Nguyên Hình Tất Lộ

Chương 11: Khóa nơi này của em lại được không?

Tiến vào kỳ nghỉ hè cuối cùng của năm cuối cấp ba, đại đa số bạn học sẽ lựa chọn đến các lớp học thêm bên ngoài để ôn luyện, chuẩn bị cho con đường phía trước. Nhưng Lục Duy cùng Thẩm Giai Du vẫn giống như cũ, một người tìm công việc nhẹ làm bán thời gian, một người đi học lái xe. Hai người thường xuyên mượn cớ đi làm để trốn trong khách sạn cọ xát một ngày.

Từ sau khi Thẩm Giai Du bị phát hiện, âm huyệt kiều nộn vẫn luôn được tẩm bổ. Cả hai người trẻ tuổi đều không nhịn được trêu chọc, lại vừa mới khai trai, nhưng vì việc học cùng người lớn trong nhà nên không tiện, Lục Duy cùng Thẩm Giai Du chỉ có thể lăn lộn một tuần một lần.

Mà trong tràng tính ái này, lần đầu Lục Duy tự tay bày ra vụ cưỡиɠ ɧϊếp ở quán karaoke vẫn chưa lưu lại bóng ma tâm lý cho Thẩm Giai Du. Nếu thật sự muốn nói, có lẽ chỉ đơn giản là lòng áy náy với Lục Duy, dưới sự dẫn đường của Lục Duy mà tự sa ngã, phó thác thân mình không sạch sẽ này cho Lục Duy quản lý, mà đây cũng là yêu cầu của Lục Duy.

Việc làm thêm của Thẩm Giai Du là do Lục Duy chọn lựa, trong một tiệm bánh ngọt nhỏ. Hắn không muốn Thẩm Giai Du làm ở những nơi long ngư hỗn tạp, bởi vì có quá nhiều thứ khiến hắn khó kiểm soát. Công việc trong tiệm bánh ngọt tương đối nhẹ nhàng, Thẩm Giai Du chủ yếu là thu tiền và ghi đơn. Đối với chuyện này Thẩm Giai Du cũng không có ý kiến gì, bây giờ đa số việc liên quan đến cậu đều do Lục Duy quyết định thay.

“Nè, tiểu Thẩm, anh đẹp trai ngồi bên cửa sổ kia lại tới nữa kìa, còn gọi đích danh em mang đồ ăn qua đó. Đi đi.”

Cô gái vừa nói vừa nhận lấy tiền, đồng thời nhét khay thức ăn vào tay Thẩm Giai Du.

“Chị Ninh, chị giúp em đưa có được không, bảo rằng hôm nay em nghỉ.”

“Người ta vừa vào đã thấy em rồi.”

Thẩm Giai Du thấy vẻ mặt thương mà không giúp gì được của cô gái làm cùng, liền nhận mệnh mà bê khay đi đến khu nghỉ chân.

Khu nghỉ chân trong tiệm bánh ngọt chỉ bày hai cái bàn mang tính tượng trưng, ngày thường rất ít người dùng đến chỗ này. Vậy mà mấy ngày nay người này lại thường xuyên ghé thăm.

“Tiên sinh, thức ăn ngài gọi.”

“Giai Du đừng khách khí như vậy, ngồi xuống cùng tâm sự chút nhé?”

Hắn ta gọi Thẩm Giai Du đang xoay người định rời đi.

“Mời ngài dùng bữa, tôi còn có việc khác phải làm.”

Thẩm Giai Du vừa nói vừa trở về quầy tiếp tân, dường như sợ giây tiếp theo sẽ bị người ta ngăn lại.

Người này có một khuôn mặt không tính là xuất chúng, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa chọc người. Thẩm Giai Du đi làm ngày thứ ba, trùng hợp khi ấy hắn ghé tiệm mua đồ, vừa nhìn thấy liền để mắt tới con thỏ trắng nhỏ này. Từ cách ăn mặc tao lãng, Thẩm Giai Du biết chắc người này tới mua đồ là giả, gặp người mới là mục đích chính.

