Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp

Chương 6

Người ta nói, có những người có khả năng khiến người khác tức chết... " Đều là đàn ông, sao người ta lại có thể nói âm điệu nghe tùy tiện và nhãn nhã như vậy? Đó là một kiểu âm giọng gợi cảm rất tự nhiên, mang theo chút lười biếng.

Sau khi suy nghĩ miên man, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở WeChat lên để quét.

Đang dừng lại đợi đỏ, Bách Vũ một tay cầm vô lăng, một tay lấy điện thoại trong túi quần ra, sau đó mở điện thoại đưa cho tôi quét mã QR.

Đồng ý? Tôi nhìn chằm chằm vào mã QR cá nhân của Bách Vũ trên màn hình và rơi vào trầm tư, vò đầu bứt tóc ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Sếp Bách, đây là mã QR để thêm bạn bè chứ không phải để trả tiền."

Bách Vũ trầm mặc nhìn tôi, hai mắt sáng ngời dưới ánh đèn đường, ngón tay trên vô lăng gõ không nhanh không chậm gõ vài cái, một lúc sau mới thản nhiên nói: "Cho nên? Sẽ không quét sao?"

Não tôi lập tức bị đóng băng, dưới ánh mắt của Bách Vũ, tôi theo phản xạ thốt lên: "Quét, quét." Nói xong, tôi nhanh chóng quét mã QR, viết tên Hề Dương, sau đó nhanh chóng thêm vào mục bạn tốt.

Bách Vũ có vẻ rất hài lòng với hành động của tôi, nhếch khóe môi, rút

điện thoại ra thao tác một chút, vừa lúc đèn tín hiệu cũng chuyển sang đèn xanh.

Tôi cẩn thận cất điện thoại vào túi trong trạng thái như ngồi trên đống lửa. Thêm wechat của sếp là trải nghiệm như thế nào? Đó là vô cùng sợ! Tôi đăng lên như vậy trong vòng bạn bè để tìm thấy sự đồng cảm chung! Khi xuống xe, tôi sẽ xóa status ngay lập tức trước khi Bách Vũ kịp nhìn thấy!

Bảng điều khiển trong xe phát ra ánh sáng mờ ảo trong không gian khá tối, màn hình điều khiển phía trước cho thấy đã sắp đến nơi.

Tôi khẽ thở phào, quay đầu nghiêm túc nói với Bách Vũ: "Sếp Bách, hôm nay cám ơn anh rất nhiều! Chỉ cần dừng ở trước cổng là được rồi ạ."

Bách Vũ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: "Sao lại khách sáo như vậy? Đi vào như thế nào, anh đưa em đến dưới lầu."

Việc quản lý ở nơi tôi đang sống cũng không quá chặt chẽ, không có quy định xe không thuộc người trong khu nhà thì không được đi qua. Vì vậy, có rất nhiều phương tiện đi ra đi vào trong nơi đó, lối vào cũng tương đối quanh co, tôi hơi lo lắng Bách Vũ sẽ gặp khó khăn khi lái xe ra ngoài.

Hôm nay khá làm phiền Bách Vũ rồi, vì vậy tôi thành thật lắc đầu: "Không cần phiền như vậy, em có thể tự đi vào được." Ngừng một chút, tôi tiếp tục nói: "Hơn nữa, xe vào nơi này đã đậu kín chỗ. Em sợ lát nữa anh sẽ không ra ngoài được."

Bách Vũ cười tủm tỉm: "Không phiền đâu mà." Nhìn tôi một chút, anh lại nói: "Anh cũng không ngốc đến mức không thể ra được."

....... Không, tại sao anh lại nhìn tôi trước khi nói câu cuối cùng cơ chứ. Tôi mím môi im lặng không nói gì.

Xe đậu ở dưới nhà, tôi lấy hai túi đồ, cảm ơn Bách Vũ rồi mở cửa xuống xe. Đang nghiêng người về phía ngoài một chút, một chân còn chưa kịp bước xuống tôi đã bị dây an toàn thắt trên người kéo ngược lại ghế ngồi.

TÔI:"......"

Quay ngược lại ghế ngồi, tôi ngẩn người vài giây, sau đó ngây ngốc quay sang nhìn Bách Vũ. Lúng ta túng túng nói: "Em... em vừa rồi quên mở dây an toàn, Ờ!" Tôi khóc không ra nước mắt, nghĩ tới vừa rồi anh còn gián tiếp nói tôi ngốc.

Bách Vũ dường như đang cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được. Anh hắng giọng, cười nói: "À, anh quên nhắc em."

