Thời Du Huyên chủ động che chở Thời Vũ Kha, làm khí thế hùng hổ doạ người của ba người nhà họ Thịnh thoái lui, dù sao mục đích của bọn họ là muốn mượn sức Thời Du Huyên, không muốn xé rách mặt với cô.
Bách Tuyết chủ động giải thích: “Chủ tịch Thời hiểu lầm, không phải chúng tôi hiểu lầm cô ta, mà trong lúc hôn lễ, cô ta nói cô đã cho cô ta tiền mừng, cuối cùng lại không cho… Người một nhà mà lừa gạt lẫn nhau là không tốt, có đúng hay không?”
Thời Du Huyên gật đầu: “Nếu nói vậy, đúng là không tốt.”
Nói xong không chờ Bách Tuyết nói tiếp, cô đột nhiên đổi lời, hỏi: “Một phần tiền mừng mà thôi, người nhà mấy người đúng là chuyện bé xé ra to, cho trước cho sau không có gì quan trọng, chút tiền ấy thì đến mức nào chứ?”
Bách Tuyết kinh ngạc nói: “Một trăm năm mươi triệu đó, không phải vài đồng lẻ thôi?”
Tuy rằng bao lì xì Thời Du Huyên đặt ở trên bàn trà vừa nãy rất dày, nhưng Bách Tuyết nhìn ra cũng không vượt qua ba mươi nghìn, cách biệt quá xa, bà ta đoán chắc nhất định Thời Du Huyên không biết có số tiền này.
Cắn câu!
Thời Du Huyên nhỏ bé thầm nhảy nhót trong lòng cô.
“Một trăm năm mươi triệu?” Cô tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, sau nhi nhận được khẳng định thì lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không đúng, nhất định là mọi người hiểu lầm, số tiền kia đúng là tôi cho chị gái, nhưng không phải tiền mừng, mà là…”
Trước mắt Thời Vũ Kha tối sầm, ngã trên mặt đất.
Thời gian cô ta “ngất xỉu” rất là đúng lúc, vừa hay ngắt ngang lời nói của Thời Du Huyên.
“Chị, chị bị làm sao vậy?”
Thời Du Huyên nhào qua, dùng sức lay Thời Vũ Kha, nhưng cô ta vẫn không phản ứng.
Tuy rằng “Không phản ứng” nhưng lông mi lại hơi đong đưa, vừa thấy đã biết là giả vờ.
“Làm sao bây giờ? Nếu không đưa đến bệnh viện đi?” Thời Du Huyên làm ra vẻ rất là nóng lòng.
Nhưng cô biết người nhà họ Thịnh sẽ không dễ để cô đưa người đi bệnh viện, nhà họ Thịnh là nhà giàu ở Giang Châu, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào, nếu mợ chủ mới vừa kết hôn chưa được mấy ngày đã bị đưa vào bệnh viện, thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.
Vả lại thời gian cô ta “ngất xỉu” quá trùng hợp, cho dù cô có thể nhìn ra là giả vờ, nhưng người nhà họ Thịnh không nhìn thấy thì không đoán ra được.
Quả nhiên, Bách Tuyết nói: “Không cần đưa đến bệnh viện, ấn huyệt nhân trung là có thể tỉnh lại rồi.”
Rồi bà ta chỉ tay ra hiệu cho người làm cầm kim châm cứu lại đây!
Lông mi Thời Vũ Kha run lên với tần suất mạnh hơn, nhưng mà vẫn không tỉnh.
Người làm lấy kim châm cứu đến, Bách Tuyết nhận lấy rồi tự mình ra tay, cục tức mấy ngày nay cộng với nỗi hận với Thời Vũ Kha, bà ta xả hết trong lần này.
Bà ta giơ tay cao lên, đang sắp rơi xuống….
“Dừng tay.” Thịnh Hải kêu ngừng, rồi đưa ra cách khác: “Lấy nước lạnh tới, nếu không tỉnh thì lại châm cứu.”
Ông ta suy nghĩ toàn diện hơn vợ, Bách Tuyết chỉ muốn rửa hận.
Không nghĩ đến nếu trên mặt Thời Vũ Kha có vết thương, khi đi ra ngoài cũng sẽ làm cho nhà bọn họ mất mặt!
Người làm lại rót một chén nước đến, Bách Tuyết quát lớn: “Chút này đủ? Đổi thau.”
Rất nhanh, người làm đã bưng một thau nước lạnh lớn đến đây, Bách Tuyết tránh ra xa một chút: “Hất vô cô ta.”
“Ào ào”
Một chậu nước lạnh lẽo hắt thẳng xuống đầu Thời Vũ Kha, lần này người làm còn không chỉ đổi một chậu nước lớn mà còn nhanh trí bỏ thêm đá vào trong…
Thời Vũ Kha giật mình, từ từ “Tỉnh lại.”
Từ khoảnh khắc cô ta mở mắt ra, Thời Du Huyên đã biết cô ta nghĩ ra được biện pháp.
Thời Du Huyên đi qua, “quan tâm” hỏi: “Chị đã tỉnh lại rồi, vừa rồi mẹ chồng chị đã rất lo lắng.”
“Thành thật xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng rồi, con cũng không biết tại sao lại đột nhiên ngất xỉu, con không sao.”
Bách Tuyết không thèm để ý cô ta “Có sao” hay là “Không sao.”
Với một nhà ba người nhà họ Thịnh lúc này mà nói, Thời Vũ Kha và Thời Du Huyên ai đang nói dối, rốt cuộc chuyện một trăm năm mươi triệu kia là gì mới là quan trọng nhất.
