【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -14】
Ngày 15 tháng 7 năm 2021, trời nắng
Khương tiên sinh hỏi tôi có muốn nuôi thú cưng trong nhà không.
"Mèo hoặc chó gì đấy, động vật khác cũng được miễn là em thích." Khương tiên sinh nói.
Tôi thắc mắc: "Sao tự nhiên lại muốn nuôi thú cưng ạ?"
Khương tiên sinh nói: "Anh bận quá nên không thể ở bên em thường xuyên, sợ em ở nhà một mình buồn chán thôi."
Tôi vội vàng lắc đầu: "Không đâu, mà em nhớ anh thích sạch sẽ, nuôi thú cưng phiền lắm, không chỉ có mùi lạ mà còn hay làm hư đồ đạc trong nhà, còn thường xuyên rụng lông nữa, em sợ anh không chịu được."
Khương tiên sinh nói: "Chỉ cần em thích thì anh có thể chịu đựng."
Tôi hơi dao động nhưng suy nghĩ một hồi vẫn từ chối.
Khương tiên sinh hỏi tôi: "Sao thế?"
Tôi nói: "Thời gian ở bên nhau đã ít ỏi như vậy, em không muốn có thú cưng quấy rầy thế giới hai người của chúng ta đâu."
Khương tiên sinh nghe vậy thì khựng lại, sau đó nhịn không được nhếch môi cười.
Khương tiên sinh hay khen tôi đẹp, thật ra tôi cảm thấy lúc Khương tiên sinh cười lên mới làm tôi không đỡ nổi.
Đẹp trai đến kinh tâm động phách!!!
Tôi đang choáng váng vì nụ cười của anh thì đã bị anh hôn lên má.
Khương tiên sinh như vậy ai mà không yêu được chứ!
—————
1389
Hứa Tri Niên ngủ không yên.
Cậu ấy tỉnh giấc mấy lần, mỗi lần mở mắt đều ôm tôi không buông.
Tôi không dám rời đi, đành phải ôm cậu ấy, khi nào cậu ấy tỉnh thì đưa tay vỗ nhẹ sau lưng trấn an.
Cứ thế giày vò mấy tiếng, cậu ấy mới dần an tĩnh lại rồi ngủ say.
1390
"Niên Niên?" Tôi thử gọi một tiếng.
Hứa Tri Niên không phản ứng.
Tôi lại đưa tay nhéo mặt cậu ấy.
Lần này cậu ấy ngủ rất ngon, chẳng có vẻ gì muốn tỉnh.
Tôi nhìn cậu ấy một hồi, sau đó rón rén trở mình xuống giường.
1391
Ra khỏi phòng, tôi băng qua trung tâm phục vụ đến ao suối nước nóng Thi Gia Chí thuê.
Hắn và Diệp Tử An còn ở bên trong, hai người độc chiếm một cái ao lớn, ngâm rất vui vẻ.
Cạnh ao đặt một chai rượu vang và mấy cái ly chân cao, tôi đi tới chào bọn họ.
Thi Gia Chí xoay đầu lại, lắc lắc ly rượu trong tay hỏi: "Anh tới rồi à?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Thi Gia Chí lại hỏi: "Hứa Tri Niên đâu? Sao không tới chung với anh?"
Tôi nói: "Cậu ấy không khỏe, tôi vừa dỗ cậu ấy ngủ rồi."
1392
"Anh còn đứng đó làm gì?" Thi Gia Chí mời tôi, "Không xuống ngâm suối nước nóng à?"
Tôi lắc đầu: "Không, tôi ngâm trong phòng rồi."
Thi Gia Chí nói: "Cũng đúng nhỉ, tôi nhớ trong sân mỗi phòng đều có một ao nước nóng nhưng hơi nhỏ chứ không rộng như ở đây."
Tôi nói: "Tôi chỉ tới hỏi anh chút chuyện rồi về ngay. Hứa Tri Niên ngủ không ngon, nếu thức dậy mà không thấy tôi chắc sẽ lo lắm."
Thi Gia Chí kỳ dị nhìn tôi: "Anh khoe ân ái trước mặt tôi làm gì?"
1393
Tôi phớt lờ hắn rồi hỏi: "Sao Nghiêm Chi Triết cũng ở đây thế?"
"Tôi đâu biết." Thi Gia Chí đoán mò, "Chắc cũng được quản lý tặng thẻ như tôi chăng?"
Tôi cúi đầu nhìn mặt nước lăn tăn không nói gì.
