【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -11】
Ngày 26 tháng 2 năm 2021, trời nắng
Hôm nay không học thêm, trên đường về nhà tôi gửi Wechat hỏi Khương tiên sinh.
"Tối nay muốn ăn món gì?"
Khương tiên sinh trả lời: "Muốn ăn bánh gạo xào gừng."
Tôi cạn lời.
Bánh gạo xào thì bánh gạo xào đi, còn bỏ gừng làm gì.
Mặc dù không thích ăn gừng nhưng tôi vẫn bỏ vào, ai bảo tôi yêu Khương tiên sinh thế cơ chứ.
---
(*) Bánh gạo là nick Weibo của Niên Niên còn "Khương" nghĩa là gừng.
—————
1304
Tôi dựa vào đầu giường ung dung nhìn cậu ấy.
Tôi vốn định cổ vũ cậu ấy, nhưng nghĩ lại thì biểu cảm này trong mắt cậu ấy chẳng khác nào trêu chọc.
Mặt cậu ấy từ từ đỏ lên, vành tai cũng nhuộm một màu đỏ nhạt.
Nhưng cậu ấy vẫn không dừng lại động tác.
1305
Tôi hỏi cậu ấy: "Em có biết bây giờ mình làm được đến bước nào không?"
"Em không biết." Cậu ấy lắc đầu nói: "Nhưng trước đây toàn là Khương tiên sinh chủ động, em nghĩ nhất định Khương tiên sinh cũng đang kiềm chế mình."
Nụ hôn của cậu ấy rơi lên môi tôi.
Giờ Hứa Tri Niên đã học được cách hôn, chỉ hôn phớt qua thì không đủ với cậu ấy.
Khi đầu lưỡi luồn vào, tôi thấy cậu ấy nhắm mắt lại có vẻ hơi thẹn thùng.
1306
Chúng tôi hôn nhau nồng nàn thật lâu, cuối cùng cậu ấy còn cắn tôi một cái rồi mới rời ra.
Tôi liếʍ chỗ bị cậu ấy cắn: "Bị em làm chảy máu rồi này."
Cậu ấy khàn khàn hỏi: "Có sao?"
Tôi nói: "Có."
Thế là cậu ấy cúi xuống liếʍ láp vết thương.
1307
"Khương tiên sinh." Cậu ấy nói, "Anh thật dịu dàng."
Dịu dàng.
Cậu ấy luôn thích dùng từ này để hình dung tôi.
Nhưng cũng chỉ có mình cậu ấy cảm thấy tôi là người dịu dàng.
1308
Các nhân viên trong công ty đều nghĩ tôi là một ông sếp khó tính.
Có mấy lần tôi vô tình nghe đám trợ lý tán gẫu, chê tôi lúc nào cũng lạnh lùng, tính tình thất thường khiến bọn họ luôn phải thấp thỏm lo sợ.
Còn đám họ hàng của tôi thì đều chỉ trích tôi máu lạnh vô tình.
1308
Tôi kìm lòng không đặng nhìn chằm chằm Hứa Tri Niên một lát.
Cậu ấy cũng ngẩng lên nhìn tôi: "Trước đây Khương tiên sinh sợ em bị ám ảnh tâm lý nên rất ít khi được thỏa mãn đúng không? Khương tiên sinh quá dịu dàng, rõ ràng có thể tiến thêm một bước, em cũng......Nhưng Khương tiên sinh lại cứ kiềm chế du͙© vọиɠ của mình."
Tôi cười: "Sao anh có cảm giác em đang nói mình không được thỏa mãn thế nhỉ?"
Hứa Tri Niên thật thà nói: "Có chút xíu."
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.
Cậu ấy nói: "Em chỉ là...... muốn có quan hệ thân mật hơn với Khương tiên sinh thôi."
1309
Lời này của cậu ấy như đang cầu hoan, nói xong liền đỏ mặt.
Tôi bật cười: "Vậy là anh nghĩ sai rồi sao?"
