Nếu như nói bộ dạng gật gù đắc ý của Lưu Thị Di khi nằm ườn trên giường giống y loài rắn, thì khuôn mặt rắn tinh mới lộ ra đó có khả năng cũng là giả.
Nhưng cô ta lại rất giống rắn, bò trườn tiến lui từ cửa sổ lầu hai dần dần tụt xuống, điều này vốn không thể ngụy trang được!
Cô ta vừa chạm đất thì lập tức bò theo phương hướng những con rắn ban ngày rời đi, ngoe nguẩy đôi chân với chiếc vớ hằn chằng chịt đường vẫn mãng xà, cùng với trăn vàng bò về phía bờ ruộng.
Sân nhà Lưu Đông khá rộng, lại nằm sát bên cánh đồng lúa, Lưu Thi Di cùng trăn vàng một trước một sau ngọ nguậy thân hình giống như rắn di chuyển về phía trước.
Tôi nhìn mà há hốc mồm, liếc mắt một cái đã thấy Lưu Đông đứng ngay cửa, nhìn đằng đẵng chỗ Lưu Thi Di đang trườn trên bờ ruộng với biểu cảm bình tĩnh không chút xao động. "Đi thôi." Tôi kéo lấy Mặc Dạ vẫn đang nhìn chăm chú ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Đi xem thế nào." Đôi mắt Mặc Dạ trở nên sâu lắng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Tuy tôi đã gặp qua khá nhiều loại rắn, có kiểu hình rắn như con đại xà ở trấn bên. Có kiểu hình người như Mặc Dạ, Liễu Đông Phương. Nhưng rõ ràng Lưu Thi Di là bộ dạng con người nhưng lại có thể leo trèo giống như loài rắn, thật sự là chưa từng gặp qua. Lúc này, Tiêu Tinh Diệp đang xem điện thoại, chợt lắc đầu với tôi. "Vẫn đang phát trực tiếp" Tôi nhìn thoáng qua, nghĩ có lẽ Lưu Thi Di không có thói quen tắt livestream, một ngày mở 24/24 chăng? Cả cô ta và trăn vàng đều đi rồi còn phát trực tiếp cái gì? Thế mà mới liếc mắt một cái mà tôi sợ ngây người! Chỉ thấy một con trăn vàng vẫn đang nằm chễm chệ trên giường Lưu Thi Di không nhúc nhích. Tôi bàng hoàng vớ lấy cái điện thoại, nhìn thật kĩ rồi lại hất mắt phía cửa sổ.
Sau đó đưa điện thoại cho Mặc Dạ: "Anh canh chừng Lưu Thi Di giúp tôi để tôi lên trên xem con trăn vàng kia." Con trăn vàng Lưu Thị Di nuôi rất to, ít nhất cũng phải dài đến năm mét.
Căn phòng bé xíu như vậy sao có thể chứa được hai con trăn vàng nhỉ? Thấy tôi xoay người muốn đi lên, Mặc Dạ kéo tôi lại: "Con rắn đó không quan trọng chỉ là con có vô vọc hình rắn mà thôi, quan trọng là cái con vừa bò đi đó kìa." Anh vừa nói vừa hất thứ gì đó lên người tôi và Tiêu Tinh Diệp, dứt lời bèn kéo chúng tôi đuổi theo.
Lưu Thi Di bò đi một mạch đến chỗ nào có bờ ruộng thị trườn qua bờ ruộng, không có thì cứ bò xuyên rặng lúa nước làm cho chúng ngả nghiêng tả tơi thành hai bên, ếch nhái khϊếp đảm kêu tán loạn.
Dù cho cả người dính đầy bùn đất nhưng Lưu Thị Di vẫn bò tù tì về phía trước.
Cô ta bò với tốc độ rất nhanh, trăn vàng cũng bò song song ở bên cạnh, nhìn từ xa tựa như hai hàng rắn thẳng tắp.