Thấy tôi và Thi Gia Chí có chuyện cần nói nên Diệp Tử An tinh ý bơi ra xa hơn.
1394
"Sau khi về nước Nghiêm Chi Triết đang làm gì?" Tôi hỏi.
Thi Gia Chí nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Hắn còn có thể làm gì ngoài la cà khắp nơi, nhân tiện theo đuổi nghệ sĩ piano gì đấy của hắn."
Tôi nói: "Lâm Thư Kỳ?"
"Ừ." Thi Gia Chí gật đầu, "Hình như đúng là tên này, trước đó tôi còn nói không biết đây là thể loại sâu bọ gì mà để Nghiêm Chi Triết coi trọng, giờ mới phát hiện mình nhìn lầm rồi."
Tôi nhíu mày: "Là sao?"
Thi Gia Chí nói: "Cậu ta rất có thủ đoạn, Nghiêm Chi Triết ra nước ngoài theo cậu ta lưu diễn hết nửa vòng trái đất rồi lại theo về nước, xem như bỏ hết vốn liếng, nào ngờ đến tay cũng chưa sờ được. Tôi nghe người ta kể mà không tin nổi luôn ấy."
1395
Trái lại tôi không hề ngạc nhiên.
Từ thời học sinh Nghiêm Chi Triết đã luôn lẽo đẽo chạy sau mông Lâm Thư Kỳ.
Tôi nói: "Chỉ cần mắt không mù thì rất khó thích được loại người như Nghiêm Chi Triết."
Vốn là công tử ăn chơi, Thi Gia Chí lại có ý kiến khác, hắn nói: "Không thích thì cứ từ chối thẳng, trong lòng không thích nhưng ngoài miệng không nói, hưởng thụ người khác quan tâm chăm sóc mình, chuyện này là sao."
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Anh nói cũng đúng."
1396
Đây cũng là điểm tôi không thích ở Lâm Thư Kỳ.
Cậu ta đã quen hưởng thụ người khác theo đuổi mình, rõ ràng không thích nhưng cứ lập lờ nước đôi, cho người ta ám chỉ như có như không để người ta tưởng mình vẫn có hy vọng.
Hứa Tri Niên lại không như vậy.
Xưa nay cậu ấy luôn thẳng thắn.
Thích là thích.
Không thích là không thích.
Có lẽ cậu ấy sẽ thẹn thùng khẩn trương nhưng tuyệt đối sẽ không giấu diếm tình cảm của mình.
1397
"Đúng rồi." Thi Gia Chí nói tiếp, "Hình như gần đây Nghiêm Chi Triết mở công ty giải trí thì phải."
Tôi kinh ngạc: "Giải trí? Sao thế? Tự dưng hắn chí thú làm ăn rồi à?"
Thi Gia Chí nói: "Ừ, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, vốn liếng trong ngành giải trí bây giờ đều phải hơn trăm triệu, hắn đổ vào chút tiền còm này có đáng gì, chắc để lót đường cho Lâm Thư Kỳ của lòng hắn ấy mà."
Tôi và Thi Gia Chí hàn huyên một hồi, Diệp Tử An bơi trở về, đúng lúc nghe được câu cuối của hắn.
"Lâm Thư Kỳ?" Cậu ta đột nhiên xen vào, "Là Lâm Thư Kỳ đàn dương cầm phải không?"
Tôi hỏi: "Cậu quen à?"
"Không hẳn là quen nhưng đã từng nghe tên cậu ta." Diệp Tử An nói: "Năm sau tôi sẽ tham gia một gameshow, trong danh sách khách mời có cả cậu ta nữa."
1398
"Gameshow?" Tôi ngờ vực, "Nhạc cổ điển và ngành giải trí là hai lĩnh vực khác nhau mà? Sao đột nhiên cậu ta lại muốn tham gia gameshow?"
Theo tôi biết thì mấy năm nay Lâm Thư Kỳ phát triển ở nước ngoài khá tốt, xem như nghệ sĩ dương cầm có chút tiếng tăm.
Vì tướng mạo không tệ nên cậu ta còn được mệnh danh là "Hoàng tử piano Trung Quốc".
Mà nhạc cổ điển và nhạc pop trong ngành giải trí xưa nay đều là hai lĩnh vực riêng biệt.
Những người biểu diễn nhạc cổ điển luôn xem đó là nghệ thuật tao nhã, không thể so sánh với nhạc pop thấp kém.
Còn ngành giải trí cũng thờ ơ với nhạc cổ điển vì nó không có nhiều sức ảnh hưởng.