Hứa Tri Niên lắc đầu nói: "Cứ để em tự làm, nếu em không chịu nổi thì dừng lại được không?"
Tôi nói: "Ừ."
1310
Hứa Tri Niên vươn tay định cởϊ áσ tôi nhưng lại bị tôi nắm lấy ngắm nghía.
Tay cậu ấy nhỏ hơn tôi nhưng rất trắng, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, bị chị Vương ép uống nhiều canh bổ như vậy nên đã có thêm chút thịt, sờ vào rất thích.
Bàn tay bị tôi nắm lấy nhưng cậu ấy cũng không giãy dụa mà ngoan ngoãn để tôi nắm trong lòng bàn tay.
Sau đó cậu ấy mỉm cười vùi đầu vào cổ tôi.
1311
Tôi hỏi cậu ấy: "Làm gì thế?"
Cậu ấy không trả lời mà từ từ cắn mở từng cái nút trên áo tôi.
Môi cậu ấy dán vào ngực tôi qua lớp vải.
Tôi nghĩ chắc hẳn cậu ấy có thể nghe được nhịp tim tôi đập như sấm.
1312
Quả nhiên Hứa Tri Niên cười nói: "Tim Khương tiên sinh đập nhanh quá."
Tôi xoa đầu cậu ấy, đang định lên tiếng thì trên cổ chợt có cảm giác ướŧ áŧ.
Tôi sửng sốt một hồi mới nhận ra đó là nụ hôn của Hứa Tri Niên.
Cậu ấy cắn lên hầu kết của tôi, sau đó tiếp tục hướng xuống.
1313
Hô hấp của tôi càng tăng nhanh hơn.
Hứa Tri Niên dựa sát vào tôi nên chỉ chốc lát sau đã nhận ra sự khác thường của tôi.
Trước khi tôi có hành động, cậu ấy thì thào: "Khương tiên sinh đừng nín nhịn, cũng đừng kiềm chế. Anh chỉ cần thả lỏng thôi, còn chuyện khác cứ giao cho em."
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy: "Anh cứng rồi."
Hứa Tri Niên tròn mắt nhìn, sau đó lí nhí nói: "Hình như em cũng vậy."
1314
Quần áo bị Hứa Tri Niên chậm chạp cởi ra.
Cậu ấy rất lạ lẫm với chuyện này, động tác vụng về như thiếu niên mới lớn chưa trải sự đời, còn có chút hấp tấp.
Nút cuối cùng hơi chặt nên cậu ấy cắn mãi không ra, đành để mặc cái áo tuột xuống bên hông tôi.
Tôi buông tay cậu ấy ra, sau đó đưa tay cởi đồ cậu ấy.
1314
Hứa Tri Niên lại nói: "Để em."
Thế là tôi buông tay.
Cậu ấy cởi đồ của mình rất nhanh, cởi xong liền xích lại gần hôn tôi.
1315
Bả vai Hứa Tri Niên vẫn hơi gầy, khung xương cậu ấy nhỏ nên cả người dễ dàng rúc vào ngực tôi.
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt mê muội, hồi lâu sau mới nói: "Dáng người Khương tiên sinh thật đẹp."
Tôi nhịn không được mỉm cười.
Cậu ấy đặt tay lên ngực tôi, cảm nhận cơ bắp rung động mạnh mẽ.
Tay cậu ấy hơi lạnh nhưng thân thể lại nóng.
1316
Cậu ấy sờ soạng một hồi, tay bắt đầu hướng xuống dưới, lưu luyến mấy giây trên bụng tôi, "Hình như có cơ bụng này." Cậu ấy nói.
Tôi gật đầu: "Ừ."
Cậu ấy ủ rũ nói: "Còn em lại chẳng có."
Tôi lại cười.
1317
Nhưng chỉ tích tắc sau tôi không cười nổi nữa, bởi vì tay cậu ấy tiếp tục hướng xuống nắm chặt vật của tôi.
Trước đây tôi và Hứa Tri Niên từng giúp nhau giải quyết rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào khiến tôi mê đắm như bây giờ.