Bởi vì từ đó về sau, mỗi lần đến ca của Thẩm Giai Du, người nọ đều xuất hiện, ban đầu thì còn có thể là trùng hợp, nhưng dần dần cậu liền phát hiện ra.

Mỗi lần gọi món chỉ ăn vài miếng rồi bỏ lại, Thẩm Giai Du biết hắn thật ra không thích đồ ngọt. Cậu muốn nói thẳng với hắn sau này đừng tới tìm cậu nữa, nhưng khổ nỗi hắn đến ngoại trừ yêu cầu cậu phục vụ, đôi khi nhân cơ hội đến gần hỏi thăm vài câu không mặn không nhạt, thì không làm ra chuyện gì khác người, điều này khiến Thẩm Giai Du không biết phải làm sao.

Lục Duy vẫn chưa bắt đầu công việc hè, hắn mua một ít cổ phiếu có giá trị tốt, đồng thời dùng một phần tiền mua một cửa hàng ở gần trường học, hắn muốn mở một hiệu sách, như vậy có thể giúp hai ông bà ở nhà đỡ buồn chán.

Toàn bộ kỳ nghỉ hè đều bận rộn cho việc trang hoàng cửa hiệu. Nhưng nhờ thuê được một người thiết kế chuyên nghiệp mà hắn cũng đỡ phải tự tay làm lấy, chỉ cần phân loại số sách mà hắn đặt mua về lúc trước, nên hắn vẫn dư dã thời gian để hằng ngày đúng giờ đón Thẩm Giai Du tan làm.

Nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, vị khách quen kia đã cống cho tiệm bánh ngọt chỗ Thẩm Giai Du làm không ít tiền, rốt cuộc cũng chán phương thức từ tốn uyển chuyển.

Vẫn là bộ quần áo bảnh bao.

Hắn lái xe ngừng ở trước tiệm bánh ngọt. Thẩm Giai Du vừa ra khỏi cửa đã bị chặn lại.

“Giai Du, nhiều ngày như vậy, chắc em cũng biết tâm tư của anh rồi? Em…”

“Vương tiên sinh, tôi đã có người yêu, phiền ngài tránh qua một bên,”

Vương Phi còn chưa nói xong đã bị Thẩm Giai Du ngắt lời. Cậu lo lắng nhìn đồng hồ trên cổ tay, có lẽ hôm nay Lục Duy có việc chậm trễ, nếu cậu ấy tới mà thấy cảnh thế này không biết sẽ tức giận cỡ nào.

“Này, đừng đi…”

Lúc Lục Duy đến thì nhìn thấy cảnh tượng giằng co lôi kéo như vậy. Hôm nay hiệu sách bên kia khai trương, suýt nữa quên mất Thẩm Giai Du buổi chiều được tan ca sớm. Nếu không phải trong khoảng thời gian này tiếp xúc với nhiều loại người trong xã hội, đồng thời càng ngày càng ổn trọng trưởng thành, nói không chừng hắn sẽ ngang ngược cho rằng Thẩm Giai Du lại tỏa ra mùi vị hấp dẫn chó hoang.

Lục Duy ngăn cách hai người ra, biểu tình lạnh nhạt.

“Tôi là bạn trai của cậu ấy, anh có chuyện gì không?”

Vương Phi thấp hơn Lục Duy nửa cái đầu, lúc nói chuyện phải ngẩng cổ lên, bị khí thế lãnh đạm người sống chớ gần của hắn đè ép không nói thành lời.

Lục Duy liếc mắt nhìn hắn rồi nắm tay Thẩm Giai Du dắt đi.

Thẩm Giai Du có chút lo lắng, đến tận khi về nhà Lục Duy cả hai đều không nói chuyện.

Hôm nay hiệu sách khai trương, người lớn đều đến hỗ trợ trong tiệm, ở nhà một mảnh yên tĩnh.

Vào phòng Lục Duy, dưới ánh mắt của hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo. Hai người thường xuyên thừa dịp không có ai ở nhà đều lăn lộn cùng nhau, tưới tinh tẩm bổ cho thân thể ngây ngô.

Lục Duy ngồi ở mép giường vói tay vào giữa hai chân trần trụi của Thẩm Giai Du.