1399
"Chắc để hút fan ấy mà." Thi Gia Chí nói, "Gameshow dễ hút fan lắm, chỉ cần hình tượng tốt thì fan hâm mộ có thể tăng lên cực nhanh."
Hắn lăn lộn trong ngành giải trí lâu năm nên biết rõ như lòng bàn tay.
Diệp Tử An gật đầu đồng tình: "Thật ra hình tượng cũng không tệ, nghệ sĩ dương cầm từ nước ngoài về, từng đi lưu diễn, phong cách trong mắt quần chúng rất cao. Hơn nữa cậu ta không chỉ có thực lực mà tướng mạo cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn thần tượng của fan hâm mộ, nếu đạt hiệu quả tốt thì sẽ hút được nhiều fan từ gameshow."
"Nhưng cậu ta là nghệ sĩ dương cầm chứ đâu phải minh tinh, hút fan thì làm được gì?" Tôi hỏi.
Thi Gia Chí nói: "Để tăng mức độ nổi tiếng của cậu ta chứ sao."
1400
"Mấy năm gần đây Lâm Thư Kỳ chỉ phát triển ở nước ngoài, mức độ nổi tiếng của cậu ta ở các nước Âu Mỹ cao hơn trong nước nhiều, năm ngoái cậu ta mở tour lưu diễn toàn cầu, nghe nói khi về diễn trong nước thì số vé bán ra thua nước ngoài nhiều, nếu muốn về nước phát triển thì cậu ta nhất định phải tăng mức độ nổi tiếng lên rồi."
Cuối cùng Thi Gia Chí giải thích cho chúng tôi.
Như vậy cũng dễ hiểu thôi, nhạc cổ điển, nhất là những nhạc cụ phương Tây như piano và violon luôn được nước ngoài yêu thích hơn trong nước.
Lâm Thư Kỳ muốn phát triển trong nước đương nhiên sẽ không hài lòng với tiếng tăm hiện giờ.
Nhưng......
Gameshow hút fan phần lớn là nhờ hình tượng cậu ta biểu hiện chứ không phải tác phẩm.
Đây cũng không phải là mong muốn của các nghệ sĩ đối với fan của mình.
1401
Những ý nghĩ này chỉ dạo qua một vòng trong đầu tôi, sau đó nhanh chóng bị gạt sang một bên.
Lâm Thư Kỳ muốn làm gì hay muốn phát triển ra sao trong ngành giải trí tôi đều không quan tâm, chỉ cần cậu ta đừng đến phiền tôi là được.
Chủ đề thay đổi mấy lần, cuối cùng lại vòng về Nghiêm Chi Triết.
Thi Gia Chí đột nhiên lại gần thì thào hỏi tôi: "Dạo này sức khỏe Nghiêm lão gia thế nào? Thấy Nghiêm Chi Triết gần đây la cà khắp nơi, chắc vẫn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa nhỉ?"
Tôi nhếch môi nói: "Còn có thể thế nào, mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thiết bị tốt nhất, uống thuốc tốt nhất, mặc kệ ông ta bị bệnh tật tra tấn khổ sở thế nào. Dù sao cứ cố kéo dài trước đã, được ngày nào hay ngày nấy."
1402
Thi Gia Chí hơi thổn thức.
Tôi nói: "Ông nội tôi khi còn sống có quan hệ không tệ với Nghiêm lão gia, từng khuyên ông ta tập đoàn gia tộc không có người quyết đoán lãnh đạo thì sớm muộn gì cũng có ngày sụp đổ. Chi bằng bắt chước ông tôi, không cho thân thích trong nhà nhúng tay quá nhiều vào công ty, không có người thừa kế thì tuyển người quản lý chuyên môn."
Thi Gia Chí trầm ngâm: "Ông anh nói có lý lắm, nhưng hình như Nghiêm lão gia đâu chịu nghe hả?"
Tôi bật cười: "Nghiêm lão gia nói sản nghiệp Nghiêm gia là tâm huyết cả đời mình, vĩnh viễn phải thuộc về họ Nghiêm, dù có sụp đổ cũng phải sụp trong tay người nhà họ Nghiêm."
Thi Gia Chí nhất thời không còn lời nào để nói.
1403
"Nghiêm lão gia qua đời, mấy người con của ông ta không ai làm được việc lớn, chẳng biết cuối cùng Nghiêm gia đồ sộ sẽ biến thành thế nào nữa." Thi Gia Chí lẩm bẩm.