Tôi thả lỏng người nằm xuống đệm chăn mềm mại.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi giao quyền chủ động cho người khác trong chuyện này, nhưng cảm giác cũng không tệ.
1318
Từ nhỏ đến lớn, kìm nén và khắc chế cảm xúc đã thành bản năng của tôi.
Tôi cứ tưởng để mình hoàn toàn mất khống chế là điều rất khó khăn.
Nhưng tôi phát hiện mình sai rồi.
Thì ra khi ở trước mặt người đặc biệt, chỉ cần một ánh mắt của họ cũng đủ làm bạn mất khống chế.
1319
Cổ tay Hứa Tri Niên mảnh khảnh trắng nõn, khi cầm vật của tôi lại lộ vẻ yếu đuối bất lực.
Rất thư thái.
Tôi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình.
Từ từ nhắm mắt lại, du͙© vọиɠ dần bùng lên, chỉ cảm thấy lý trí đang từ từ trôi xa.
1320
Tôi không bắn ra trong tay Hứa Tri Niên.
Có lẽ vì thân thể không vừa lòng với chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy.
Nó đang kêu gào đòi hỏi nhiều hơn.
Trước kia tôi luôn kiềm chế du͙© vọиɠ của mình rồi để mặc nó từ từ tan biến.
Nhưng lần này bản năng của tôi đã chiếm thế thượng phong.
1321
Mắt tôi đỏ ngầu, chờ lấy lại tinh thần thì đã xoay người đè Hứa Tri Niên xuống giường.
Hứa Tri Niên mờ mịt đưa tay ôm cổ tôi, thanh âm mang theo giọng mũi: "Chẳng phải đã nói để em tự làm rồi sao?"
Tôi hung hăng nhìn cậu ấy chằm chằm, nhìn thật lâu, đến khi hơi thở của cậu ấy dần trở nên dồn dập.
Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Tôi muốn xuyên qua cậu ấy, chiếm hữu cậu ấy, để cậu ấy hoàn toàn thuộc về một mình tôi.
1322
Tôi đẩy ra hai chân đang khép chặt của cậu ấy, vì cậu ấy không phản kháng nên động tác này rất dễ dàng.
Thậm chí Hứa Tri Niên còn tinh nghịch giơ chân lên cao để tiện cho tôi hành động.
Tôi đặt vật của mình giữa chân cậu ấy, chạm vào vật của cậu ấy.
Cậu ấy cũng cứng đến lợi hại, vì chưa bị đυ.ng chạm nên trên đỉnh rỉ ra chất lỏng.
Tôi khẽ động, cậu ấy liền nhịn không được thở dốc một tiếng.
1323
"Khương tiên sinh......" Cậu ấy hổn hển nói, "Anh có thể...... tiếp tục rồi."
Tôi nhìn xuống cậu ấy từ trên cao.
Sau đó tôi nghe thấy chính mình nói: "Kẹp chặt lại."
Linh hồn tôi như bị chia ra làm hai nửa, tôi có thể thấy rõ động tác của mình, nghe được giọng mình.
Nhưng tôi không thể khống chế được mình.
1324
Thân thể tôi giống như đang bị kẻ khác khống chế, hoặc là một tôi khác.
Hắn đang làm chuyện mà trong lòng tôi muốn làm nhất, khát khao nhất.
Hắn để lộ du͙© vọиɠ của tôi một cách trung thực, chẳng hề che giấu gì cả.
1325
Hứa Tri Niên rất nghe lời.
Tôi bảo cậu ấy làm gì thì cậu ấy đều ngoan ngoãn làm theo.
Bị thịt mềm giữa đùi cậu ấy bao trùm hoàn toàn khác xa cảm giác khi dùng tay.
Hứa Tri Niên sờ mặt tôi nói: "Khương tiên sinh, mắt anh thật đỏ."
Tôi cúi đầu hỏi cậu ấy: "Vậy à?"
Sau đó không đợi cậu ấy trả lời, tôi kề vào tai cậu ấy thì thào: "Người em cũng rất nóng."