Chưa đến một lúc thì đến hạ lưu sông của trấn, nơi này đúng là có một cây cầu thật.
Lưu Thi Di đến bờ sông thì lao thẳng xuống, ngọ nguậy uốn éo ở trong nước giống con trăn vàng kia. "Đó có thực sự là rắn không vậy?" Tiêu Tinh Diệp kinh ngạc tột độ, quay đầu hỏi Mặc Dạ: "Tôi lớn lên ở trong nước mà kể ra bơi lội cũng chưa chắc bằng nó đâu"
Về phương diện bơi lội, giữa người và rắn hoàn toàn khác biệt. Người cần phải có sự phối hợp nhịp nhàng giữa chân và tay, dù là giẫm nước cũng cần dùng chân quẫy lên quẫy xuống.
Nhưng Lưu Thi Di cùng trán vàng lại giống hệt rắn, phiêu dạt ở trong nước, vặn vẹo thân rắn tung tăng bơi đến chân cầu. Tôi nhớ là lúc Lưu Thi Di livestream có nói là sống ở trong gầm cầu ở trấn, như này là đang về nhà hả? Phút chốc, cả người chợt cảm thấy lạnh toát, lay lay Mặc Dạ nói: "Không phải là xà tinh thật đấy chứ?" Mặc Dạ đảo mắt nhìn tôi: "Không phải, mà cũng không phải là bám thân." "Thế là cái dạng gì?" Lúc này, Tiêu Tinh Diệp đã bị dọa đến ngây ngẩn, nói thầm với chúng tôi: "Hay là tôi bơi qua đó xem xem?" Cây cầu này nói lớn thì cũng không phải lớn, Lưu Thi Di và trăn vàng đã bơi vào đó mà giờ cộng thêm ba chúng tôi nữa chỉ e không trụ nổi.
"Người đứng đây chờ, ta và Long Duy đi xem." Mặc Dạ nhìn thoáng qua Tiêu Tinh Diệp rồi vươn tay giữ chặt tôi, lao về phía gầm cầu.
Gầm cầu thuộc kiểu nửa khép kín nên hơi sâu một chút.
Có điều, hình như vằng vặng có âm thanh rích rắc nào đó như có như không ở trong, giống như đang nói chuyện xong lại liên tiếp vang lên những âm thanh khác nhưng không phải cùng một giọng nói.
Kiểu như đang dùng tiếng rắn dạy ai học nói vậy? Bên trong rất tối khiến tôi không nhìn được thứ gì cả, Mặc Dạ thấy vậy cau mày, con ngươi dật dật, rồi ôm tôi trở về. Mãi đến khi lên bờ vẫn không thấy Lưu Thi Di và trăn vàng đi ra. Tiêu Tinh Diệp đang trốn ở bụi cây bên sông vội sẩn lại: "Dưới đó là chuyện gì vậy?" Mặc Dạ chỉ nhìn tôi một cái rồi nói với Tiêu Tinh Diệp: "Người đưa Long Duy trở về trước, chuyện này để ta giải quyết." Tiêu Tinh Diệp bồn chồn nhìn sang tôi, nói nhỏ: "Dưới gầm cầu là cái gì vậy?" Tôi cố nén xuống cảm giác khác lạ trong lòng, rồi chuyển mắt nhìn Mặc Dạ, trầm giọng nói: "Lại không cho phép tôi nhìn à?" Mặc Dạ nhìn đăm đăm về phía gầm cầu, thấp giọng nói: "Chuyện này em đừng quản, trở về rồi nghỉ ngơi sớm đi" Tôi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía gầm cầu, tự dưng cảm thấy thật nực cười.
Đối với Mặc Da, tôi luôn luôn là "Viên thuốc" cần được anh che chở mọi lúc mọi nơi sao?
Dù cả anh và quan tài rắn đều muốn có được hạt chu sa nhưng nó đã không còn rồi.
Giờ chỉ vì tôi đang mang thai rắn nên Mặc Dạ vẫn che chở cho tôi như trước, mọi chuyện dường như chỉ đang đợi tôi sinh hạ thải rắn. Có lẽ là một hạt "chu sa".
"Về nghỉ sớm cũng tốt! Về thôi, về thôi!" Tiêu Tinh Diệp hình như bị tình huống lúc tôi với Mặc Dạ ở trên xe dọa chết khϊếp, gấp gáp kéo tay tôi: "A Bảo còn đang ở nhà đợi cô đó."
Tôi nhìn chòng chọc Mặc Dạ, rồi quét mắt về phía gầm cầu: "Nếu Lưu Thi Di không phải xà tinh, mong Xà Quân đừng làm người ta sợ" Mặc Dạ không trả lời mà chỉ đăm chiêu nhìn gầm cầu.
Tôi và Tiêu Tinh Diệp dựa theo con đường lúc trước đến đây, một đường đi thẳng đến nhà Lưu Đông, nhưng cũng không thể đi bộ về nhà Mễ bà Tần mà vẫn phải lái xe vệ.
Tiêu Tinh Diệp dường như sợ tôi tức giận, lúc lúc lại nói: "Xà Quân cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, giờ cô đang mang thai, mà dưỡng thai lại rất quan trọng nên bớt chuyện thì vẫn hơn."
Anh ta muốn an ủi tôi, tôi biết, đạo lí thì tôi cũng hiểu nhưng thực tế thì sao?
Tôi đảo mắt nhìn Tiêu Tinh Diệp: "Những việc này vừa quỷ dị vừa nguy hiểm, tôi cũng là bất đắc dĩ, vậy còn anh? Vì sao anh muốn nhúng tay vào? Anh bớt chuyện lại không được sao?"
Tiêu Tinh Diệp đứng hình tại chỗ, há hốc mồm nhìn tôi, bất lực nói: "Dù sao Xà Quân thật sự là vì muốn tốt cho cô thôi."
Lời này, suy cho cùng vẫn có tác dụng.
Tôi thở phì phò, nện từng bước thật nhanh bước vào nhà Lưu Đông.
Xe của Tiêu Tinh Diệp đỗ ở đây, tôi bước đến bên cạnh xe chuẩn bị đi lên.
Lưu Đông thấy chúng tôi trở về thì xót ruột hỏi: "Thi Di đâu? Sao hai người lại trở về trước?"
"Cô ta nhảy xuống sông, người của chúng tôi đang bám theo, còn hai chúng tôi về đây trước." Tôi bình tĩnh lại, nhìn thật kĩ vào thành cửa sổ mà Lưu Thi Di đã leo ra ngoài.
Nghĩ đến con trăn vàng kia còn ở trên giường, tôi ra hiệu cho Tiêu Tinh Diệp ý bảo cùng tôi lên đó xem. Bây giờ Lưu Thi Di không có ở đây nên sẽ không gặp trở ngại gì, chính là cơ hội tốt nhất để xem con trăn vàng kia. Với cả ban ngày bắt gặp rất nhiều rắn chui ra từ giường của Lưu Thi Di, rồi ăn uống xong thì trực tiếp bỏ đi, khiến tôi rất tò mò không biết đám rắn hồi sáng là chuyện
gì.
Nhưng khi chúng tôi bước đến đầu cầu thang thì Lưu Đông bỗng ngăn chúng tôi lại. "Làm gì?" Lúc này, Tiêu Tinh Diệp lấy điện thoại mở cho Lưu Đông xem những hình ảnh đang phát trực tiếp trên đó: "Không phải ông đã thấy rồi chứ?"
Con trăn vàng kia đã rời đi cùng Lưu Thi Di, sao bây giờ lại lòi ra một con nữa ở trên giường?" "Không phải là ông muốn Long Duy đuổi xà tinh giúp ông sao? Cũng phải vào đó mới nhìn được chứ?" Tiêu Tinh Diệp sợ tâm trạng tôi lúc này không tốt nên rất biết điều.
| Lưu Đông nhìn lướt qua màn hình điện thoại, kiên quyết lắc đầu: "Chưa có sự đồng ý của Thi Di, hai người sao có thể vào phòng của con bé?"
