Xà Đại Nhân

Chương 23: NGƯỜI VÀ RẮN CÓ ĐIỀU KHÁC BIỆT

Tại sao người của thôn Hồi Long lại đi cùng Long Thiền? Chẳng phải Long Thiền đã nói sẽ gϊếŧ tất cả mọi người người ở thôn Hồi Long ư?

Tôi đang suy nghĩ thì cơ thể Liễu Đông Phương chợt lóe, hắn đứng bên cạnh thùng gỗ, cúi đầu nhìn tôi: “Long Duy, ngươi có thể chịu đựng bao lâu? Mặc Dạ thất vọng rời đi rồi à?”

“Lần trước ngươi không chọn hắn, lần này cũng vậy.” Liễu Đông Phương thấp giọng cười hề hề.

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn rồi đột nhiên lao ra khỏi thùng gỗ, bốc nắm gạo quăng vào mặt hắn.

Gạo rơi vào mặt hắn, hắn lập tức khẽ rên một tiếng, cơ thể lóe lên biến mất không còn tăm hơi.

“Ta vẫn phải cảm ơn ngươi đấy Long Duy. Nếu không nhờ ngươi, Long Tạ Hữu sẽ không lấy thân rắn của ta ra, bằng không ta cũng không thể xuất hiện ở đây.” Giọng Liễu Đông Phương hàm chứa vẻ đắc ý.

Nhưng hắn lập tức biến mất như nghe thấy gì đó.

Tôi đang định ngồi xuống lại thì nghe thấy tiếng xe ồn ào, mễ bà Tần nhìn gạo rơi vãi đầy đất, lắc đầu thở dài: “Haiz, khi nào mới là người đây?”

“Bà không thích gặp người thôn Hồi Long, đừng cho họ vào nhà. Bà nội cháu và Ngưu Nhị đang ở chỗ bà, sẽ không có chuyện gì đâu.” Mễ bà Tần cầm cây chổi quét gạo rơi vãi dưới đất vào thành một đống.

“Cháu cảm ơn.” Tôi nhìn bà ấy bằng ánh mắt cảm kích.

Bà ấy có thể giúp tôi hoàn toàn là vì nể mặt Mặc Dạ, bây giờ...

Tôi sờ vào cổ tay trống không, đi ra ngoài mở cửa.

Sau đó nhìn thấy Long Thiền và một người trung niên đang đứng cạnh xe, cũng không biết đây là chú hay bác.

Ngưu Nhị nhìn thấy Long Thiền thì sợ tới mức co rúm bên cạnh l*иg gà trống nhà mễ bà Tần, anh ta cầm cây trúc gãy, miệng lẩm bẩm.

“Long Duy.” Long Thiền vẫy tay với tôi rồi chỉ vào người bên cạnh, trầm giọng nói: “Đây là ông sáu, chuyện gì trong thôn ông ấy cũng biết.”

Cô ta vẫn giả vờ ngoan ngoãn để qua lại với những người này trước, ai biết được cô ta đã mách lẻo điều gì trước đó?

Tôi phủi gạo trên người, nhìn sang Ngưu Nhị, xác định anh ta vẫn có ý thức an toàn mới bảo: “Vào nhà.”

Rõ ràng Ngưu Nhị rất sợ Long Thiền, anh ta cầm gậy trúc vội vàng vào nhà.

Lúc này tôi mới nói với “ông sáu” đã được nâng vai vế: “Tôi không muốn nhìn thấy Long Thiền, những việc khác để sáng sớm ngày mai qua nhà tôi nói.”

Ông sáu hơi bất đắc dĩ nhìn Long Thiền, sau đó lắc đầu nói với tôi: “Long Duy , giờ cô đã là xà bà, theo quy định của thôn chúng ta thì cô phải bị đánh chết. Long Thiền đã đồng ý đi trấn áp quan tài rắn, chúng tôi đến đưa cô đi.”

Mặc dù đã biết trước Long Thiền sẽ mách lẻo, nhưng không ngờ cô ta còn có thể đảo ngược thân phận.

Tôi đang định nói thì nghe thấy tiếng quát khẽ, sau đó một tấm lưới lớn ụp xuống từ trên nóc nhà.

Nó bao trùm lấy tôi, tôi vẫn chưa kịp vùng vẫy, bốn người mặc áo choàng, đeo mặt nạ quái dị đã nhảy xuống từ nóc nhà, kéo bốn góc của tấm lưới đẩy tôi ngã.

