại ma thuật? Cái này mới."

-Ba là các dạng ma thuật bất định, ví dụ như cường hóa cơ thể hay tốc biến vậy. Bây giờ quay lại chuyện chín đẳng cấp, dù các hệ có thể bổ trợ hoặc khắc chế nhau, nhưng đẳng cấp cao hơn thì chắc chắn thắng. Ví dụ Thủy khắc Hỏa, nhưng nếu người hệ Hỏa cấp cao hơn có thể tạo ra dung nham, dễ dàng chiến thắng hệ Thủy thông thường.

"Tàm tạm hiểu... Tức là Ám của ta có thể xếp vào tầm Nhị Môn chăng? Ta chưa thấy được năng lượng lưu chuyển của thằng khác bao giờ cả", Vile tự hạ thấp mình một cách khiêm tốn, mặc dù hắn khá chắc cả Trái Đất này chưa ai đủ sức đánh lại thằng đệ của hắn - Kaspakov - chứ đừng nói là hắn.

-Để nói cho anh biết, đa số người Trái Đất hiện tại mới thức tỉnh đến khoảng Nhị Môn...

"Tức là bằng tao, ồ, quê mình nhiều quái vật thật", hắn gật gù.

-Nhưng tôi là một Tam Môn pháp sư khá lâu rồi, và sắp tới sẽ tiếp tục thăng cấp.

"Con bé này nói cứ như đang chơi game RPG ấy, mặc dù đây đâu có phải isekai..." Thiếu nữ bất chợt im lặng. Hắn đưa mắt khó hiểu hỏi:

-Thế rồi sao?

Cô hít một hơi.

-Theo những gì tôi điều tra được, có vẻ anh có một mối quan hệ đặc biệt với nhà Spike phải không?

-Ừ.

-Vậy thì tốt. Chủ gia tộc đó, người hiện đang tạm thời nắm quyền sau khi chủ tịch qua đời, Spike Kassa có một nguồn năng lượng tương đối dồi dào, tôi nghĩ anh ta thuộc Tứ Môn. Nếu anh có thể thương lượng với anh ta đến gặp tôi, tôi sẽ cho anh trở về bình an.

-Gặp cậu ta để làm gì?

-Tôi tự có tính toán riêng, giờ ý anh thế nào?

Thiếu nữ cười thầm, kẻ này chẳng có chút năng lực gì, dù có dựa vào quái vật khổng lồ như đại gia tộc Spike thì cũng không dám cãi lời cô mà bỏ mạng tại đây. Kẻ ăn bám thì có ra vẻ thế nào cũng không thể thành kẻ có giá trị được.

Vile cúi mặt xuống đất nghĩ ngợi một lúc. Gọi Kaspakov đến cũng được, "cậu ta" sẽ xử lí con nhóc miệng còn hôi sữa này trong ba nốt nhạc một cách êm xuôi, nhưng hắn đang tìm cách gϊếŧ thời gian trong khi đợi Rosered trở về. Vậy thì:

-Ta từ chối. Nhưng ta sẽ có một thỏa thuận khác.

Thiếu nữ lập tức cười nhạt, nói ra:

-Không có quyền từ chối, Vile.

Tên ái nam ái nữ bước lên, búng tay một cái, lập tức một ngọn lửa bùng lên ngay sát trán hắn. Vài cm nữa là mấy sợi tóc trắng bạch của hắn sẽ hóa ra tro.

-Được rồi, chắc ta sợ rồi.

Tên ái nam ái nữ hạ tay xuống, ngọn lửa tắt đi, hướng mắt về phía Vile như thể: "Thế mà cũng dám lên giọng chửi mắng ta?"

-Chắc anh tin vào ma thuật rồi chứ?

-Tin rồi, tin tuyệt đối là khác.

-Vậy tôi nhắc lại, lập tức gọi cho Kassa và hẹn anh ta đến gặp tôi đi.

Cô rút trong túi ra một cái điện thoại, đưa về phía hắn. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy, rồi một ném bay luôn ra ngoài cửa sổ, phủi áo đứng dậy. Khóe miệng hắn nhếch lên một cái, tựa cười mà không cười. Thiếu nữ cau mày một cái:

-Anh biết mình vừa làm gì chứ?

-Biết, biết rõ là đằng khác.

Hắn bắt chước tên kia bật tay đánh tách một cái, mắt sáng rực lên, phút chốc gian phòng tối om. Thiếu nữ lập tức kinh hoàng lùi lại một bước, chỉ vài giây mà năng lượng lưu chuyển đã xuất hiện, lại còn dao động vô cùng mạnh. Có thể nói là xuất hiện một vầng hào quang tím ngầu xung quanh hắn. Thực lực cỡ này, chắc chắn phải ở hàng Tứ Môn chứ không ít hơn.

-Các ngươi biết không? Ta không thích rắc rối, nhưng nếu cứ mở mồm ra đe dọa ta như thế, đây không nhượng bộ.

Trong không gian đen tối ấy, mờ mờ nhìn thấy tay phải hắn vung lên, siết lại thành quyền. Không hề có chút dao động năng lượng nào, hắn đấm xuống sàn, lập tức từ tầng bốn, cả tòa nhà nổ tung thành một khúc gỗ chẻ đôi.

-Chết tiệt... Hắn có khả năng che giấu ma lực?

Thiếu nữ gắng sức thăng bằng trên không, giật mình vì áp khí kinh khủng ấy. Thình lình vai cô bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt lấy.

-Ê nào, thằng nào chết ở đây vậy?

Cô giật mình quay lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng đang âm trầm đặt lên người cô. Giữa hai người bay lên một cái điện thoại, là thứ mà lúc nãy hắn đã ném đi.

-Không chấp nhận từ chối, nhóc con. Gọi Kassa và bảo rằng ta đang đi chơi vài ngày sẽ về.