"Hai người muốn vào thì hãy đợi con bé về rồi đồng ý trước đã." Lưu Đông vươn tay ngăn cản, sắc mặt bình lặng nhưng lại hết sức kiên định: "Hai người tự ý xông vào phòng người khác, vi phạm quyền riêng tư của người khác là bất lịch sự."
Lưu Đông nói một cách dứt khoát, kèm theo ánh mắt phẳng lặng không chút gợn sóng.
"Nhưng dưới gầm giường của con gái ông chứa rất nhiều rắn? Mà trong phòng lại có cả ổ chuột nữa, chúng tôi vào giúp cô ta xử lí cũng không được sao?" Tiêu Tinh | Diệp lắc lắc điện thoại trước mặt ông ta.
Trầm giọng nói: "Phòng cô bé chắc cũng chả có bí mật riêng tư gì đâu nhỉ? Phát trực tiếp 24/24 này..." Vậy mà Lưu Đông vẫn lắc đầu như cũ: "Không có sự đồng ý của người khác mà vào phòng họ là bất lịch sự." "Tôi.." Tiêu Tinh Diệp gấp đến mức trợn tròn mắt.
Muốn kéo tôi xông vào thì tối nhanh nhẹn giữ anh ta lại: "Thôi đợi Mặc Dạ về xem sao."
Dưới gầm cầu đó tối đen như mực, tôi không nhìn thấy gì cả, mà Mặc Dạ lại không cho tôi nhìn cũng không cho tôi quản thì chứng tỏ anh đã phát hiện ra thứ ra đó.
Tiêu Tinh Diệp quét mắt nhìn Lưu Đông: "Chả hiểu kiểu gì." Đến xe, Tiêu Tinh Diệp vẫn nhìn đăm đăm vào cửa sổ kia: "Hay là chúng ta trèo vào." "Phòng của cô ta phát trực tiếp liên tục. Tôi chỉ Tiêu Tinh Diệp nhìn vào điện thoại, thấp giọng nói: "Cứ quan sát thế cũng được."
"Cô không thấy tên Lưu Đông đó có vấn đề à? Con gái sắp biến thành bộ dạng này rồi mà hình như chả thấy sốt sắng gì, giờ phút này rồi lại còn bày đặt trưng cầu ý kiến cái gì không biết, không cho vào phòng nữa chứ?" Tiêu Tinh Diệp vừa xem trực tiếp vừa chép miệng: "Với lại sao chả thấy bóng dáng vợ ông ta đâu nhỉ."
Tôi nghĩ cũng thấy lạ, coi như có ra ngoài học lên cao hay coi trọng sự nghiệp, vậy con gái quan trọng sao? Tình hình của Lưu Thi Di dù không phải xà tinh bám thân thì cũng là mắc bệnh tâm lý trầm trọng ấy chứ? "Cô nói xem có phải là Lưu Thi Di livestream kiếm được tiền nên Lưu Đông cũng có phần chăng?"
Nhưng nếu Lưu Đông không muốn ngăn cản, vậy sao còn tìm tới chúng ta?
Tôi móc điện thoại ra, nghĩ lại quả thật Lưu Đông cũng hơi quái dị, ông ta từng nói mình là giáo viên ở trong trấn, nên tôi quyết định bắt tay tìm hiểu từ trong trần xem sao.
Đã có học sinh trong trận từng đăng bài, hồi tôi đi học cũng có lướt qua.
Nhưng cái tên Lưu Đông này tôi không tài nào nhớ nổi. Nhập tên "Lưu Đông" vào, bỗng chốc hiện ra vài bài đăng. Tôi nhìn chằm chằm vào mấy cái tiêu đề trong đó mà thấy chấn động, hơn nữa lại còn hơi kỳ dị.