Lần đầu tiên, Đường Ngọc Phỉ thật sự nổi giận.
Cô vẫn luôn lơ là nhiệm vụ lần này, cũng không có để ở trong lòng, nhưng cô đã bị người ta tính kế.
Đường Ngọc Phỉ có sự kiêu ngạo về chức vị CEO của mình, chấp hành nhiều nhiệm vụ như vậy, từ trước tới nay cô đều vạch ra những chiến lược, nắm giữ chặt chẽ nhân tâm cùng tình thế ở trong tay mình, thế nhưng lần này lại bị người ta bày bố trận như vầy.
Nghĩ đến việc vất vả khiến cho Giang Yển tiếp nhận bản thân, rồi lại nháo ra một hiểu lầm lớn như thế, tâm trạng của Đường Ngọc Phỉ xấu đi hệt như trái cà chua bị thúi.
Cả lớp tan học, cô gọi nhóm tiểu muội của mình lên sân thượng, lần đầu phô ra tư thế đại tỷ.
- Dư Tư Giai, có phải cô làm hay không?
Đường Ngọc Phỉ giương mày, vẻ mặt đúng là đang cười, nhưng trong mắt lại là sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Cô đốt một điếu thuốc, ưu nhã kẹp giữa hai ngón tay, không ngậm vào, mà chỉ thổi khói ra.
Nhóm tiểu muội rùng mình một cái, không biết tại sao, Đường Ngọc Phỉ như vậy so với trước kia vừa tức giận là liền đánh người lại càng khủng bố hơn, khiến cho bọn họ không kiểm soát được.
Dư Tư Giai cảm thấy đôi chân không khỏi có chút mềm nhũn, lập tức lắc đầu.
- Đường tỷ, chúng em không có động đến Giang Yển.
Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng liếc cô ta, Dư Tư Giai tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không có trốn tránh ánh mắt của cô, cô ta không hề nói dối.
- Tra ra, hôm nay tôi phải biết ai đã làm chuyện tốt này.
Giọng nói của Đường Ngọc Phỉ có chút nghẹn ngào, lạnh lùng đến cực điểm. Gây trở ngại kế hoạch của cô, nếu cần thiết, cô thậm chí có thể diệt trừ nhân vật nhỏ này không một tiếng động.
Dù sao, công ty cũng sẽ không truy ra quá trình chấp hành, chỉ cần không ảnh hưởng dến kết quả cuối cùng, thì vai phụ cô gϊếŧ nhiều hay ít cũng không sao cả.
Lăn lộn từ mấy thế giới đến đây, cô không hề ngại bàn tay của mình dính thêm chút máu.
Để Dư Tư Giai dẫn người đi điều tra, Đường Ngọc Phỉ xoay người ngồi trên lan can sân thượng, lơ lửng đôi chân trên không trung, lẳng lặng mà quan sát đám đông phía dưới.
Điếu thuốc giữa tay cô lượn lờ khói nhẹ, Đường Ngọc Phỉ mặt không cảm xúc. Cho đến khi nó sắp đốt tới ngón tay, cô mới nhẹ nhàng vứt bỏ, rồi lại một lần nữa thắp lửa.
Chờ đến khi bọn họ trở về, dưới lòng bàn chân Đường Ngọc Phỉ đã lấp đầy tàn thuốc, cô cũng đã bỏ lỡ một tiết. Cô không biết lúc này hình tượng của bản thân ở trong mắt đám người Dư Tư Giai cực kỳ giống với dáng vẻ đang thất tình, cho nên ánh mắt của bọn họ khi nhìn Đường Ngọc Phỉ đều có chút thương cảm.
- Đường tỷ, chúng tôi đã bắt được người chụp ảnh rồi, là Lý Chí Phong. .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Lý Chí Phong? Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, rất lâu mới hình dung ra được dáng vẻ của người này. Trong nhà có chút tiền, cho nên làm người rất kiêu ngạo, đã từng gây sự với Giang Yển, tuy nhiên sau đó lại bị giáo huấn.
