Theo hồ sơ tư liệu, mặc dù bề ngoài nguyên chủ Đường Ngọc Phỉ có vẻ trông rất ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại hút thuốc uống rượu, tụ tập đông người để đánh nhau và thu tiền bảo kê, kể cả những tên thuộc hạ đi theo cũng chỉ là tiểu thái muội (*) hỗn hào ăn không ngồi rồi.
(*) là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Cha mẹ cô đang sinh sống bên nước ngoài, chỉ để cô một mình ở trong căn nhà lớn, hàng tháng cũng đều đặn gửi về một số tiền tiêu vặt. Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại thường xuyên lang thang ở mấy quán bar, trên tay khoác theo túi hàng hiệu, mặc những bộ quần áo thời trang nhất, số tiền dù có lớn đến đâu cũng đều bị cô phung phí hết.
Vì vậy, cô đã nghĩ tới việc thu phí bảo kê, mà Giang Yển, người bề ngoài có vẻ mềm yếu lại trở thành mục tiêu đầu tiên của cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Giang Yển cũng không phải là một con người tốt.
Chẳng những không đào được một xu nào từ Giang Yển, ngược lại sự đe dọa uy hϊếp của cô đã công kích tới hắn. Khi hắn đâm con dao trên tay vào mặt bàn gỗ, nó đã để lại một vết xước rất sâu, lưỡi dao chỉ cách ngón tay út của Đường Ngọc Phỉ chưa đến một cm.
Thân dao đứt gãy, lưỡi dao bị vẩy ra. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô tựa như rắn độc ngủ đông trong bóng tối, rít lên một tiếng, nguyên chủ lúc đó cảm thấy cực kì sợ hãi, có thể hiểu sâu sắc lỗ hổng trên bàn kia.
Kể từ đó, tuy đã bị Giang Yển nhắc nhở, Đường Ngọc Phỉ vẫn chưa có hối cải, ngược lại, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Giang Yển nung nấu ý định trả thù.
Phong thủy thay phiên chuyển đổi, hiện tại, hắn đã tóm được cô một thân một mình.
Không thể không nói, nguyên chủ quả thực là một đứa ngốc chưa bị xã hội đánh chết, nếu lúc nãy xuyên qua sớm một chút thì đã có thể cứu rỗi rồi, nhưng bây giờ tình cảnh đã loạn như vậy, cô còn cứu được cái rắm a!
Trong quá trình bị lôi kéo, Đường Ngọc Phỉ ở một bên vừa nhanh chóng tiêu hóa dữ liệu trong đầu, một bên vừa phân tích tính cách mà Giang Yển đang che dấu.
Giang Yển không phải dã thú thích tấn công người khác một cách mù quáng, ngược lại, tất cả những việc hắn làm đều giống như cơ chế bảo vệ được kích hoạt. Chàng thiếu niên lớn lên trong môi trường gây tổn thương đã có ý thức tiềm tàng mạnh mẽ nhất để bảo vệ bản thân bằng mọi cách.
Có một số người dùng tuổi thơ để chữa lành cuộc sống, nhưng lại có người dùng cuộc đời để chữa lành tuổi thơ, Giang Yển chính là loại người thứ hai.
Đường Ngọc Phỉ trong lòng thầm thở dài một hơi, hóa ra hắn mới là người bị hại, nhưng đến cuối cùng lại phải dành cả đời hóa thành tù nhân để sống trong nơi bệnh viện tâm thần.
Tuy nhiên, đây chính xác là lý do tại sao cô lại ở đây.
Con hẻm bỏ hoang này cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Giang Yển ném mạnh Đường Ngọc Phỉ vào tường, thân thể đập vào đống xi măng lạnh lẽo kêu vang lên một tiếng, Đường Ngọc Phỉ đau đớn nuốt xuống một ngụm máu.
Không có ý định giả bộ bất tỉnh, Đường Ngọc Phỉ trực tiếp mở mắt, thoải mái hào phóng mà nhìn Giang Yển.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt trong veo kia không hề có một chút sợ hãi hay hèn nhát, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe môi gợi lên cười như không cười.
Giang Yển ngẩn người, sau đó khẽ cau mày, hắn chỉ ấn vành mũ xuống cực thấp, không để Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy biểu hiện của mình.
Không có hoảng sợ như trong tưởng tượng, cũng không có la hét, cầu xin lòng thương xót.
Nữ nhân này không nên có biểu hiện như vậy.
- Anh muốn làm gì?
Đường Ngọc Phỉ tò mò nhìn hắn, hơi bối rối quay đầu đi, co cái chân vừa bị hắn kéo lê, cẩn thận xoa lên mắt cá chân mảnh khảnh. Cô cố gắng hết sức giảm bớt mối đe dọa của mình trong mắt Giang Yển, miễn là có đường sống cho cơ hội đàm phán.
Giang Yển cũng không để ý trên cổ tay cô có thêm một chiếc đồng hồ điện tử, đó là hình dáng của "trùng động".
- Đường Ngọc Phỉ, cô muốn làm gì?
Sắc mặt Giang Yển âm trầm, giọng nói có chút khàn khàn, giống như đã lâu không lên tiếng.
- Lời này lẽ ra tôi nên hỏi anh mới đúng, anh lôi tôi tới đây để làm gì? Bọn họ bây giờ đang tìm tôi, anh chẳng lẽ không sợ bị nhìn thấy?
Đường Ngọc Phỉ khẽ cười, ánh mắt sáng quắc, như thể đã thay đổi tính cách, vừa trở nên bình tĩnh dị thường, lại bất chợt trở nên khó đoán.
Thật ra Đường Ngọc Phỉ đang nói dối, nhóm tiểu muội của cô không có ở gần đây, các công cụ liên lạc trên người cũng đã bị Giang Yển lục soát sạch sẽ.
Chỉ là cô biết, Giang Yển là người có tính đa nghi.
- Nếu tôi xảy ra chuyện, các cô ấy sẽ báo án.
Giang Yển bất động nhìn cô chằm chằm, như thể nhìn thấy nét mặt của cô có khuyết điểm nào đó.
Nhưng không, sắc mặt của đối phương được kiểm soát rất tốt, có thể nói là vô cùng kín kẽ, Đường Ngọc Phỉ có thể có kĩ năng diễn xuất siêu phàm như vậy sao? Hay là, thực sự đang có dự phòng một cái gì đó.
Cười lạnh một tiếng, hắn không tin Đường Ngọc Phỉ luôn ngốc nghếch kiêu ngạo đã thay đổi bản thân, chỉ cần dọa cô một chút là sẽ lộ ra dấu vết.
Tiếng dao được mở ra khẽ vang trong bóng tối, Giang Yển đẩy lưỡi dao sắc bén vào cổ Đường Ngọc Phỉ, sắc lạnh toát ra một tia lạnh lẽo.
- Đường Ngọc Phỉ, cô cho rằng bản thân có thể nói dối tôi sao? Tôi đi theo cô suốt một chặng đường, không có ai khác ở bên cạnh cô cả.
Giang Yển nheo lại đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt sắc bén hơn lưỡi dao cực kì dọa người.
- Tôi đã chơi đủ trò mèo vờn chuột của cô rồi, cô vẫn cứ thích tự đâm mình tới họng súng hết lần này tới lần khác.
- Anh đã ném điện thoại của tôi đi, nhưng trước đó tôi đã gửi tin nhắn cho họ rồi. Lâu như vậy chưa có liên hệ, anh mau đoán xem bọn họ sẽ làm như thế nào?
Đường Ngọc Phỉ cười càng tươi, không quan tâm đến vết thương ở trên trán đang rỉ máu.
Cô không sợ sự uy hϊếp của Giang Yển. mà là sợ sự thờ ơ của Giang Yển.
Quả nhiên, hắn đã bắt đầu do dự.
Lưỡi dao trên cổ vẫn chưa hề nới lỏng, từng chút từng chút tiến lại gần, truyền đến một cảm giác rất đau đớn. Chỉ cần Đường Ngọc Phỉ di chuyển một chút thôi, nó chắc chắn sẽ cắt vào động mạch dưới da thịt của cô, Giang Yển thật đúng là nhân vật tàn nhẫn a.
Khong khí hai bên như ngưng trệ vài giây, đám sinh vật bay nhanh dưới ánh đèn đường, có vẻ không muốn sống mà va chạm vào chụp đèn nóng ran, âm thanh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Đường Ngọc Phỉ nhìn thẳng vào hắn không chút sợ hãi, kẻ nào tỏ ra yếu đuối trước sẽ thua trong ván cờ này.
Nhưng Giang Yển giương môi, nụ cười chưa chạm tới đáy mắt, lạnh lùng thốt ra một câu.
- Cô nói dối, tôi đã kiểm tra di động của cô, chưa có gửi tin nhắn gì cả.
Ngoài ý muốn, gương mặt Đường Ngọc Phỉ vẫn không hề hoảng sợ, như là trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, tiếc nuối nói.
- Đàm phán thất bại a....
Giang Yển nhíu mày, còn đang suy nghĩ cô ta có ý gì, lại đυ.ng phải ánh mắt có chút tàn nhẫn quyết đoán của Đường Ngọc Phỉ.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn vang to, hắn còn chưa kịp rút lui, cục gạch trong tay Đường Ngọc Phỉ đã được ném mạnh xuống.
Một tiếng "bộp" vang lên trên mặt đất, Đường Ngọc Phỉ dựa vào vách tường mà đứng lên, nhe răng trợn mắt sợ hãi sờ sờ cái cổ của mình, lẩm bẩm một câu.
- Suýt nữa là bị trầy xước rồi.
"Trùng động" vừa mới trở thành một viên gạch đã được biến lại thành một chiếc đồng hồ điện tử, an tĩnh nằm trên cổ tay cô.
Cô nhẹ nhàng đá vào chân Giang Yển, nhỏ giọng kêu.
- Giang Yển?
Mũ lưỡi trai màu đen đã rơi ra, thiếu niên có gương mặt tái nhợt nhắm chặt mắt, trên trán cũng từ từ rỉ máu, có chút hoa mắt, sự tương phản màu sắc so với bình thường khiến con người ta thực sợ hãi.