“Tiểu Ngư, anh khóa nơi này của em lại có được không?”

Hắn vừa nói vừa túm lấy hai môi âʍ ɦộ non mềm.

“Lục Duy, anh nghe em giải thích…”

“Anh biết, anh biết là hắn quấy rối em. Nhưng mà Tiểu Ngư, em không biết rằng em ngon miệng đến cỡ nào, khiến cho mấy tên đó điên cuồng yêu em.”

“Anh rất sợ, mỗi ngày đều trông chừng em kỹ như vậy, thế mà vẫn có cá lọt lưới.”

Lục Duy thủ thỉ với Thẩm Giai Du, lại tựa như tự nói với chính mình. Động tác trên tay vẫn không dừng lại, xoa nắn đến khi âʍ ɦộ đỏ bừng, ở giữa hé ra một cái khe nhỏ. Hắn dùng móng tay gãi cào từ trên xuống dưới, không lâu sau, khe nhỏ liền trào nước như sông.

“Tiểu Ngư, mặc quần vào, anh đưa em đi khóa lại.”

Thẩm Giai Du bị dọa sợ, vội vàng bò dậy quỳ gối trên giường ôm eo Lục Duy khóc nấc.

“Lục Duy, đừng khóa em mà…. Xin anh….. Em sợ đau lắm.”

Tiết sinh lý ở trường cấp hai, giáo viên có giảng qua về vấn đề khóa hạ thể trên người song nhi. Đó chính là xỏ hai cái lỗ ở hai bên môi thịt, rồi dùng khóa xuyên qua hai cái lỗ đó khóa lại, như vậy hoa huy*t sẽ khép kín.

Song nhi nào từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nhà chồng, qua mười hai tuổi sẽ khóa lại, bảo vệ trinh tiết.

Lục Duy xoa đầu Thẩm Giai Du.

“Tiểu Ngư ngoan, em phải biết rằng, dù sớm hay muộn thì cái khóa này vẫn phải đeo lên.”

Thẩm Giai Du chùi nước mắt vào áo Lục Duy, khụt khịt mũi.

“Nhưng mà….”

“Sẽ không đau, có anh ở đây.”

Lục Duy đặt quần áo Thẩm Giai Du trên giường, lấy di động ra bấm một dãy số.

“Alo, anh Ngàn, anh có ở tiệm không?”

“Phải, tôi đưa người tới đó khóa lại.”

“Được, tầm bốn mươi phút nữa chúng tôi sẽ đến.”

Thẩm Giai Du thấy Lục Duy ngắt điện thoại xong, mới rưng rưng bắt đầu mặc quần áo vào.

Lục Duy rốt cuộc vẫn là đau lòng, ôm người vào ngực hết hôn môi lại dỗ dành.

Thẩm Giai Du rề rà mặc xong quần áo, Lục Duy liền dắt cậu ra cửa.

Theo lời Lục Duy, nơi làm khóa là cửa tiệm ở trong một cái ngõ nhỏ xưa cũ, bởi vậy xuống xe hai người lại đi bộ thêm một đoạn. Đối với những việc sắp diễn ra, Thẩm Giai Du vô cùng sợ hãi, bàn tay níu chặt cánh tay Lục Duy, cúi đầu im lặng bước theo về phía trước, trên khuôn mặt chỉ có khẩn trương cùng hoảng loạn.

Lục Duy than thầm trong lòng. Thẩm Giai Du, người duy nhất có thể dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ của hắn, bất kể là về ham muốn thể xác, tính bạo ngược hay lòng chiếm hữu đều không thể khống chế, còn có, thương tiếc đau lòng cùng ý muốn bảo vệ. Bên ngoài hắn luôn trang bị thành dáng vẻ lãnh đạm, nhưng hắn biết, kỳ thật chốt mở du͙© vọиɠ của hắn đều nằm trên người Thẩm Giai Du, nếu không có Thẩm Giai Du, thì hắn cũng sẽ không còn tồn tại.

Hai người dừng chân trước một cửa tiệm không mấy nổi bật, hai bên đều là quán tạp hóa và cửa hàng bán điểm tâm bình thường. Trước cửa cũng chỉ treo mỗi tấm bảng “Ngàn Diệp”.

“Lục Duy…”

Lục Duy nghiêng đầu nhìn Thẩm Giai Du thấp hơn hắn gần nửa cái đầu, đôi mắt thỏ nhỏ hồng hồng ầng ậng nước, như thể chớp một cái là lập tức rơi lệ.

“Vào thôi!”

Âm điệu nhàn nhạt nhưng cứng rắn. Thẩm Giai Du vừa theo Lục Duy bước vào trong, vừa cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt sắp rơi xuống.

“Đến rồi?”

“Phải.”

??

“Đây là song nhi của cậu?”

Thẩm Giai Du ngước đầu lên nhìn người nói chuyện với Lục Duy trong điện thoại. Hắn mặc một cái áo thun đen, cơ bắp trên người đều lộ rõ dưới lớp vải, tóc dài ngang vai được thắt tùy tiện thành một cái bím ở sau đầu, tăng thêm khí chất nghệ thuật cho một khuôn mặt bình thường.

Lục Duy gật đầu thay cho trả lời.

Thẩm Giai Du thấy hai người quen thuộc như vậy, lập tức an tĩnh đứng nép vào Lục Duy.

Ngàn Diệp nhìn mắt Thẩm Giai Du hồng hồng liền hỏi.

“Đây là không muốn khóa lại sao?”

Thẩm Giai Du biết cái này không phải là hỏi cậu, bởi vì cậu không có quyền làm chủ.

Lục Duy không nói chuyện.

“Muốn tôi chỉ cho cậu cách dạy dỗ như thế nào không?”

Nói xong liền hướng vào phòng trong như thật sự muốn đi lấy gì đó.

“Được rồi, đừng dọa em ấy.”

Nghe thấy giọng của Lục Duy, Thẩm Giai Du đang căng thẳng liền hơi thả lỏng.

“Em qua kia ngồi đi, có khách tới thì vào phòng trong gọi bọn anh.”

Lục Duy nói với Thẩm Giai Du xong liền cùng Ngàn Diệp đi vào phòng trong.

Bên kia khung cửa là không gian tối đen như mực, không khác nào quái thú đang há mồm, Thẩm Giai Du bất giác cảm thấy sợ hãi.

Cậu nghe lời ngồi xuống sô pha đối diện quầy thu ngân, Thẩm Giai Du không dám hỏi Lục Duy vào trong kia để làm gì, chỉ cầu mong chuyện sắp xảy ra có thể tới chậm một chút.

Không có người ngoài ở đây, Thẩm Giai Du quan sát cửa tiệm nho nhỏ này. Khoảng chừng hơn 20m vuông, ở gần cửa đặt một cái bàn coi như quầy thu ngân.

Hai bên vách tường được lắp tủ, mới đầu Thẩm Giai Du còn chưa chú ý đến đồ vật bày trên giá, bây giờ mới thấy toàn bộ trên đó đều là đồ dùng cho song nhi.

Từ trứng rung tình thú, gậy mát xa, kẹp vυ' đến dụng cụ dạy dỗ như vòng cổ, roi da, đủ mọi chủng loại. Thẩm Giai Du đỏ mặt dời mắt ra cửa, cũng may là có rèm cửa che lại, bằng không ngay cả dũng khí nhìn ra ngoài cũng không có.

Lục Duy đi vào chỉ khoảng mười lăm phút, lúc ra còn cầm một cái hộp lớn màu đen. Cảm ơn với Ngàn Diệp xong, sau đó bước đến trước mặt Thẩm Giai Du nói.

“Đi thôi.”

Thẩm Giai Du ngạc nhiên nhìn Lục Duy, Lục Duy xoa nhẹ đầu Thẩm Giai Du, rồi kéo thỏ nhỏ đang vui vẻ kia vào l*иg ngực.

“Này, từ từ đã.”

Ngàn Diệp gọi hai người đang chuẩn bị về lại, sau đó lấy bật lửa cùng một cái hộp nhỏ từ dưới quầy thu ngân đưa cho Lục Duy.