Là ghi hận trong lòng sao? Nhưng hắn cũng đem cô dìm xuống nước.
Cong lên khóe môi, trên gương mặt của Đường Ngọc Phỉ nở một nụ cười lạnh.
- Đã lâu không dẫn các cô đi dọn người, lần này sẽ xuống tay với Lý Chí Phong, có được không?
Đám người Dư Tư Giai có chút do dự, Đường Ngọc Phỉ biết bọn họ đang băn khoăn, nhàn nhạt nói.
- Yên tâm đi, sẽ không liên lụy tới các cô.
Cô đã xuyên qua các thế giới, giáo huấn người như hắn còn ít hay sao? Cũng chỉ là một cái miệng phú nhị đại hôi sữa mà thôi, cô vẫn còn rất nhiều cách để trừng trị hắn.
Đường Ngọc Phỉ nhảy xuống lan can.
Quá trình giáo huấn Lý Chí Phong rất thuận lợi, tiểu tử này căn bản không nghĩ rằng bản thân sẽ bị người ta tính kế, vừa bị chụp mũ lên đầu là bị đánh tới tấp, đánh đến nỗi hắn từ uy hϊếp tức giận trở thành khóc lóc xin tha.
Chỉ là, khi cô tự mình vung gậy đánh giúp cho Giang Yển hả giận, khó tránh khỏi làm cho miệng vết thương ở lòng bàn tay nứt ra.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ không có để ý, cô bước lên con đường tràn ngập ánh hoàng hôn đi tới trước cửa nhà của Giang Yển, cô muốn giải thích rõ ràng.
Ngay sau khi chuông cửa vang lên, cửa đã được mở ra.
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy vẻ mặt của Giang Yển bây giờ cùng với buổi tối hắn nổi lên sát tâm hôm đó không giống nhau, đôi mắt xinh đẹp toàn là sự hung ác âm lãnh, nguy hiểm đến mười phần.
- Giang Yển, tôi có thể giải thích.
Đường Ngọc Phỉ bước trước một bước nói.
- Không cần.
Trong ánh mắt của Giang Yển tràn đầy sự chán ghét, cô ta sẽ giở trò như vậy bao nhiêu lần nữa?
Thấy cánh cửa sắp bị đóng lại, Đường Ngọc Phỉ theo bản năng giơ tay ngăn cản, kết quả bàn tay trái của Giang Yển hiện lên ánh sáng lạnh thấu xương. Trong tay hắn rõ ràng đang nắm chặt một con dao, không lưu tình chút nào.
Đường Ngọc Phỉ vội vàng tránh đi, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
- Gần thêm bước nữa, tôi sẽ không chỉ cắt tay cô.
Giọng nói Giang Yển rất nhẹ, Đường Ngọc Phỉ biết hắn không có nói giỡn.
Cô lại một lần nữa bị Giang Yển ngăn ở ngoài cửa, thân cùng với tâm.
Liên tục giải thích không thành, trong lòng Đường Ngọc Phỉ cũng không khỏi tức giận. Cô đi theo hắn lâu như vậy, tảng băng cũng nên chảy ra một ít a, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không cho cô một cơ hội giải thích, theo bản năng liền đẩy cô đi.
Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, tất cả mọi người đều xấu xa sao? Trước kia cô kiên nhẫn vì hắn mà bị thương, vì hắn mà làm mọi chuyện đã tính là gì?
Cô cũng là người, bị đả kích nhiều như vậy, cô cũng sẽ tức giận!
Đường Ngọc Phỉ cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu hô to về phía ban công.
- Giang Yển, anh không phải muốn gϊếŧ tôi sao? Có bản lĩnh thì anh xuống đấu với một mình tôi đi!
Tốt hơn hết là nên thử kiểm tra, hoài nghi tới hoài nghi đi, không bằng trực tiếp đánh một trận, như vậy đỡ phải chết ngạt trong cơn hỏa khí!