Thật xấu hổ... Tôi ngã người xuống ghế, nắm lấy chiếc áo khoác đen bên cạnh để che đầu lại, ậm ừ vài câu, âm giọng hết sức rầu rĩ truyền qua lớp áo khoác.

Chiếc áo khoác che khuất tầm nhìn của tôi, tôi nghe thấy tiếng "cạch" nhẹ trong buồng xe yên tĩnh là Bách Vũ đã tháo dây an toàn. Tôi lại nghe thấy tiếng quần áo cọ vào ghế, cảm thấy Bách Vũ đang nghiêng người về phía tôi.

Sau đó tầm nhìn của tôi trở lại bình thường, Bách Vũ kéo chiếc áo khoác trên đầu tôi ra, cười nói: "Không thấy ngột ngạt à?"

Trong không gian nhỏ và khép kín, âm thanh vang lên gần kề tai tôi. Tôi cảm thấy tai mình tê rần và nó bắt đầu nóng lên.

Tôi lúng túng cùng Bách Vũ im lặng nhìn nhau một lúc, sờ sờ lỗ tai, ánh mắt không được tự nhiên nói: "À... Sếp Bạch, em, em... Em đi đây."

Nói xong nhanh chóng cúi đầu cởi dây an toàn, phát hiện ra bàn tay của Bách Vũ đang đặt trên nút bấm.

Đầu đầy dấu hỏi, tôi khó hiểu nhìn Bách Vũ, hy vọng anh có thể hiểu được ý nghĩ của tôi.

Sau khi nhìn thấy biểu cảm của tôi, Bách Vũ không hề buông tay ra mà nói một câu khá mơ hồ: "Em không mời anh lên nhà ăn một chút, ăn một bữa cơm hở."

Âm cuối như từ sâu bên trong cuống họng nhẹ nhàng phát ra, mang theo sự trầm thấp đặc biệt dễ nghe.

Nhiệt độ nóng bỏng ở hai bên tai khó khăn lắm mới hạ xuống giờ lại nóng bừng lên.

Hôm nay đầu óc tôi đặc biệt chậm chạp, tôi nhìn Bách Vũ, thốt lên: "Trong tủ lạnh ở nhà không còn đồ ăn nữa." Nói xong, tôi muốn bốc hơi bay lên trời ngay lập tức. Vội vàng yếu ớt bổ sung: "Em định gọi thức ăn nhanh, anh có muốn cùng ăn không?"

Bách Vũ không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Khi tôi sắp không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng, Bách Vũ rốt cuộc trầm giọng nặng nề nói: "Lần sau đi, xem như nợ một bữa ăn." Ngừng lại một chút, anh tiếp tục nói: "Cho anh biết số tầng và số nhà là bao nhiêu, anh sẽ gọi đồ ăn cho em, không được ăn tùy tiện như vậy."

"Không cần, không cần." Mở to mắt, tôi tiếp tục khua tay múa chân, cố gắng dùng hành động của cơ thể để chứng tỏ tôi thật sự không cần.

Bách Vũ không phản ứng lại mà chỉ lấy điện thoại ra, liếc nhìn tôi một chút.

Không biết tại sao tôi lại cảm thấy cái nhìn này biểu hiện ý tứ là: "Nhanh lên, đừng lộn xộn nữa..."

Khi tôi định tiếp tục từ chối thì mắt của Bách Vũ khiến tôi bị hoảng sợ nên đã thành thật khai báo số tầng, số nhà.

Một lúc sau, nhìn thấy Bách Vũ đặt điện thoại xuống, tôi mới nói: "Vậy thì em lên nhà trước. Cảm ơn anh đã đưa em về nhà. Lái xe chú ý cẩn thận."

Bách Vũ nhìn tôi, gật đầu, sau khi tôi cởi dây an toàn, anh nhàn nhạt nói: "Nhớ uống thuốc."

Tôi gật đầu đồng ý, sau đó bước ra khỏi xe. Đóng cửa xe, tôi cúi xuống vẫy tay chào Bách Vũ bằng nụ cười chân thành nhất. Sau đó chạy nhanh về phía tầng trệt như thể có dầu bôi dưới chân.

Khi chạy đến cầu thang, tôi không biết vì sao lại ngó nhìn xung quanh, tôi nhìn thấy Bách Vũ đang ngồi trên ghế lái, cửa kính ô tô được hạ xuống. Bách Vũ chỉ lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm kia chứa những cảm xúc mà tới giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được.

Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng lại vẫy tay với Bách Vũ, sau đó quay người chạy lên hành lang.

_____

Lời tác giả: Buổi tối vui vẻ ^ _ ^

(Ưʍ... Mọi người thấy tiến triển truyện có chậm quá không? Tôi chỉ muốn viết thêm một số chi tiết nhỏ mà thôi.)