“Cậu đau lòng thì đau lòng, nhưng quy củ thì vẫn nên có.”

Lục Duy mở hộp ra xem, bên trong là trang sức tinh xảo, mỉm cười.

“Cảm ơn.”

Ra khỏi cửa tiệm của Ngàn Diệp, nỗi sợ hãi lo lắng vẫn luôn đè trên nặng Thẩm Giai Du dường như biến mất, cả người đều trở nên vui tươi đầy sức sống.

“Duy ca, bây giờ chúng ta về nhà sao?”

Cậu hơi hơi ngửa đầu, nắng chiều hoàng hôn chiếu vào con ngươi sẫm màu, trong mắt Thẩm Giai Du đều là ý cười, cứ như vậy mà chuyên chú nhìn Lục Duy.

Lòng Lục Duy như được ôn nhu lấp đầy, loại cảm giác hạnh phúc lan tràn này giống như hồng thủy. Hắn muốn Thẩm Giai Du chỉ dùng ánh mắt này để nhìn một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể tiến vào trong mắt cũng như trong lòng của Thẩm Giai Du.

Chỉ một mình hắn thôi.

Lục Duy cúi xuống hôn nhẹ lên trán Thẩm Giai Du.

“Ừ, về nhà.”

Khi hai người trở về nhà Lục Duy thì vầng thái dương đã lặn, chỉ còn chút ánh đỏ hồng rực ở cuối chân trời, chiếu lên thị trấn một màu ấm áp.

Mà lúc này, phía trên Thẩm Giai Du vẫn ăn mặc quy củ chỉnh tề, nhưng dưới hạ thân lại trần như nhộng, hai chân mở lớn nằm trên giường Lục Duy. Dưới cảnh đẹp như vậy đáng lẽ không nên làm mấy chuyện dâʍ ɭσạи thế này, Thẩm Giai Du nâng cánh tay che đi gương mặt ửng hồng như muốn trốn tránh.

Lục Duy lấy hộp đựng vòng trong túi ra đặt trên tủ đầu giường, lại ngồi xuống cạnh Thẩm Giai Du, vươn tay tách hai chân non mịn nhuộm màu hồng nhạt của chiều tà ra thêm một chút, phơi bày phong cảnh xinh đẹp trong không gian rộng thoáng.

Thân thể ngây ngô đã tiếp xúc với tính ái nhiều ngày, vậy mà khí quan nam tính giữa hai chân vẫn non nớt như cũ. Lục Duy đẩy dương v*t qua một bên, âm huyệt khiến nam nhân điên cuồng lập tức bại lộ, màu sắc phấn nộn giống như xử tử, chẳng có vẻ gì là có thể nuốt nổi dương v*t nam nhân lúc dâʍ ɭσạи. Một cái khe hẹp thon dài, nhìn vẻ ngoài sẽ không nghĩ rằng cái miệng nhỏ này có thể ăn được cả khúc gậy th*t thô tráng.

Âʍ ɦộ đã phát dục hoàn thiện, Lục Duy dùng ngón tay cái đâm vào môi thịt, khe hẹp kia liền hé miệng, âʍ ѵậŧ vẫn luôn được bao bọc đã lộ đầu ra.

Phải nói rằng sau khi Thẩm Giai Du phá thân, thay đổi rõ ràng nhất chính là âʍ ѵậŧ, trước kia chỉ là một lớp màng thịt mỏng, bộ dạng phát dục kém cỏi. Vậy mà theo số lần giao hợp gia tăng, viên thịt này dường như được uống dịch dinh dưỡng, lớn lên mập mạp, lấp ló giữa hai môi âʍ ɦộ như mầm đậu muốn phá đất chui lên.

Lục Duy nhéo nhéo âʍ ѵậŧ no đủ, cũng không nhẹ tay. Chỉ một lúc nữa thôi, nơi này sẽ đeo lên vòng bạc khắc tên của hắn.

“Ưm….”

Thẩm Giai Du bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dưới thân làm giật mình, cơ thể cuộn lại, hai chân quặp lấy cánh tay của người kia.