Quả nhiên phòng rắn không bằng phòng lòng người, tôi vội vàng lấy con dao gọt hoa quả giấu trong quần áo ra, gắng sức cắt chiếc lưới, hét lớn với ông sáu: “Long Thiền mới là xà bà!”

Nhưng không ngờ bên trong tấm lưới lại được bện dây thép mềm, bên ngoài hở ra, bên trong vẫn không chút sứt mẻ.

Những người mặc áo choàng bên cạnh vừa kéo lưới vừa ném đồ vào người tôi, có rượu, xương, đá các loại.

Tôi mắc kẹt trong tấm lưới bị họ kéo lăn vài vòng, còn cảm thấy có thứ gì đó như tro rơi vào người.

Tôi kéo tấm lưới, thét lớn với ông sáu: “Long Thiền mới là xà bà!”

Nhưng ông sáu lại đứng bất động, chỉ nặng nề nhìn bốn người ăn mặc kỳ lạ kia.

Lưới bị kéo qua kéo lại khiến mặt tôi cọ xuống đất, một mùi đất xộc thẳng vào miệng.

Tôi nhìn những người này, bỗng có chút muốn đánh họ.

Lợi dụng khi bốn người mặc áo choàng ném đồ vào người tôi, tôi đột nhiên kéo lưới nhào về trước, sau đó vươn tay dùng dao gọt hoa quả hất đổ chậu than bên cạnh.

Để tiện cho việc đốt lá ngải, mễ bà Tần đã thêm củi vào đó, chậu than bị tôi hất đổ, lửa than văng ra bốn phía.

Mấy người kỳ quái kéo lưới đều mặc áo choàng rộng thùng thình, lửa than va vào làm áo choàng cũng theo đó mà bốc cháy.

Nhân lúc họ thả lỏng, tôi kéo lưới, nhanh chóng chui ra khỏi miệng lưới.

Sau đó cầm lấy cây gậy trúc để tựa vào giàn mướp trước nhà.

Tôi chỉ vào Long Thiền, nói với ông sáu: “Tôi nói rồi, Long Thiền mới là xà bà, chính huyết xà chui ra từ người cô ta đã gϊếŧ hết tất cả mọi người.”

“Các ông đừng quay lại thôn, cũng đừng tơ tưởng quan tài rắn gì nữa, đừng quay lại mà hãy chạy trốn đi!”

Dù tôi có kêu gào lớn tiếng tới đâu, ông sáu cũng không tin, chỉ ngoắc tay với bốn người ăn mặc kỳ lạ: “Ra tay đi.”

Bốn người kỳ quái đeo mặt nạ giống nhau, nở nụ cười quái dị nhìn tôi, mỗi người lấy một con rắn từ trong túi mình ra.

Con nào cũng to bằng cánh tay, họ cầm rắn chạy tới bao vây tôi.

Sau đó họ để rắn choàng qua cổ mình, đầu rắn lập tức khè tôi.

Rõ ràng những con rắn này đã bị thuần hóa, hơn nữa đều là rắn độc.

Tôi cầm gậy trúc, đang định đánh thì không ngờ họ lại ném rắn độc về phía tôi.

Khi nhìn thấy rắn hổ mang há mồm nhào tới.

Tôi sợ đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, cầm gậy trúc vung mạnh.

Nhưng cuối cùng không ngăn được rắn ở bốn phía, bị gậy trúc hất ra, một con rắn hổ mang quấn lên gậy trúc bò về phía tôi.

Mà lưng tôi trở nên nặng trĩu, tôi cảm thấy lạnh cả người, thầm nghĩ lần mình này chắc chắn sẽ bị rắn cắn.

Không ngờ Long Thiền lại mặc kệ chuyện quan tài rắn, chỉ muốn dùng độc gϊếŧ chết tôi.

Thế nhưng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

Con rắn hổ mang quấn lên gậy trúc bò về phía tôi lập tức rơi xuống, sau lưng cũng có thứ gì đó rơi bịch xuống đất.

Long Thiền ở đối diện chậm rãi lùi về sau một bước, bốn người mặc áo choàng đeo mặt nạ đồng thanh quát: “Xà yêu!”

Tôi vứt gậy trúc đi, ngoảnh đầu lại nhìn.

Mặc Dạ mặc áo bào đen đang đứng sau lưng tôi, lạnh lùng nhìn người đối diện.

“Long Duy, cô nói cô không phải xà bà nữa đi? Con xà yêu này là xà phu của cô chứ gì?” Giọng điệu ông sáu lạnh đi.

Ông ta nói với bốn người bên cạnh: “Đánh chết xà bà, xà yêu sẽ thuộc về các cậu.”

