Hơn nửa năm nữa là đến kỳ thi cuối cấp. Kể từ đêm hôm đó, Thẩm Giai Du ngày càng cố gắng chú tâm vào học tập. Hai người bọn họ là bạn cùng bàn, nên những lúc gặp phải vài vấn đề chưa nắm vững cậu đều có thể hỏi Lục Duy.
Ba mẹ Thẩm thấy dạo gần đây con trai nghiêm túc ôn luyện cũng rất vui mừng. Thẩm Giai Du là đứa con duy nhất của họ, từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều sủng ái, tuy rằng ba mẹ Thẩm không ép cậu học tập, nhưng con trai nguyện ý học hỏi thêm tri thức cũng là một chuyện tốt.
Trong khoảng thời gian cuối cùng ở trường trung học hày, mỗi lần ở cùng nhau, Lục Duy đều chỉ ra phương hướng ôn tập cho Thẩm Giai Du, rồi mới bắt đầu chuyên tâm làm việc của hắn.
Vào cái tuổi thanh xuân nhiệt huyết như vậy, nhưng Lục Duy vẫn là một khối băng lạnh lẽo khiến người lo lắng. Thẩm Giai Du mơ hồ nhớ lại, khi còn nhỏ Lục Duy giống như một anh trai lớn ấm áp luôn đi theo sau bảo vệ cậu.
Sau cái chết đột ngột của chú thím Lục, Lục Duy bắt đầu dần trở nên thờ ơ, cảm giác giống như dòng sông mùa đông lạnh buốt chậm rãi dâng lên từng chút một. Ngày ngày cận kề thì cậu không cảm thấy được sự biến hóa ấy, nhưng mấy năm qua đi, người trước mặt này so với trong ký ức của cậu hệt như hai người khác biệt.
Điều duy nhất không thay đổi, chính là luôn luôn bảo vệ cậu.
“Đang nghĩ gì vậy? Làm bài xong chưa?”
Lục Duy nghiêng đầu hỏi.
“A…ừm, xong rồi.”
“Đưa tôi xem.”
Lục Duy không ngẩng đầu, vươn tay sang bên cạnh lấy đề thi trong tay Thẩm Giai Du.
“A….”
Tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Thẩm Giai Du hòa trong tiếng giấy sột soạt, âm thanh tuy nhỏ, nhưng Lục Duy ngồi bên cạnh vẫn nghe thấy rõ ràng. Lục Duy quay sang thấy Thẩm Giai Du đang ôm ngực, lúc này mới nhận ra hắn vừa va phải ngực của đối phương. Hắn biết sức lực hắn không lớn, nhưng Thẩm Giai Du dường như có vẻ rất đau.
Lục Duy hỏi.
“Ngực cậu đã bắt đầu phát dục?”
Cũng may lúc này đang là giờ cơm trưa, bạn học trong lớp đều đã đến nhà ăn rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn có hai người bọn họ, nếu như để người khác nghe được, nhất định sẽ bị cho rằng lớp trưởng hiền lành ấm áp hóa ra là một kẻ phóng đãng.
Nghe Lục Duy hỏi xong, mặt Thẩm Giai Du lập tức đỏ bừng. Trường cấp hai đã bắt đầu có lớp học sinh lý. Hầu hết các bạn nữ đều bắt đầu phát triển từ năm đầu cấp hai, một số bạn khác sớm hơn một chút, cuối cấp tiểu học đã bắt đầu.
Mà song nhi vì kết hợp cả hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, nên sẽ chậm hơn một chút, một số song nhi hầu như không phát triển ngực, nếu gả cho người chồng có sở thích đặc thù, thì chỉ có thể nhờ vào thuốc để phát dục lần thứ hai.
Thẩm Giai Du không phải là thiếu gia nhà giàu có, nhưng từ nhỏ đến lớn, ăn, mặc, ở, đi lại,… đều được ba mẹ chăm sóc dành cho những thứ tốt nhất. Sống trong hoàn cảnh khỏe mạnh đầy đủ như vậy, thân thể cậu hiện tại phát dục cũng là điều bình thường.
Thẩm Giai Du ngập ngừng không thốt nên lời, song nhi trước khi thành niên không thể để lộ cơ thể của mình cho người khác thấy, nhưng người trước mặt không những đã biết cậu là người song tính, mà còn nhận ra được đặc điểm phát dục của cậu.
Lục Duy biết tính tình của Thẩm Giai Du, cũng không trông chờ cậu đáp lời hắn, trực tiếp nói thẳng.
“Mở áo ra, để tôi nhìn xem.”
Thẩm Giai Du khϊếp sợ nhìn Lục Duy vẫn đang bình tĩnh như cũ, như thể điều hắn vừa nói không phải là yêu cầu một song nhi phanh áo lộ ngực nơi công cộng, mà là bảo cậu giải bài tập cho hắn xem.
Thấy Lục Duy không giống như nói đùa, Thẩm Giai Du cầu xin hắn.
“Lục Duy, cái này…… Chúng ta đều chưa thành niên, không thể xem, hơn nữa bạn học cũng sắp trở lại rồi.”
Thẩm Giai Du giống như đang phổ cập kiến thức cho Lục Duy, bảo rằng như thế là không đúng, mà không phải cho rằng việc Lục Duy yêu cầu cậu cho hắn xem ngực là một yêu cầu vô lý.
Khóe miệng Lục Duy khẽ câu lên thành một nụ cười như có như không.
“Lên cấp ba cậu sẽ chính thức trở thành người của tôi, vậy tôi nhìn trước một chút thì có vấn đề gì? Hơn nữa…..”
Lục Duy ngừng một chút, nhìn Thẩm Giai Du.
“Hơn nữa cậu mà càng trì hoãn, đến khi người trong lớp trở lại, lúc đó ai ai cũng biết cậu là một song nhi, hơn nữa còn biết nơi này cậu…. đang phát dục.”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn ngực Thẩm Giai Du đang che đậy đầy ẩn ý, ánh mắt hắn tựa như kim châm vào cánh tay Thẩm Giai Du. Mặc dù cậu biết rõ rằng cậu sẽ không cho Lục Duy xem, mà Lục Duy cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy, nhưng tâm trí cậu không khống chế được mà nghĩ đến viễn cảnh bị người khác nhìn thấu thân phận song nhi, thân thể bị cưỡng chế, cuối cùng chỉ có thể gả qua loa cho kẻ khác.
Đó không phải là điều mà Thẩm Giai Du muốn, người mà cậu yêu nhất đời này chính là cậu trai ở trước mặt, sau này cậu sẽ gả cho anh, sinh con dạy con cho anh. Vậy thì cứ nghe theo, cho anh ấy xem qua một chút cũng không sao, phải không?
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, Thẩm Giai Du bắt đầu cởi ra từng hạt nút áo. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, nút áo vẫn luôn cài đến cái cao nhất, bao bọc lấy cái cổ mảnh mai. Mà hiện tại, từ cổ áo, từng hạt từng hạt được cởi bỏ, đến cái thứ ba thì ngừng lại, cậu nắm lấy cánh tay của Lục Duy.
“Lục Duy, đến đây thôi có được không?”
Lục Duy không đáp lời, hắn vươn tay kéo vạt áo trước người Thẩm Giai Du để lộ ra bộ ngực trắng nõn cùng đầu v* phấn nộn, bộ ngực mới bắt đầu phát dục nên chưa nhô lên, thoạt nhìn không khác gì so với con trai bình thường, có điều ngực của Thẩm Giai Du mềm hơn một chút, đầu v* đáng thương nằm trên quầng vυ' nhạt màu, giống như một thể hoàn chỉnh, quầng vυ' của thiếu niên còn chưa lớn bằng một đồng xu nhỏ.
Bên ngực phải có một vết đỏ hồng, in trên làn da trắng mịn trông vô cùng xinh đẹp. Lục Duy đoán rằng lúc nãy vô tình va phải, chẳng trách Thẩm Giai Du đau đến kêu lên.
Dưới ánh mắt trần trụi của Lục Duy, Thẩm Giai Du ngồi thẳng giữ lưng cứng ngắt, đôi tay siết chặt làm cho góc áo nhăn nheo biến dạng. Lục Duy cũng không nói lời nào, chỉ nhìn hai núʍ ѵú hồng hào xinh đẹp, không biết qua bao lâu, hắn mới lấy điện thoại ra, để đối diện với bộ ngực trắng nõn của Thẩm Giai Du chụp một tấm, sau đó cất đi, cài lại từng nút áo cho cậu, cài đến hạt trên cùng như cũ.
Mọi chuyện đã xong, Lục Duy cẩn thận kiểm tra lại bài thi cho Thẩm Giai Du, mà Thẩm Giai Du lúc này lại đứng ngồi không yên.
“Lục Duy…. Cậu có thể xóa tấm ảnh vừa chụp được không?…”
“Đừng lo, người khác không thấy được đâu, chỉ có tôi mới xem được.” Đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời Thẩm Giai Du.
Thẩm Giai Du có chút thấp thỏm, nhưng cũng không nói gì.