Lục Duy thuận thế buông âʍ ѵậŧ mẫn cảm ra, cọ xát phần đùi trong non mịn, trên mặt trấn định không chút gợn sóng, dường như đối với hắn chuyện hạ lưu như vậy là lẽ thường tình.

Lục Duy nhìn Thẩm Giai Du, hình như nhớ đến cái gì, hắn đứng lên ra ngoài. Chốc lát sau liền trở lại, trên tay có thêm hai đoạn dây thừng.

Lục Duy đột ngột dừng lại khiến Thẩm Giai Du cảm thấy kinh ngạc, cậu quay sang nhìn thì thấy dây thừng trên tay hắn.

Đó là sợi dây để buộc đồ lúc trước mua hàng còn giữ lại, bị vứt trong hộp dụng cụ ngoài ban công. Màu sắc loang lỗ thoạt nhìn có vẻ dơ bẩn, bề mặt lại có vô số lông tơ, vật như vật mà cột trên người chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu.

Thẩm Giai Du hơi sợ hãi.

“Lục Duy…. Đây là làm gì?”

Cậu vừa về đến nhà liền bị Lục Duy bắt cởϊ qυầи nằm trên giường, để hắn tùy ý quan sát dâʍ ɭσạи hạ thể.

“Không phải em không muốn để người khác khóa lại cho em sao?”

Lục Duy ngồi ở mép giường đùa nghịch hai cái vòng bạc một lớn một nhỏ trong hộp đen.

“Vậy thì anh sẽ để lại ký hiệu ở nơi này cho em, giúp em thời thời khắc khắc đều phải nhớ rõ rằng, chủ nhân của thân thể này là ai.”

“Nào, tách chân ra.”

Lục Duy vừa nói vừa vỗ nhẹ hai cái lên mông thịt tròn trịa của Thẩm Giai Du.

Vốn tưởng rằng đã tránh được một kiếp, Thẩm Giai Du cuộn chân vùi người sâu vào giường, khóc nói.

“Lục Duy, em không muốn…. Em không muốn…”

Giọng nói nỉ non như làm nũng, Thẩm Giai Du biết rõ chuyến này không thể trốn tránh, nhưng ánh bạc lạnh lẽo của thứ đồ kia khiến cậu sợ hãi từ tận đáy lòng.

Lục Duy ném dây thừng trong tay, nghiêng người ôm Thẩm Giai Du vào trong ngực, lấy tay lau đi nước mắt nóng bỏng trên má Thẩm Giai Du, cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ đang liên tục nói “Không muốn”.

Lục Duy cảm thấy toàn thân Thẩm Giai Du đều mềm mại, mỗi khi thân cận hắn liền muốn nắn bóp, giống như hiện tại, hắn mạnh mẽ ấn Thẩm Giai Du xuống giường hôn môi, như lữ khách đi lâu trong sa mạt khô cạn đột nhiên thấy nguồn nước, ra sức mυ'ŧ lấy môi lưỡi mềm mại kia. Mà Thẩm Giai Du chỉ có thể hé miệng, tùy ý Lục Duy muốn làm gì thì làm. Một nụ hôn kết thúc, Lục Duy vẫn không đổi sắc mặt, còn Thẩm Giai Du thì xụi lơ ở trên giường, hô hấp dồn dập, bên khóe miệng có dịch nhầy chảy xuống.

Lục Duy đứng dậy ôm Thẩm Giai Du đặt xuống giữa giường, thừa dịp Thẩm Giai Du còn đang mềm nhũn, lấy dây thừng cột cẳng chân với đùi lại cùng nhau, rồi cố định lên cánh cửa ở cuối giường. Sau đó lấy áo sơ mi của hắn trói hai tay Thẩm Giai Du buộc lên đầu giường.

Cột chặt xong, Lục Duy mới chú ý đến âʍ ɦộ của Thẩm Giai Du đã bắt đầu động dục. Bởi vì tư thế kia, khe hẹp đã hé miệng, d*m thủy bên trong chậm rãi chảy ra, chảy xuống dưới lỗ hậu.

“n*ng?”