Bốn người kia lập tức nhảy lên bằng cách quái lạ rồi giơ tay rải thứ gì đó.

Mặc Dạ nhìn tôi, bước tới nhìn Long Thiền: “Cô muốn làm gì ta không quan tâm, nhưng không được động vào Long Duy .”

Long Thiền cười khẽ khoác tay ông sáu, thân mật tựa đầu vào vai ông ta, còn hôn ông ta: “Tôi tìm được cách không để Long Duy vào quan tài rắn, anh nên cảm ơn tôi mới đúng.”

“Long Duy, cô thật sự nên trở về thôn đi, trong thôn có nhiều bí mật lắm đấy.” Long Thiền cười khẽ nói.

Nhưng khi cô ta cười, ông sáu không có bất cứ phản ứng gì.

Tôi lập tức hiểu rằng ông sáu đã bị Long Thiền khống chế bằng rắn tơ .

Mặc Dạ chỉ lạnh lùng nhìn Long Thiền, không hề để ý tới bốn người mặc áo choàng đeo mặt nạ.

Nhưng họ chưa nhảy được bao lâu thì có một cơn gió tanh tưởi thổi lên.

Một con rắn to hơn cả chân tôi từ trên nóc nhà nhảy ào xuống, há mồm cắn về phía tôi.

Cũng ngay lúc đó, Mặc Dạ “hừ” một tiếng, hắn giơ tay lên, một tia sấm sét đánh thẳng vào đầu con rắn kia.

Khi thấy con rắn lớn ngã ngửa ra đất, bốn người đeo mặt nạ đột nhiên sững sờ: “Dẫn lôi, mày có thể dẫn lôi, mày là... mày là...”

Mặc Dạ khịt mũi: “Cút!”

Bốn người đeo mặt nạ mặc kệ mấy con rắn dưới đất, thi lễ theo cách thức kỳ lạ với Mặc Dạ rồi quay người định chạy.

Nhưng khi chạy ngang qua Long Thiền, dưới váy cô ta có thứ gì đó lao nhanh ra trườn về phía họ.

Mặc Dạ quát một tiếng, mấy con huyết xà rụt lại, nhanh chóng chui vào trong váy.

Huyết xà nhập vào cơ thể, Long Thiền kêu rên vài tiếng như rất đau đớn.

Nhưng cô ta lại nhìn Mặc Dạ một cách khó tin: “Anh cũng đi ra từ quan tài rắn, tại sao lại có thể khống chế huyết xà trong cơ thể tôi?”

Cô ta như nghĩ đến điều gì đó, bèn cười hì hì nói: “Ngươi phải... Ngươi không phải đi ra từ quan tài rắn? Ngươi khác với Liễu Đông Phương?”

Bốn người đeo mặt nạ nhìn thấy trong cơ thể Long Thiền có rắn thì sợ tới mức không dám nói lời nào, lập tức bỏ chạy.

Long Thiền nhìn tôi, sau đó cười quyến rũ nói với Mặc Dạ: “Dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì thế nào, chung quy ngươi cũng đã chết, còn không có thân rắn.”

Nói xong, cô ta quay người rời đi.

Trong cơ thể ông sáu có rắn tơ, ông ta như một con rối đi theo Long Thiền, ngay cả xe cũng không cần.

Tôi khều gậy trúc để giữ ông sáu lại, nhưng nghĩ tới việc bị rắn tơ nhập vào người không thể sống sót.

Cuối cùng vẫn lặng lẽ thả xuống...

Mặc Dạ đi qua sờ đầu con rắn lớn.

Con rắn lớn vốn đang bị choáng vì sét đánh tỉnh lại, nó ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Mặc Dạ thì lập tức nằm rạp xuống đất không nhúc nhích.

“Trở về núi đi.” Mặc Dạ nhìn nó, nặng nề thở dài: “Người và rắn có điều khác biệt, ngươi nên quên cô ta đi.”

Mễ bà Tần đứng ở cửa nhìn tôi, sâu xa nói: “Đây là con rắn đã bị bắt vì phun độc da^ʍ xà khiến người phụ nữ ở thị trấn kế bên thành xà bà ở trấn bên cạnh. Bốn người kia là phương sĩ chuyên bắt những con rắn có chút đạo hạnh.”

Con rắn lớn gật đầu với Mặc Dạ rồi chậm rãi bò ra phía sau nhà.

Mặc Dạ đứng đó nhìn rắn bò đi, trông hắn nhất thời hơi cô đơn.

Lòng tôi chua xót, không biết hắn nói người và rắn có khác biệt là nói con rắn kia.

Hay đang nói bản thân hắn...