Không xong, cô đã đánh chết hắn rồi sao?
Đường Ngọc Phỉ trong lòng ngượng ngùng, vội vàng thăm dò hơi thở của Giang Yển, cô không muốn gây sự ra vụ việc như vậy, có lẽ cô, cựu CEO này, nên cuốn gói mà chạy lấy người.
May mắn thay, Giang Yển chỉ bị ngất xỉu.
Nhưng lại có chuyện đáng buồn, kế tiếp cô còn phải đưa Giang Yển đi bệnh viện, nếu để hắn nằm ở đây, sẽ khó bảo toàn được chuyện gì.
Cõng Giang Yển tới tận bệnh viện, cả hai cùng nhau băng bó vết thương trên trán trước ánh mắt nghi ngờ của các bác sĩ và y tá. Đường Ngọc Phỉ ném hắn lên giường, mình thì ngồi ở mép giường thở hổn hển lấy xoa cánh tay đau.
Rõ ràng nhìn gầy như vậy, nhưng hóa ra lại nặng không ngờ tới, đọc đường đi mệt chết cô rồi.
Trong lòng mặc niệm nhiều lần người là do bản thân đánh, không thể buông tha cơ hội xoát hảo cảm như vậy được, Đường Ngọc Phỉ lúc này mới có chút trở nên thoải mái.
Giang Yển đang yên lặng ngủ, vô cùng ngoan ngoãn, nhưng tiếng hít thở nhỏ của hắn lại không thể nghe thấy, như thể hắn đang thận trọng tồn tại trên cõi đời. Một miếng gạc trắng dày quấn quanh trán, lộ ra một đôi lông mày đẹp đẽ, hàng lông mày vẫn bất giác cau lại, bên dưới nhợt nhạt sắc xanh tím, Đường Ngọc Phỉ biết rằng tận sâu trong đôi mắt này ẩn chứa một mùa đông lạnh lẽo tới nhường nào.
Nơi đó là hầm băng lạnh giá, không có chứa đựng một ngọn cỏ.
Dữ liệu cá nhân của Giang Yển ghi lại rằng, hắn bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng.
Trong lòng mềm nhũn, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được đưa tay ra vuốt nhẹ giữa lông mày Giang yển cho mượt mà.
Cứ yên tâm ngủ đi, vì cô đang ở đây, cô sẽ dành thời gian 50 năm còn lại ở bên cạnh hắn, sưởi ấm cho anh như con thiêu thân lao vào lửa.
Vừa nhìn, Đường Ngọc Phỉ cũng đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Khi cô bị cảm giác ớn lạnh đánh thức rồi tỉnh lại, chiếc giường trước mặt đã trống không. Cửa sổ mở toang, gió lạnh từ trên cao thổi tung rèm cửa, đằng xa chính là màn đêm đen.
Không xong, Đường Ngọc Phỉ trong lòng thầm mắng, cô sao lại lơi lỏng dưới tình huống như vậy!
Đang định đứng dậy đi tìm Giang Yển, trên cổ bỗng truyền đến một cảm giác lạnh băng quen thuộc, thân thể Đường Ngọc Phỉ đột nhiên đông cứng lại.
- Nếu cô động thủ, tôi liền sẽ gϊếŧ chết cô.
Giọng nói của Giang Yển vang lên từ sau lưng cô, ngữ khí của hắn có chút trầm, trong giọng nói dường như đang đè nén điều gì đó.
- Ở đây khắp nơi đều có camera giám sát, anh không thể làm hại tôi.
Đường Ngọc Phỉ cất lời sau khi lấy lại bình tĩnh.
- Mang tôi ra ngoài!
Giang Yển tức giận nhìn bóng lưng của Đường Ngọc Phỉ, cổ tay run lên, trong lòng không tự chủ được sợ hãi như muốn xuyên thủng mặt đất, khung cảnh màu trắng trước mặt thực sự khiến hắn choáng váng.
Nơi hắn ghét nhất trong đời chính là bệnh viện, nữ nhân này lại đưa hắn tới tận đây, hắn thật sự sợ mình không kiềm chế được mà gϊếŧ cô.
- Đường Ngọc Phỉ, đưa tôi ra ngoài!
Hắn một lần nữa nhắc lại.
Trong lòng hiểu rõ, Đường Ngọc Phỉ nhẹ nhàng nói.
- Giang Yển, trước hết anh hãy đặt con dao xuống, tôi không thể di chuyển nếu anh cứ giữ tôi như vậy.
- Thu hồi tâm tư nhỏ của cô, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận.
- Tôi sẽ không làm gì cả, hãy tin tôi.
Đường Ngọc Phỉ chậm rãi giơ hai tay lên, ý bảo bản thân tuyệt đối an toàn, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ cáu kỉnh.
Thật lâu sau đó, Giang Yển mới từ từ rút lại con dao, Đường Ngọc Phỉ quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang đứng cách mình ba bước an toàn.
Vết máu trên gương mặt đã nhạt đi, trong mắt càng có thêm thần sắc dữ tợn, cùng với sự hoảng loạn không thể che dấu.