Hơn nữa đám luật sư này còn rất vô liêm sỉ, bọn họ có một thói quen — nếu như phát hiện sơ hở gì, bọn họ không nói lúc ấy, luôn là tỉnh bơ, nghiêm trang tạo đề tài cho bạn, trò chuyện đến khi bạn hoàn toàn thả lỏng, sau đó bất thình lình bày sơ hở ra trước mặt bạn.
Không biết là tật xấu quỷ gì nữa.
Sau đó bạn liền đơ luôn.
Bác sĩ Lâm rất quật cường.
Hắn ta run môi hai cái, cố gắng hấp hối giãy giụa: “Câu đó có vấn đề gì sao. Làm gì có.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, cũng không lập tức phản bác, mà hời hợt nói: “Hôm nay tôi tìm ra được sơ hở của hai người.”
Lâm Nguyên: “Còn một người là ai?”
Yên Tuy Chi buông tay, “Anh nhìn đi, anh lại nói “còn” kìa, tại sao lại vậy chứ?”
Lâm Nguyên: “…”
Hắn ta lại biết thêm một chân lý — vĩnh viễn không cần đáp lời luật sư lung tung, sẽ đơ đấy.
“Trong rất nhiều trường hợp, dùng chữ này có nghĩa là một câu trả lời ngầm, chính là “tôi biết một người trong đó là ai”, cho nên sẽ trực tiếp lướt qua câu trả lời ngầm này để hỏi một người nữa đâu —” Giáo sư Yên nói chuyện không cần tốn sức, giọng nói không cao, đại khái cũng chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được, hơn nữa còn mang theo cảm giác chân thành, cực kì dễ chịu…
Cũng khiến cho người ta cực kì đau răng.
Anh dừng lại một chút, nhìn về phía Lâm Nguyên, cười hỏi: “Đúng không, bác sĩ Lâm?”
“…”
Bác sĩ Lâm không muốn nói chuyện.
Hắn ta cảm giác mình giống như đang đứng trên tòa án, bị luật sư biện hộ chặn cho không thể nào mở miệng, có một chút ảo não, còn có một chút gấp gáp.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau hắn liền phát hiện, giáo sư Yên còn có biện pháp khiến hắn ta càng không muốn nói chuyện hơn.
Chỉ thấy Yên Tuy Chi đường hoàng mở màn hình máy thông minh ra, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím giả tưởng.
Sau đó tinh một tiếng, máy thông minh của bác sĩ Lâm vang lên.
Hắn ta dùng vẻ mặt chết lặng nhìn sang, phát hiện là một tin nhắn mới, người gửi tin chính là người hắn ta vừa thêm liên lạc trước mặt này.
Nhìn qua nội dung tin nhắn cực kì lễ phép:
[Bác sĩ Lâm, về tình trạng lạ lùng của đương sự lần này, có mấy vấn đề chuyên nghiệp muốn trò chuyện với anh, hai ngày này anh có rảnh không?]
Lâm Nguyên: “…”
Quần què! Đương sự của hai người có biết hai người quan tâm đến cơ thể của gã như vậy không?
Mặt bác sĩ Lâm Nguyên cũng đã xanh mét.
Để tránh việc người ta bị tức chết trước khi nói rõ, luật sư Cố gật đầu nói: “Vất vả rồi, tạm biệt.” Sau đó vội vàng lôi người nào đó đi.
Cả ngày hôm đó, bác sĩ Lâm Nguyên giống như bốc hơi, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì.
Ngược lại với hắn ta là các trang web lớn nhỏ.
Chỉ mới được nửa ngày, tên của Cố Yến đã được treo lên khắp nơi, nơi nào có Ông lắc đầu là nơi đó có hắn. Tốc độ này còn nhanh hơn cả Lý Dĩnh dự đoán.
Cô Fizz và Adams gần như coi phòng làm việc của Cố Yến thành phòng giải khát, một buổi chiều chạy ba bốn chuYên, cuối cùng dứt khoát ở luôn trên ghế salon tiếp khách không đi nữa.
“Cậu nhìn đi, tôi đã nói là đừng nhận vụ án này rồi mà, cậu cứ khăng khăng không nghe.” Trợ lí công việc Adams quả thật là rầu thối ruột, anh ta vạch tóc bên thái dương ra, cưỡng ép tiến tới để Cố Yến và Yên Tuy Chi thưởng thức một phen, nói: “Một ngày, mọc ra sáu cọng tóc bạc, hai người đếm đi.”
Yên Tuy Chi nói: “Không, chín cọng.”
Adams càng nghe càng hăng hái, chọc chọc da đầu mình tố cáo Cố Yến, “Vốn dĩ tôi cũng được coi là đẹp trai đấy, một vụ án này của cậu đã khiến tôi già đi trông thấy rồi.”