- Là ai chính miệng nói trước khi sẽ xóa sạch toàn bộ? Tại sao không cho tôi cơ hội giải thích? Nói đến cùng anh căn bản không có tin tưởng tôi, thì dựa vào đâu yêu cầu tôi thật tình đối đãi với anh?
Đường Ngọc Phỉ cười lạnh.
- Giang Yển, anh quá mức ích kỷ rồi.
Rầm một tiếng, một chậu nước lạnh từ trên tưới xuống dưới, xối lên thân của Đường Ngọc Phỉ, lạnh tới thấu tim.
Giang Yển nhìn cô, trên gương mặt nồng đậm tức giận.
Cô đã thành công chọc giận hắn một lần nữa.
Hung dữ ném thùng nước sang một bên, Giang Yển ngả người lên ghế sofa, thở hổn hển vì tức giận.
Hắn làm sao không thật tình tiếp nhận cô? Hắn ích kỷ sao?
Bàn tay gắt gao nắm chặt, Giang Yển buộc mình phải kìm nén cảm xúc.
Mà dưới tầng Đường Ngọc Phỉ đang cười đến tức giận, hung hăng lau nước trên mặt, tiếp tục nói.
- Con người của tôi luôn ghét bị người khác hiểu lầm, đặc biệt là không thích bị người khác đổ lỗi. Tôi nói cho anh nghe, chuyện này không phải do tôi làm, là Lý Chí Phong.
- Anh chẳng phải đã từng gây gổ với Lý Chí Phong hay sao? Tôi không biết cậu ta dùng cách gì mà chụp được những bức ảnh đó, bây giờ tôi đã thay anh điều tra ra, người tôi cũng thay anh giáo huấn rồi. Chuyện này với tôi không có nửa phần quan hệ, vậy mà tôi lại vô duyên vô cớ chịu đựng cơn giận của anh, tôi đang cố gắng để làm cái gì?
- Tôi đã cho rằng mấy ngày nay, cục đá có thể làm tôi đau, nhưng lại không cố tình thiêu đốt tôi. Tôi thật tình trả giá cho anh, nhưng thứ mà tôi phải nhận là gì, chính là sự nghi ngờ vô tận của anh?
Đường Ngọc Phỉ càng mắng ầm lên, cũng không màng giọt nước trên người đang tí tách rơi xuống đất, cô chống nạnh chỉ vào cái mũi của Giang Yển mà chửi.
- Giang Yển, lòng người đều là bằng xương bằng thịt, không chỉ có anh ủy khuất thôi đâu!
Cửa lại bị mở ra, Gương mặt Giang Yển âm trầm, tay trái nắm chặt thành quyền, cánh tay ẩn hiện lên gân xanh.
- Đường Ngọc Phỉ, cô đã nói đủ chưa?
Giang Yển cảm thấy bản thân giận đến không xong rồi, bị một tiếng chửi rủa làm cho choáng váng. Đáy lòng hắn trào ra những cảm xúc khác thường, có phẫn nộ, có mờ mịt, có hoảng loạn.
Chỉ trích trắng ra như vậy, làm hắn không biết theo ai.
Đường Ngọc Phỉ đứng cách hắn tận ba mét, lẳng lặng mà nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia thương hại.
- Giang Yển, anh là đang thẹn quá hóa giận sao? Bởi vì tôi nói trắng ra tâm tư của anh, cho nên anh không tiếp thu được?
Giang Yển cắn răng tiến lên vài bước, một phen nắm lấy cổ áo của Đường Ngọc Phỉ, gương mặt của hai người kề sát vào nhau.
Đôi mắt đen nhánh toát ra lửa giận, Giang Yển gằn từng câu từng chữ.
- Đường Ngọc Phỉ, đủ rồi.
Nhưng cô không sợ chút nào, ánh mắt trong suốt, giọng điệu giống như thở dài.
- Giang Yển, anh phong bế nội tâm của bản thân, thấy người khác đối xử với anh tốt không?
- Cút đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi!
