Năm đó, ba của Ngụy Xương Thuận đã giúp đỡ xây dựng căn nhà của gia đình tôi, điều này làm tôi càng cảm thấy không đúng. . Nói cách khác, có thể khi ba của Ngụy Xương Thuận xây nhà mới biết chuyện thôn Hồi Long, mới có chuyện sau đó Cốc Tiểu Lan đi trong thôn muốn xin bài thuốc gia truyền để sinh con, lấy đi hai quả trứng rắn kia của Phù Ngàn.
Cho nên, thật ra cuối cùng việc này vẫn là do ba mẹ tôi ở phía sau vạch mưu kế. Nhưng tôi hỏi tiếp, thím Lưu hình như không biết nhiều hơn. Lúc này đã trời đã tối, căn nhà dọn dẹp xong, tôi cầm theo kim chi, gọi Tiêu Tinh Diệp cùng về.
Lúc tôi đi còn quay đầu nhìn thím Lưu. Bà ấy hình như còn đang dọn bàn, thêm đồ vào các lọ đựng gia vị, tiện thể lại lau sạch đáy lọ.
Một mình bà ấy lo liệu cửa hàng mì làm việc suốt ngày không ngơi tay, cho nên những con rận máu cũng không ngừng bò từ lòng bàn chân bà ấy bò lên tới trên đầu, duy trì mạng sống cho bà ấy.
Mặc Dạ ôm tôi khẽ nói: "Chúng ta đi thôi." Thím Lưu hình như nghe được tiếng động cơ xe, phất tay với tôi ra hiệu cho tôi mau trở về.
Chờ tới lúc tôi lên xe, trong đầu là vẫn hình ảnh những con rận máu kéo sợi chỉ di chuyển. Tôi nhìn Mặc Dạ: "Thím ấy như vậy có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Lại phải xem bà ấy có muốn sống tiếp không" Mặc Dạ nhìn tôi khẽ nói: "Tiền sâu rượu muốn sống để chờ cháu trai quay về. Chỉ cần ý nghĩa cuộc sống của Thím Lưu còn, bà ấy sẽ vẫn sống."
Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được ý nghĩa cuộc sống của thím Lưu là gì? Trước đây ba tôi uống rượu chém gió mỗi ngày, mẹ tôi chơi mạt chược mỗi ngày, cuộc sống dường như rất thoải mái.
Nhưng thím Lưu thậm chí chưa từng mua một cái áo, mỗi ngày chỉ lo liệu cho cửa hàng mì, tiền kiếm được đều đưa cho con trai bà ấy nhưng quanh năm suốt tháng vẫn chưa từng thấy con trai bà ấy trở về. Cuộc sống như thế lại có ý nghĩa sao? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, có ai biết được ý nghĩa cuộc sống của mình.
Tôi nhìn Mặc Dạ thấy ánh mắt hắn trầm xuống, giơ tay sờ bụng tôi và khẽ cười nhìn tôi: "Em và thai rắn chính là ý nghĩa của ta."
Tôi nghiêm trọng nghi ngờ Mặc Dạ biết đọc suy nghĩ của người khác, những lời hắn nói hình như chính là lời trần thuật thẳng thắn, không hề có ý trêu chọc tán tỉnh, chỉ giống như đang nói một sự thật.
Cho nên tôi không phân biệt được hắn đang thật lòng hay chỉ lừa tôi.
Tôi chỉ đành ho khẽ một tiếng: "Vậy tối nay còn phải qua tìm lối vào gác lửng kia sao?"
Rõ ràng giữa tầng hai và tầng ba còn có một gác lửng giấu hai người phụ nữ trêu đùa kia. Chỉ là chúng tôi không tìm được lối vào, nhất thời không vào được.
Tiêu Tinh Diệp ở phía trước lập tức khẽ ho một tiếng: "Các người thật sự để tôi ngủ ở đây dụ bọn họ ra sao?" Mặc Dạ lại thâm trầm nhìn tôi, bàn tay sờ lên trên bụng rụt lại có vẻ hơi mất mát, khẽ "Ừ" một tiếng. Tiêu Tinh Diệp hình như rất không cam lòng nhưng không dám nói gì nữa. Chờ tới lúc chúng tôi đến nhà mễ bà Tần, bà ấy đã nấu cơm rồi. Tôi ăn cơm xong lại tắm cho A Bảo và dỗ nó ngủ. Thấy ngoài trời đã tối, tôi chuẩn bị đi cùng đám người Mặc Dạ.