Cậu ấy bị tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẽ run lên.
1326
Nửa người dưới của chúng tôi kề nhau, mặc dù không thật sự tiến vào nhưng cũng xem như kết hợp chặt chẽ.
Tư thế này khiến tôi và cậu ấy đều rất thỏa mãn.
Mỗi lần tôi đâm một cái, cậu ấy liền phát ra một tiếng thở dốc.
"Phạm quy rồi." Cậu ấy nói đứt quãng.
Tôi hỏi cậu ấy: "Chỗ nào phạm quy?"
Cậu ấy nói: "Làm thế này...... mặc dù thân thể không có phản ứng nhưng về tâm lý giống như bị Khương tiên sinh xâm chiếm thật sự vậy."
Tôi cười khẽ: "Vậy em có thích không?"
Cậu ấy khẽ nhếch môi, đầu tiên là nhịn không được rêи ɾỉ, sau đó mới nói: "...... Thích ạ."
1327
Khi kết thúc, tôi bắn ra giữa đùi cậu ấy, cậu ấy cũng bắn theo, cả người mềm nhũn nằm trong ngực tôi.
Thịt mềm giữa đùi cậu ấy bị ma sát đỏ ửng như bị trầy xước, tôi rút mấy tờ khăn giấy ở đầu giường lau sạch cho cậu ấy.
1328
Mặc dù không làm đến bước cuối cùng nhưng chúng tôi đều tiêu hao không ít thể lực.
Áo quần chúng tôi đã bẩn, tôi đến phòng để đồ lấy ra hai bộ đồ ngủ mới.
Hứa Tri Niên nằm trên giường mệt mỏi nói: "Khương tiên sinh, em hết sức rồi."
Tôi cười: "Em có bỏ ra bao nhiêu sức lực đâu."
Cậu ấy nói: "Rõ ràng đã nói để em làm, không ngờ cuối cùng vẫn bị Khương tiên sinh đảo khách thành chủ."
Tôi thả áo ngủ xuống bên cạnh rồi cúi đầu hôn một cái lên trán cậu ấy: "Chẳng phải em nói...... muốn làm anh mất khống chế sao?"
Hứa Tri Niên ngẩng đầu nhìn tôi: "Ý anh là......?"
Tôi cười trầm thấp: "Em thành công rồi."
1329
"Khương tiên sinh mất khống chế đúng là không giống lúc bình thường cho lắm." Hứa Tri Niên vừa hồi tưởng vừa nói, "Vừa hung ác vừa cuồng dã."
"Phải không?" Tôi nhếch môi.
Hứa Tri Niên lại gần hôn tôi: "Nhưng em thích lắm."
Tôi ôm chặt cậu ấy.
1330
Nằm lì một hồi, Hứa Tri Niên mới thay đồ ngủ mới.
Quần áo bẩn bị ném xuống đất, Hứa Tri Niên đỏ mặt hỏi tôi: "Khương tiên sinh có đói không?"
Tôi vỡ lẽ: "Em đói à?"
Cậu ấy gật đầu rồi đưa tay xoa bụng: "Hình như bụng em đang kêu réo đòi ăn thì phải."
Tôi cười trêu cậu ấy: "Vừa rồi còn nói hết sức cơ mà, giờ đã có sức nấu rồi sao?"
Hứa Tri Niên đáp: "Vì hết sức nên mới muốn nấu ăn mà."
Tôi nói: "Nhờ chị Vương nấu đi."
1331
Hứa Tri Niên do dự muốn tự nấu, kết quả lúc xuống giường hai chân mềm nhũn suýt ngã sấp mặt.
May mà tôi nhanh tay kéo người vào lòng mình.
Hứa Tri Niên đành nói: "Xem ra phải làm phiền chị Vương rồi."
Sau đó cậu ấy quay sang hỏi tôi: "Khương tiên sinh muốn ăn gì?"
Tôi nghĩ ngợi: "Muốn ăn bánh gạo xào gừng."