Giang Yển dường như nổi trận lôi đình, hung dữ ném Đường Ngọc Phỉ ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nghiêng nghiêng lảo đảo chạy về phòng tựa như đang chạy trốn rồi đóng sầm cửa lại. Đối mặt với căn phòng to lớn trống trải, Giang Yển cảm thấy bản thân đã bị rút cạn hết sức lực, ôm đầu của mình ngồi dưới đất, sau lưng gắt gao dựa vào cửa, đó là thứ duy nhất có thể chống đỡ được hắn.
Đường Ngọc Phỉ thở dài một hơi, cũng dựa vào cửa mà ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của bản thân.
Cô nói.
- Giang Yển, tại sao không thử tin tưởng người khác? Chỉ vì anh đã bị tổn thương, nên mới không tin rằng có người khác đối xử tốt với anh hay sao?
- Trong hàng tỷ người trên thế giới này, sẽ xuất hiện người thật tình yêu quý anh.
- Nhưng trước khi người đó xuất hiện, anh nên học cách yêu thương bản thân a. Mở rộng cửa lòng, tiếp nhận chính mình, không phải đem bản thân bao vậy lại.
- Ngôi sao trên bầu trời vốn dĩ nhiều như vậy, nếu anh không tỏa sáng, làm sao tôi mới tìm được anh?
Đường Ngọc Phỉ vừa nói, vừa nhẹ nhàng gõ cửa, như là đang truyền lại tín hiệu với Giang Yển.
Cô không chỉ muốn bồi thường tình yêu bị thiếu hụt của hắn, cô càng muốn Giang Yển có thể đi ra từ cơn ác mộng, học được cách yêu bản thân. Buộc mình phải bỏ qua, và quên đi những bóng ma không đáng có để tìm lại được hạnh phúc thực sự, có thể vượt mọi chông gai, khó khăn đi tới cánh cửa cuối cùng, có ai trên đời mà không phải dãi gió dầm mưa để trở về?
Con người tồn tại, vốn là dẫm lên thủy tinh để tìm đường đi.
Cô nên nói sao, thì đứa trẻ của cô mới có thể hiểu?
Đường Ngọc Phỉ không nói, chỉ ngửa đầu lẳng lặng mà nhìn không trung ráng đỏ, khi dấu vết cuối cùng cửa lửa đỏ, cam và vàng nhạt dần, bóng đêm từ từ leo lên bầu trời.
Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, Giang Yển không biết đã đắm chìm trong thế giới của mình bao lâu rồi mới phục hồi tinh thần lại, hắn ngây người nhìn xung quanh, cố gắng kiếm tìm một chút ánh sáng trong bóng tối.
Hắn nhớ rõ, mẹ hắn đã tự tử vào một ngày như vậy. Đến khi hắn nhìn thấy thi thể của mẹ, bầu trời đã bất chợt tối sầm.
Đường Ngọc Phỉ, cô đã đi rồi sao? Cô cũng muốn để hắn cô độc một mình sao?
Một nỗi sợ hãi cùng với sự cô đơn vô bờ bến tràn ngập trong lòng, Giang Yển nghiến chặt răng. Hắn chưa bao giờ nói qua với người khác, một người ở trong căn phòng lớn như vậy, thực sự là một điều đáng sợ tới như thế nào.
Hắn không muốn ở một mình một chút nào!
Là hắn sai, cho nên tất cả mọi người mới rời bỏ khỏi hắn sao? Đáy lòng Giang Yển trào ra một nỗi bất lực cùng tuyệt vọng, trái tim đang co thắt của hắn gần như khô héo.
Nhưng khi đã có thể chịu đựng được cơn thống khổ, hắn nghe thấy một giọng nói cách vách cửa truyền đến, rất nhẹ rất nhẹ vang lên trong lòng hắn.
Nó nói.
- Giang Yển, những vì sao đang xuất hiện rồi.
Vào lúc đó, Giang Yển cuối cùng cũng khóc không thành tiếng.