Mặc Dạ lại cầm một nắm tàn hương đưa cho Tiêu Tinh Diệp: "Chúng ta đều đi thì hơi thở hỗn tạp, ngược lại sẽ làm cô ta đề phòng. Buổi tối trước khi người ngủ nhớ rắc tàn hương bên giường, sáng sớm mai, chúng ta đi theo tàn hương là có thể tìm được lối vào"
Tôi nghe vậy thì hơi nghi ngờ. Không phải hắn đã nói là cùng đi sao? Sao Mặc Dạ lại đổi ý, để Tiêu Tinh Diệp đi qua đó một mình? Chúng tôi đi qua, chờ ở trên xe là được rồi. Lúc này Tiêu Tinh Diệp khóc không ra nước mắt, nhìn Mặc Dạ nói: "Nghe giọng là biết bọn họ rất ghê gớm, nhỡ bọn họ hút
khô tôi thì sao?"
Tôi nghe xong suýt sặc miếng bọt. Tiêu Tinh Diệp không hổ danh là người đánh cá, sức sống mạnh mẽ! "Ngươi cũng nghe qua giọng nói vô cùng yêu kiều quyến rũ. Bất kể là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần xinh đẹp, người sẽ không bị thiệt" Mặc Dạ đặt túi tàn hương kia vào trong tay anh ta.
Hắn mỉm cười nói: "Hơn nữa cho dù người bị hút khô, bản thân người bắt con ba ba về bồi bổ, hoặc ít uống chút rượu rắn, chẳng phải sẽ không sao à"
"Xà Quân!" Tiêu Tinh Diệp cầm túi tàn hương, trầm ngâm nhìn Mặc Dạ: "Lần trước anh xả thân vì nghĩa không thành, không ngờ lần này lại bảo tôi đi" Mặc dù anh ta nói vậy nhưng khóe miệng ngầm cong lên, rõ ràng vẫn rất vui vẻ.
Chờ nghe tiếng xe, tôi mới cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Mặc Dạ lại ôm tôi nói: "Mấy ngày trước, nước hồ âm dương đã sạch rồi, ta dẫn em đi xem thử". "Không cần trông đầm nước nữa à?" Tôi nghĩ, mỗi lần mình vào trong đó đều không có chuyện tốt. Không phải qua làm việc thì chính tôi bị "làm". Mặc Dạ không phải là người chịu nghe ý kiến của tôi, vừa ôm tôi xoay người đã đến bên đầm Âm Dương. Chỉ là lần này khác với mấy lần trước, bên cạnh không thấy những Tà Quan bị bùn đất che phủ trước đó nữa. Tảng đá bên đầm còn bị mài bằng, hình như còn rộng hơn.
Mặc Dạ cởϊ áσ khoác ném trên bờ đầm, giơ tay kéo tôi ngồi xuống, xoa bụng tôi: "Ý nghĩa của em ở đâu?" Tôi nghe vậy thì sửng sốt một lúc lâu mới hiểu Mặc Dạ hỏi vậy là có ý gì. Hắn muốn tới tới ý nghĩa cuộc sống. Cho nên lúc trước hắn đã nói đi tìm lối vào của gác lửng lại đột nhiên không đi, chỉ là muốn hỏi điều này? Tôi lập tức ho nhẹ một tiếng, cười gượng nói: "Đương nhiên là tìm được ba mẹ tôi trước." Tất cả nguyên nhân đều ở trên người ba mẹ tôi, dù sao tôi cũng phải tìm được bọn họ để hỏi cho rõ ràng. Mặc Dạ lại chậm rãi vén áo tôi lên, để lộ ra bụng dưới. Hắn xoa nhẹ và dần dần ghé sát bụng tôi. Hắn lại nghiêng đầu, ngước mắt nhìn tôi: "Còn gì nữa không?" "Sinh ra thai rắn" Tôi cúi đầu nhìn Mặc Dạ. Tư thế này của hắn hơi mờ ám. Tôi vội vàng kéo hắn, chuyển đề tài: "Tiêu Tinh Diệp không sao chứ?" "Còn gì khác không?" Nhưng Mặc Dạ căn bản không mắc bẫy. Hắn chỉ hôn một cái lên bụng tôi, trầm giọng nói: "Em suy nghĩ cẩn thận xem?"