Tôi nói: "Cùng lắm thì...... tan đàn xẻ nghé thôi."
Thi Gia Chí lại hỏi: "Nếu Nghiêm gia sụp đổ thì Nghiêm Chi Triết sẽ ra sao?"
Tôi cười lạnh nhìn ra xa, nói lấp lửng: "Ai biết được."
1404
Tôi trò chuyện với Thi Gia Chí cũng không lâu, khi về phòng thì Hứa Tri Niên vẫn còn ngủ.
Tôi không biết cậu ấy có tỉnh lại giữa chừng hay không, nhưng chắc là không, vì nếu thấy vắng tôi thì cậu ấy sẽ không dễ dàng ngủ tiếp vậy đâu.
Nhưng tư thế cậu ấy lại thay đổi.
Hiện giờ cậu ấy nằm nghiêng, chân hơi co lại, trong tay còn ôm một cái gối, tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.
1405
Tôi xoa đầu cậu ấy rồi nhẹ nhàng leo lên giường rút gối ra khỏi tay cậu ấy.
Tôi rón rén không dám dùng sức vì sợ đánh thức cậu ấy.
Có lẽ trong tay trống rỗng làm cậu ấy không quen.
Cậu ấy cựa quậy, hình như còn lầm bầm gọi "Khương tiên sinh".
Tôi tưởng cậu ấy tỉnh nên nghiêng người sang nhìn, kết quả phát hiện cậu ấy chưa tỉnh.
Chỉ vô thức gọi tôi mà thôi.
1406
Một lát sau chắc cảm nhận được tôi ở cạnh nên hai tay cậu ấy tự nhiên ôm lấy tôi vuốt ve, sau đó khoác ngang hông tôi.
Tôi lập tức cứng đờ, sau đó không khỏi bật cười, thuận thế kéo người vào lòng.
Thân thể cậu ấy rất ấm áp.
Tôi nhịn không được ôm chặt hơn nữa.
1407
Hứa Tri Niên dụi đầu vào ngực tôi mấy lần, cuối cùng tìm được tư thế thoải mái liền an tâm nằm im.
Tôi xoa gáy cậu ấy rồi nghiêng đầu nói khẽ bên tai cậu ấy.
"Mơ đẹp nhé Niên Niên."
1408
Hứa Tri Niên có mơ đẹp hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không gặp ác mộng.
Khi tỉnh giấc, cậu ấy thoải mái duỗi lưng một cái, sau đó lại rúc vào chăn, hơn nửa ngày mới mở to mắt nhìn tôi.
"Chào buổi sáng, Khương tiên sinh."
Giọng cậu ấy mềm mại nhỏ nhẹ, mang theo chút lười biếng và khàn khàn.
1409
Ngủ một giấc, tất cả phiền não tựa như đã biến mất sạch.
Tâm trạng cậu ấy trở lại vui vẻ như khi chúng tôi đến đây.
Sau khi tụ họp với Thi Gia Chí, cậu ấy còn phấn khởi hàn huyên với Diệp Tử An về các minh tinh khác trong ngành giải trí.
Có mấy minh tinh tôi chưa nghe tên bao giờ, chẳng hiểu sao cậu ấy lại biết nhiều như vậy.
Chẳng lẽ do Khương Sênh Sênh nói?
1410
Diệp Tử An trò chuyện với cậu ấy rôm rả, thỉnh thoảng còn tiết lộ vài tin tức bí mật không muốn ai biết, Hứa Tri Niên nghe xong liền tròn xoe mắt.
Đến khi chia tay, hai người thế mà còn lưu luyến không rời.
Ra khỏi suối nước nóng rất thuận lợi, cũng không gặp phải Nghiêm Chi Triết.
Biểu hiện của Hứa Tri Niên giống như chưa bao giờ đυ.ng phải người này, ngay cả Thi Gia Chí cũng không phát hiện chỗ nào khác thường.
1411
Lúc gần đi, thừa dịp Hứa Tri Niên và Diệp Tử An không để ý, tôi gọi Thi Gia Chí tới.
Thi Gia Chí hỏi tôi: "Sao thế?"
Tôi nói: "Sắp tới chắc phải nhờ anh giúp một chuyện."
Thi Gia Chí tò mò: "Có chuyện gì Khương tổng không giải quyết được mà phải cần tôi phụ một tay thế?"
Tôi nhíu mày chậm rãi nói: "Tôi chuẩn bị hạ bệ Nghiêm Chi Triết."