Cố Yến nhìn Yên Tuy Chi – kẻ đổ dầu vào lửa một cái, “…”
Bây giờ có nhiều người nên không làm gì được, nếu không đã sớm chặn cái miệng này lại rồi.
Mặc dù Adams mọc tóc bạc, nhưng lòng vẫn hướng về phía Cố Yến, dù sao cũng là bạn bè hợp tác nhiều năm. Cuối cùng anh ta vẫn thu hồi dáng vẻ cuồng loạn, vuốt xuôi tóc lại rồi ngồi về ghế salon, “Có điều cậu cũng đừng quá lo lắng, tôi đang liên lạc với vài người bạn, cố gắng không để dư luận nghiêng về một bên. Gần đây cũng cực kì chú ý chuyển phát nhanh gửi cho cậu, tra xong mới được mở.”
Fizz ưu tú trổ tài, pha cho mỗi người bọn họ một cốc cà phê vừa vặn, sau đó trấn an nói: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Adams vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, “Cô à, cô nói cho tôi xem cô lấy tự tin đâu ra vậy?”
Vẻ mặt Fizz như nói chuyện đương nhiên: “Từ chỗ anh đó.”
Adams: “…”
Anh ta thở dài, lại yên lặng nhấp một hớp cà phê, nói với Cố Yến: “Nếu đã nhận vụ án, cậu cứ yên tâm làm đi, những thứ khác tôi sẽ cố gắng.”
Lúc này Cố Yến nói chuyện vẫn lý tính, có vẻ không bị báo chí ảnh hưởng chút nào, mấy câu nói đơn giản đã khiến anh chàng trợ lí và cô nàng nhân viên hành chính thả lỏng, ăn ăn uống uống xong ở chỗ hắn thì phủi mông xuống tầng.
Đón đi rước về vài lần, thẳng đến ban đêm chuẩn bị đi ngủ, hắn vẫn không để ý đến việc đi đọc mấy bài báo đó.
0 giờ 12 phút đêm, bác sĩ Lâm Nguyên giả chết một ngày cuối cùng cũng trả lời tin nhắn kia.
Thật ra thì Yên Tuy Chi lựa chọn làm trò gửi tin nhắn, cũng không phải cố ý muốn chọc giận bác sĩ Lâm, mà có suy tính của anh —
Tại sao Lâm Nguyên lại giúp anh, tại sao lại lựa chọn lặng lẽ giúp anh, một chữ cũng không nhắc tới?
Dĩ nhiên, không loại bỏ bác sĩ Lâm làm thiên sứ áo trắng lâu rồi, làm xong chuyện thì ngại nói với người trong cuộc.
Nhưng câu trả lời phù hợp logic hơn là hắn ta bị theo dõi, hoặc có thể nói hắn ta muốn tránh bị để mắt tới nên mới hơn không muốn tùy tiện nói về chuyện này.
Cho nên anh mới lựa chọn gửi tin.
Lí do trong tin nhắn rất đường đường chính chính, cho dù máy thông minh của Lâm Nguyên không hoàn toàn riêng tư cũng không sao.
Thứ hai là gửi tin cho Lâm Nguyên sẽ cho hắn ta đủ thời gian để quyết định.
Có vài vấn đề mà hỏi luôn tại chỗ, sẽ khiến người ta có áp lực trong lòng, giống như nếu không lập tức cho một câu trả lời sẽ làm khó dễ, mà dưới tình huống có áp lực, rất nhiều người sẽ theo bản năng lựa chọn câu trả lời phủ định để tránh áp lực.
Nhưng nhắn tin thì khác, bạn có thể chọn trả lời, cũng có thể chọn không, lúc nào nghĩ xong xuôi thì trả lời cũng được, mà câu trả lời lúc đó sẽ càng lý tính.
Tin nhắn trả lời của bác sĩ Lâm cũng thể hiện đầy đủ lý tính của hắn ta:
[Xin lỗi tôi vừa mới đọc được, sáng mai tôi không có lịch khám, có vấn để gì có thể hỏi cùng nhau.]
Còn vừa mới đọc được nữa chứ…
Nói cứ như thật vậy.
Giáo sư Yên đột nhiên phát hiện những người này một khi đã diễn thật thì tên này còn thành tinh hơn tên kia, nếu phải so sánh, ngược lại là anh diễn không để bụng nhất.
Nhưng mà trả lời như vậy vừa vặn xác nhận phỏng đoán của Yên Tuy Chi.
Anh thuận tay mở danh bạ ra, chọn “Cố Yến đổ giấm”, chuyển tiếp cho đối phương, cũng viết luôn: “Nhìn đi, kĩ thuật diễn không phân cao thấp với cậu.”
Gửi xong, anh lại phối hợp với bác sĩ Lâm Nguyên trả lời một cái:
[Cảm ơn, đến phòng làm việc tìm anh? Hay là tìm một nơi thuận tiện nào khác?]