Tôi không biết tại sao hắn đột nhiên cố chấp hỏi chuyện này, lại lập tức hằng giọng nói: "Còn ngăn chặn oán khí trong cơ thể này, không để cho mình biến thành kẻ như Phù Ngàn"
"Long Duy" Mặc Dạ đột nhiên ngồi dậy, giơ tay giữ mặt tôi, tỳ trán hắn vào trán tôi. Giọng điệu hơi lạnh rõ ràng kèm theo sự tức giận lại nặng nề nói: "Em suy nghĩ thêm đi?" Tư thể như vậy làm tôi cảm thấy rất nguy hiểm, hơn nữa hơi lạnh hình như chậm rãi trở nên thơm ngọt, làm tôi hơi váng vật. Hình như từ sau khi tôi mang thai thai rắn, cơ thể không chịu nổi chút trêu chọc nào. Tôi muốn ngả đầu ra sau nhưng năm ngón tay thon dài của Mặc Dạ từ bên mặt đã chuyển ra sau gáy, giữ đầu tôi lại.
Giọng hắn trầm thấp lại lạnh lùng nói: "Long Duy, em suy nghĩ thêm đi? Ý nghĩa cuộc sống của em ngoài những điều đó còn gì nữa?" Tôi thoáng suy nghĩ, đối diện với đôi mắt đen láy của Mặc Dạ thì lập tức nghĩ ra. Trái tim bất giác đau đớn, mở miệng muốn nói lại cảm thấy quá dối trá.
Tôi lập tức cứng rắn quay đầu đi, nhìn mặt nước đang bốc hơi lạnh: "Xà quân mạnh như vậy không cần tôi tưởng nhớ, không | phải sao? Hay anh muốn nghe tôi nói dối?".
"Sao lại không cần?" Mặc Dạ dường như bị thứ gì chẹn lại trong cổ họng, hai tay nâng mặt tôi, trầm giọng nói: "Bây giờ ý nghĩa của ta đang ở chỗ em nhưng trước giờ em chưa từng nghĩ tới ta chưa?"
"Mặc Dạ" Tôi hít sâu một hơi nhìn sang hắn, nói khẽ: "Vậy anh nói cho tôi biết, chờ sau khi tôi sinh ra thai rắn, anh sẽ thế | nào?"
Những cảm xúc dao động trong đôi mắt đen láy của Mặc Dạ dường như lập tức đông cứng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn: "Tôi đã từng nói, sau khi tôi sinh ra thai rắn sẽ không gánh vác Xà Quan nữa, muốn đi ra | ngoài."
"Vậy còn anh? Mặc Dạ?" Tôi giơ tay mơn trớn từ mí mắt của Mặc Dạ xuống mũi lại chậm rãi tới nhân trung, cuối cùng là đối môi mỏng tuyệt đẹp: "Chờ tôi sinh ra thai rắn, Xà Quan khôi phục lại sức sống, anh sẽ thế nào?" "Không phải anh cũng là phụ quan linh sao? Sức sống của Xà Quan mạnh lên, anh còn muốn mở Xà Quan ra, sau đó lấy lại thân rắn biến thành Mặc Dạ chân chính và làm Long Duy sống lại, đúng không? Đây mới là ý nghĩa sống sót thật sự của anh đi!" Ngón tay tôi vuốt ve môi hắn.
Tôi chậm rãi xích lại gần, hôn lên khóe miệng hắn: "Anh xem, tất cả tương lai mà anh muốn thiết lập trước giờ đều không có tôi" "Anh nói ý nghĩa của anh ở thai rắn trong bụng tôi và tôi chẳng qua là hiện tại tạm thời thôi." Tôi chậm rãi cắn đôi môi mỏng của hắn.
Sau đó tôi khẽ cười nói: "Nếu đã vậy, anh còn hỏi sau này làm gì?" Ánh mắt Mặc Dạ dần lạnh lẽo, rũ mắt nhìn môi tôi rồi khẽ mở ra: "Rồi sao?" "Trước khi tôi mười tám tuổi, ý nghĩa lớn nhất chính là thi đại học." Tôi nhìn bờ môi mấp máy của Mặc Dạ khẽ nói: "Nhưng gần đây, ý nghĩa cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều lần, không phải sao?"
"Trấn Xà Quan, sinh ra thai rắn, tìm được ba mẹ tôi, sống thật tốt." Tôi từ từ ghé sát môi Mặc Dạ, trầm giọng nói: "Mặc Dạ, bây giờ anh canh giữ cho tôi và thai rắn. Chờ thai rắn sinh ra, Xà Quan mở ra, tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì với anh nữa. Một khi Xà Quan mở ra, anh cũng sẽ muốn làm những chuyện khác."
Mặc Dạ hình như bị trấn áp, giơ tay muốn đẩy tôi ra.
Tôi lại ôm chặt đầu hắn, xoay người ngồi trên đôi chân dài của hắn, khẽ cười nói: "Mặc Dạ, chúng ta chỉ hỏi hiện tại, không hỏi tương lai. Như vậy, anh và tôi đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều"