editor: *TooL*
Đào Y khép lại mái tóc rải rác, cơn sắc tình qua đi trên mặt còn chưa phai mờ. Cô đẩy anh sang một bên: "Đừng hôn, mọi người sẽ nhìn thấy."”
Lê Tô cười khẽ một tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai cô. Bàn tay không dừng tiếp tục vòng tay ôm cô vào lòng: "Anh hôn bạn gái của anh có vấn đề gì sao, kệ cho họ xem."
Trái tim Đào Y Y đột nhiên nhảy dựng lên.
Dường như không nghe rõ, kéo anh nhìn chằm chằm vào mắt: "Anh vừa nói gì, nói lại đi."
Lê Tô nâng mặt cô lên, ôn nhu nói: "Anh nói, anh hôn bạn gái của mình, có vấn đề gì sao. ”
Mặt Đào Y Y trong nháy mắt lại đỏ lên.
Tại sao ngày hôm qua anh ta không phát hiện ra rằng cô ấy lại dễ thương như vậy.
Lê Tô tiếp tục nháo, nghiêng đầu nhìn cái cổ mảnh khảnh của cô, cũng không để ý đến nụ cười như chuông bạc của cô làm lòng anh ngứa ngáy, hơi thở phả bên tai làm cô mềm nhũn.
Môi anh rơi trên làn da trắng nõn tinh tế, dọc theo xương quai xanh đến ngực, kéo quần áo mới mặc lại thô bạo kéo xuống hơn phân nửa.
Tiểu nhũ hoa mềm mại của thiếu nữ liền nhảy ra, phía trên còn lưu lại dấu vết màu đỏ anh vừa mới tàn phá.
Anh dùng lòng bàn tay chơi đùa, xoa bóp bộ ngực vẫn đang phát triển này.
Lê Tô cảm thấy không đủ.
Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*
Trong lòng nghĩ nó như thế nào nhỏ như vậy, nếu có thể lớn hơn một chút thì tốt rồi.
Anh cúi đầu vươn đầu lưỡi ra mυ'ŧ lấy hai bầu vυ', mùi thơm của thiếu nữ lại một lần nữa tràn ngập, anh cảm giác mình nơi đó đang tràn ngập nước nhờn ngọt ngào, cả người vui vẻ không thôi.
Đào Y Y vẫn còn mơ hồ, thiếu nữ lần đầu nếm trải tư vị làʍ t̠ìиɦ nên không chịu nổi đợt kí©ɧ ŧìиɧ lần thứ hai của anh.
Lê Tô chịu thua. Chỉ nghĩ muốn cho cô trải qua kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ, đưa tay chỉnh quần áo giúp cô, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đào Y Y từ trong kɧoáı ©ảʍ bị đầu lưỡi nhỏ quấn lấy đầṳ ѵú mà tỉnh lại, không biết anh muốn làm cái gì, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Lê Tô ôn nhu sờ sờ đầu cô, ngồi xổm trước hai chân cô, nhẹ nhàng đưa tay, tách hai chân cô ra.
Đào Y Y thốt một tiếng, xấu hổ đến không chịu nổi, muốn dùng sức khép hai chân lại, nhưng làm sao cũng không thắng được sức lực của Lê Tô.
Lê Tô cười sủng nịch, ôn nhu nói: "Đừng nhúc nhích, ngoan. ”
Đầu Lê Tô chui vào váy thăm dò, thuận tay kéo qυầи ɭóŧ xuống treo ở mắt cá chân, trong bụi rậm thưa thớt mật dịch rỉ nước, treo trên u cốc.
Đào Y Y vẫn xấu hổ như trước, hai chân muốn kẹp lại, hơi dùng sức lại sợ chạm vào đầu Lê Tô.
Lê Tô dùng ngón tay dò xét một cỗ mật dịch, vừa mới đυ.ng phải hai cánh hoa môi cả người Đào Y Y liền run lên, Lê Tô cười, giọng nam trầm thấp từ dưới váy truyền đến: "Ngoan, thả lỏng. ”
Lê Tô dùng ngón tay nhẹ nhàng khuấy động trong hoa huyệt, mật dịch trong suốt theo ngón tay anh chảy ra, anh hơi dùng sức, đè âm mà xoa nắn, Đào Y Y run lên không ngừng, toàn thân xụi lơ trên sô pha, bắt đầu rêи ɾỉ.
Dưới thân Đào Y Y từng đợt nóng lên, vách hoa gắt gao kẹp chặt ngón tay dò xét vào trong không chịu buông, bụng có một cỗ ấm áp muốn phun ra.
Cô ấy nghĩ rằng đây chắc là hạnh phúc.
Không nghĩ tới một giây sau, môi Lê Tô phủ lên u cốc của cô, một cỗ nhiệt khí liền bùng phát.