Bác sĩ Lâm Nguyên nhắn về:
[Đừng khách khí, phía trước bệnh viện có một đường phố Xuân Lâm, trên đó có một tiệm cà phê cũng không tệ, 8 giờ gặp?]
Yên Tuy Chi: [Được.]
Đang nói, Cố Yến đã gửi tin tới:
[Khoảng cách không tới bốn mét mà còn nhắn tin?]
Yên Tuy Chi nhận được tin nhắn, dứt khoát đứng dậy đi xuống tầng.
Anh gõ cửa phòng ngủ, lại thấy Cố Yến từ nhà tắm đi ra, tóc ướt nhẹp chải về sau, lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Hắn vẫn chưa kịp mặc áo, đang đeo máy thông minh vào ngón út.
Nghe động tĩnh ở cửa, hắn quay đầu nhìn sang, từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống theo động tác đó.
Những đường cong bắp thịt kia nói rõ phòng tập thể hình dưới tầng cũng không phải để trang trí, mặc dù mấy ngày nay bởi vì thường xuyên đi công tác mà sỗ lần hắn tập có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng vẫn giữ trạng thái rất tốt.
“Tại sao không nói cậu còn đang tắm.”
“Tắm xong rồi.” Cố Yến xoay nhẫn thông minh, khom người nhặt một cái áo trên giường lên.
Động tác này càng khiến bắp thịt ở eo căng ra đến tuyệt đẹp hơn.
Hắn ra ngoài mang theo cả hơi nước chưa tản đi trong phòng tắm, mặc dù hắn đứng không nhúc nhích, nhưng luồng hơi nước ấm áp ẩm ướt kia vẫn cứ phả ra cửa.
Yên Tuy Chi tựa vào cạnh cửa nheo mắt lại, giống như một chú mèo bị hơi nóng thổi đến.
Anh đột nhiên cảm giác được hình như là bạn học Cố cố tình, có ý đồ lấy sắc đẹp dụ dỗ anh làm hôn quân.
Nhưng đồng thời anh lại cảm thấy kinh ngạc, dẫu sao nếu là mấy năm trước, có người nói với anh thứ như “nhan sắc” có thể phát huy tác dụng trên người anh, sợ rằng anh bên ngoài thì cười nhạt nhưng trong lòng lại chê cười kính đối phương một ly rượu chát —
Nói lời say xỉn gì đâu.
Không nghĩ tới lúc này lại hữu dụng thật.
Trong nháy mắt tiềm chất ngu ngốc đó bị vạch ra ngoài, đột nhiên lòng tự cứu lại chiếm ưu thế. Vì vậy giáo sư Yên vừa xuống đến tầng hai đã xoay người, lúc Cố Yến cầm áo muốn đi sang đây thì quay đầu đóng cửa lại, sau đó bước chân vội vã lên lầu.
Lúc dựa vào đầu giường lần nữa, Yên Tuy Chi nhớ lại phản xạ như có điều kiện vừa rồi, có chút dở khóc dở cười.
Từng tuổi này rồi, tiền đồ đâu?
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên trong đời giáo sư Yên giận dỗi bản thân mình như vậy.
Phòng ngủ dưới tầng nửa ngày không có động tĩnh, không biết có phải bạn học Cố bị anh làm cho không còn gì để nói hay không.
Lại qua một lúc lâu, một tin nhắn mới được gửi vào máy thông minh.
Người gửi: Cố Yến đổ giấm.
[Tôi là quỷ?]
“…”
Lời này nhìn quen quen, giống như đã từng nghe rồi.
Chỉ là phong thủy thay nhau chuyển.
Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, trả lời:
[Đột nhiên nghĩ ra có việc gấp.]
Cố Yến đổ giấm: [Việc gấp gì?]
Yên Tuy Chi liếc cái vali đã cất đi, trả lời: [Chủ nhà tìm tôi.]
Cố Yến đổ giấm: [Không thuê nữa mà còn tìm thầy?]
Yên Tuy Chi đứng đắn một tí: [Vẫn phải giữ liên lạc chứ, thật ra thì tôi có chút để ý vị chủ nhà kia.]
Cố Yến đổ giấm: [?]
Yên Tuy Chi nhắn lại một câu: [Nhà của ông ta rất dễ tìm người thuê, cần gì một mực chờ tôi đi xem? Không cảm thấy có chút lạ sao?]
Dĩ nhiên những thứ này đều là mượn cớ, trong nháy mắt anh lên tầng, chỉ vì một trực giác mãnh liệt đã chi phối cặp chân dài của anh…
Anh cũng không ngại cảm nhận sắc lệnh trí hôn(*) một chút, chẳng qua là có thể hôn quân như anh không chiếm được chút tiện nghi nào dưới tầng mà thôi.
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí trước du͙© vọиɠ.