“Không sao thì tốt.”
Bách Tuyết lười giả vờ quan tâm, lập tức nói với Thời Vũ Kha: “Vừa lúc chủ tịch Thời cũng ở đây, cô nói chuyện tiền mừng là như thế nào đi.”
“Mẹ, vừa rồi con cũng muốn giải thích chuyện này với mẹ, thật ra rất đơn giản, số tiền này là mẹ con cho con làm của hồi môn.”
“Của hồi môn?”
Có nhà nào gả con gái mà không cho của hồi môn bên ngoài thoải mái hào phóng để cho nhà thông gia nhìn thấy, nào có ai lén lút cho của hồi môn, còn nói dối là “Tiền mùng” đâu.
Bách Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười: “Lúc thì cô nói là tiền mừng, lúc lại nói là của hồi môn, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả đây?”
“Của hồi môn là thật.”
Vì không muốn để lai lịch số tiền này bị tuồn ra mà Thời Vũ Kha liều mạng nói dối, trái tim đập thình thịch, nói dối trước mặt Bách Tuyết: “Mẹ không đối xử tốt với con chút nào, mẹ con sở con gả vào chịu tủi thân, vì thế lặng lẽ cho con của hồi môn, bảo con nói thành tiền mừng em gái cho.”
Vẻ mặt Thịnh Dự Khải đã hòa hoãn đi không ít, nếu là mẹ vợ cho cô ta của hồi môn thì cũng đúng.
Chỉ cần Thời Vũ Kha không phải “gián điệp” là được.
Thời Du Huyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô ta biểu diễn, thầm nghĩ đúng là phản ứng rất nhanh, nhưng cô sẽ không để Thời Vũ Kha dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện này.
Lợi dụng cô đánh bóng tên tuổi của cô ta xong rồi, mà không muốn trả giá một chút nào, ở đâu có chuyện tốt như vậy chứ.
Cô ra vẻ khó hiểu: “Thì ra mẹ có tiền như vậy? Một trăm năm mươi triệu đó mà nói lấy ra là lấy được ngay… Xem ra mẹ đã trả xong nợ cờ bạc ở bên ngoài.”
Chỉ một câu nhẹ như gió thoảng, đã dọa Thời Vũ Kha sợ đến suýt thì ngất xỉu lần nữa.
Nhưng đã làm Bách Tuyết tỉnh táo lại, Giang Nhã Đan thích đánh bạc, ở bên ngoài nợ nần chồng chất đã sớm không phải tin gì mới.
Lúc trước khi bà ta phản đối con trai cưới Thời Vũ Kha, nguyên nhân lớn là có liên quan đến chuyện này.
“Mẹ em nợ bên ngoài nhiều tiền cờ bạc như vậy, không cầm tiền sính lễ đi trả nợ là tốt rồi, sao có thể cho em nhiều tiền làm của hồi môn như vậy? Thời Vũ Kha, tốt nhất là em nên thành thật nói em lấy số tiền này ở đâu, nếu không… Hậu quả em tự nghĩ đi.” Lần này người làm khó dễ lại là Thịnh Dự Khải.
“Em, em…”
Thời Vũ Kha suýt nữa đã nói thật ra.
Vào thời khắc quan trọng này, Thời Du Huyên đột nhiên vỗ trán nói: “Ôi chao, xem cái trí nhớ này của tôi này.”
Cô hỏi Bách Tuyết: “Bác gái, bác chắc chắn là một trăm năm mươi triệu, không hơn không kém?”
Bách Tuyết không cô có ý gì, gật đầu nói: “Không sai, chính là con số này, không nhiều không ít.”
“Đây là tiền của tôi, là tôi cho bố làm tiền riêng, chị lấy tiền từ chỗ bố đúng không?”
Thời Vũ Kha không ngờ rằng Thời Du Huyên sẽ đột nhiên giải vây cho cô ta, chỉ cần một trăm năm mươi triệu này có nguồn gốc là được, lúc này cô ta không quan tâm gì nhiều nữa, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là mẹ lén được cho chị, chuyện này bố vẫn không biết.”
Thời Du Huyên tức giận bất bình: “Thật quá đáng, hai người thật quá đáng, em nói sao số tiền này nghe quen tai như thế chứ, thì ra là chị trộm tiền của em để tô điểm cho mình? Thời Vũ Kha, hành động của chị là trộm cướp!”
Cô không chỉ mắng một mình Thời Vũ Kha, mà còn mắng lây cả ba người nhà họ Thịnh, chỉ tay vào bọn họ: “Chị, cả nhà chị đều là ăn trộm, vừa rồi diễn khổ nhục kế cho em xem đúng không? Thực ra các người cấu kết với nhau lừa em chiếm làm tiền riêng của mình… Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu lần này em không truy cứu, có phải là lần sau sẽ tính kế lên tập đoàn Thiên Mã của em hay không…”
Thời Du Huyên mồm mép tép nhảy, nói một đoạn dài mà không ngắt một đoạn nào.
Bách Tuyết và Thời Vũ Kha đều là người rất giỏi lý sự, nhưng đứng trước mặt cô thì chẳng còn đường chống đỡ, một chữ cũng không nói được!
Nhà họ Thịnh là nhà giàu số một Giang Châu, bị chỉ ra cả nhà làm trộm, “Tham ô” mấy trăm triệu của một kẻ hèn như cô, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Bây giờ vấn đề không phải là bao nhiêu tiền, mà đã phát triển đến vấn đề nguyên tắc, vấn đề danh dự.