Lục Duy ngoài miệng tùy ý hỏi, tay lại không chút lưu tình nắm đầu âʍ ѵậŧ kéo ra, ngón giữa cùng ngón áp út chà lên miệng ***, bôi nước da^ʍ lên toàn bộ âʍ ɦộ, trông vô cùng dâʍ đãиɠ.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ này không nhỏ, nhưng Thẩm Giai Du bị trói chặt trên giường,chỉ có phần eo là đột ngột cứng đờ.

Âʍ ɦộ đã từng ăn thịt bắt đầu thực tủy biết vị, đóng đóng mở mơ như chờ bón ăn. Lục Duy cũng theo mong muốn của nó mà cắm ngón giữa vào, lỗ thịt bắt đầu hưng phấn. Mới vào tiến vào đã cảm thấy cơ thịt co chặt, khiến hắn không khỏi nhớ lại kɧoáı ©ảʍ tê dại khi hạ thân được bao vây.

Dường như âʍ ɦộ Thẩm Giai Du trong mắt Lục Duy chính là da^ʍ khí trời sinh, cho dù trải qua tính ái kịch liệt cỡ nào, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, là có thể chặt chẽ giống như xử tử, vô cùng thích hợp cho việc thừa hoan.

Lục Duy vừa chậm rãi kiểm tra lỗ *** trơn trượt, vừa ấn day ngón cái trên hộŧ ɭε cứng rắn, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, đẩy áo Thẩm Giai Du lên đến cổ, tiến lên ngậm lấy đầu v* dựng đứng liếʍ láp.

“A…”

Thẩm Giai Du thoải mái, đôi mắt mờ nước mông lung.

Lục Duy cảm nhận được thân thể Thẩm Giai Du thả lỏng, ngón tay dưới hạ thể từ một cũng biến thành hai, tốc độ thọc vào rút ra cũng bắt đầu nhanh dần, hơn nữa chỉ trêu đùa núʍ ѵú nho nhỏ cũng không thỏa mãn, hắn há to miệng ngậm cả bầu vυ' phập phồng như ngực thiếu nữ chưa phát dục hoàn thiện vào trong, khi nặng khi nhẹ gặm cắn liếʍ mυ'ŧ.

“Ư…. Đừng mà….”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều khiến Thẩm Giai Du cong người trốn tránh, muốn lấy bộ ngực ra khỏi miệng cọp.

Nhưng cơ thể đã bị trói chặt, cho dù muốn né cũng không thể. Hơn nữa còn bị Lục Duy phát hiện động tác trốn tránh đó.

Hắn ngẩng đầu, ngón tay cắm trong *** Thẩm Giai Du cũng rút ra. Hắn cũng không lau đi d*m thủy trên tay, tát một cái lên bầu vυ' nho nhỏ còn lại mà nãy giờ chưa chạm đến.

“Tiểu Ngư, lúc trước anh dạy em thế nào, hửm?”

Thẩm Giai Du bị chuyển biến đột ngột làm cho phát ngốc, nhất thời không phản ứng kịp Lục Duy đang nói gì. Lục Duy thấy Thẩm Giai Du không nói gì, cũng không nóng nảy.

“Chát!”

Lại là một cái tát, vυ' thịt nhanh chóng sưng đỏ.

Thẩm Giai Du quả thật không nghe rõ lời Lục Duy vừa nói, vốn dĩ thân thể mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nên không chú ý đến mấy chuyện bên ngoài.

Đương nhiên, Lục Duy cũng không trông chờ cậu nhớ rõ, giống như thầy giáo ân cần dạy bảo giảng lại một lần nữa.

“Lúc ở trên giường không được phép trốn, biết chưa? Phải dâng vυ' với *** lên phía trước.”

Dứt lời liền nhẹ nhàng xoa xoa vυ' thịt đỏ bừng như trấn an.

Chương 12>>

P/s: Nghỉ dịch buồn quá, ai có gợi ý truyện vườn trường, giới giải trí, cổ đại, hiện đại…. nào ngọt sủng hong, hay manga shounen ai, yaoi nào cute, moe moe giới thiệu cho mình zớiiiiii

P/s2: chương nào cũng 10 - 12 trang word, khóc ẻ 😭