Chuyển ngữ: Team Sunshine
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Dương Nại Nại gấp đến sắp phát điên, Hoắc Dật Hiên như súng đã lên nòng, giờ làm sao cho cây súng này mềm xuống bây giờ?
Hoắc Dật Hiên chẳng quan tâm cô đang nghĩ gì, đưa tay lột qυầи ɭóŧ của cô xuống.
Dương Nại Nại ra sức ngăn cản lại bị anh lột luôn áo thun ra, kéo ngược ra sau trói tay cô lại.
Bởi vì hai tay bị trói lại sau lưng, thế nên bầu ngực mềm mại của Dương Nại Nại bị ép phải vươn lên. Bộ ngực đẫy đà được ôm chọn trong chiếc áo ngực viền ren sáng màu, khe ngực sâu hút khiến Hoắc Dật Hiên không kiềm lòng nổi phải vươn đầu lưỡi liếʍ hết một lượt.
“Bé dâʍ đãиɠ, ngực lớn như vậy, rất hợp để kẹp gậy thịt vào nha, hôm nay để ông đây chơi một lần được không? Hửm?”
Hửm cái đầu anh!
Dương Nại Nại nhất quyết không chịu nhận thua, uy hϊếp Hoắc Dật Hiên: “Cậu mà dám làm bậy, tôi nhất định sẽ thiến cậu.”
“Thiến tôi?” Hoắc Dật Hiên nghe giọng điệu uy hϊếp chẳng có tí đáng sợ nào của cô, cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng tháo móc áo ngực ra.
Bộ ngực sữa bật nảy tưng ra, núʍ ѵú màu hồng nhạt lấp ló dưới ánh đèn mờ ảo như một cặp cherry mọng nước đang chờ người đến nhấm nháp.
Hoắc Dật Hiên ngậm lấy bầu ngực phải, vừa liếʍ láp vừa dùng răng khẽ day cắn.
Đây là nơi nhạy cảm của Dương Nại Nại, dù lí trí của cô rất kháng cự chuyện này, nhưng lại không khống chế nổi bản năng của cơ thể. Trong nháy mắt, một dòng điện tê dại truyền từ đầṳ ѵú xuống thẳng bụng dưới, khiến cô thoải mái đến mức muốn tiểu ra.
“Cậu dừng lại đi, đừng làm thế mà!” Dương Nại Nại vốn nên giận dữ la mắng, nhưng giờ đây lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu nũng nịu gấp gáp, giống như đang giục Hoắc Dật Hiên nhanh nhanh tiến thêm bước nữa.
Hoắc Dật Hiên liếʍ xong bầu ngực phải lại quay sang bầu ngực trái. Liếʍ đến khi cả cặp nhũ hoa đều bị anh liếʍ ướt đẫm, lấp lánh dưới ánh đèn. Đến lúc này anh mới chịu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Dương Nại Nại.
Dương Nại Nại bị kĩ thuật của anh tra tấn đến đờ đẫn, anh dừng lại rồi, mà hai mắt cô vẫn mơ màng không có tiêu cự.
Hoắc Dật Hiên tiến lại gần cô, đôi môi gợi cảm dán lên môi Dương Nại Nại. Sống mũi cao ngất phát ra hơi thở dồn dập, phả lên người Dương Nại Nại khiến cô cảm thấy nhồn nhột.
“Bé dâʍ đãиɠ, sướиɠ không?”
“Hở?” Dương Nại Nại mờ mịt, vừa mở miệng, liền bị Hoắc Dật Hiên ngậm lấy đôi môi.
Nụ hôn lần này của Hoắc Dật Hiên càng dữ dội, càng ngang ngược hơn những lần trước, giống như muốn cướp hết dưỡng khí của cô. Dương Nại Nại muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng Hoắc Dật Hiên lại ghì chặt đôi tay sau gáy cô, khiến cô không lùi đi đâu được.
Hoắc Dật Hiên như phát cuồng, mυ'ŧ môi cô một cách tàn bạo, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng. Dương Nại Nại cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hé răng định cắn anh, nhưng lần này lại không thành công.
Hoắc Dật Hiên lui về sau, một sợi chỉ bạc kéo ra giữa đôi môi của cả hai, vừa da^ʍ mỹ lại hoang đường.
Hoắc Dật Hiên lại sáp tới gần, nuốt luôn sợi chỉ bạc đó. Ánh mắt của anh rất phức tạp, vừa thâm tình, vừa mê đắm, vừa mất mát, hình như lại mang chút đau thương?
Đầu óc Dương Nại Nại rối như tơ vò, anh ta buồn cái gì chứ hả, người nên buồn là cô đây này.
“Hoắc Dật Hiên, tha cho tôi đi mà, xin cậu đấy!”
Giọng nói của cô yếu dần, âm cuối còn hơi run lên nhè nhẹ, khiến du͙© vọиɠ lại sôi sục trong máu Hoắc Dật Hiên.
Anh muốn xé nát cô ra, nuốt cô vào bụng, xâm chiếm tất cả mọi thứ của cô, khiến cô phải hoàn toàn thuộc về anh.
Nghĩ là làm.
Hoắc Dật Hiên thấm ướt dịch nhờn lên ngón trỏ, dễ dàng đưa vào bên trong. Dương Nại Nại đột nhiên bị tấn công, bị doạ đến nỗi hít sâu một hơi.
Cô trừng mắt, mãi một lúc sau đôi mắt mới dần lấy lại được tiêu cự: “Cậu làm gì!”
Hoắc Dật Hiên cười trông đến là lưu manh, ánh mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, nhưng nét cười bên khoé môi lại rất táo bạo: “Giúp chỗ kia của cô giãn ra một chút, cây hàng của ông đây to lắm, lát nữa cắm vào sợ cô không chịu được.”
“Đừng mà, Hoắc Dật Hiên, xin cậu đấy, dừng lại đi mà.” Dương Nại Nại hoảng hốt, lùi mông dịch về phía sau, nhưng bồn rửa cũng chẳng to được bao nhiêu, cô làm gì còn có chỗ trốn chứ.
“Đừng mà?” Hoắc Dật Hiên cười vô cùng tàn nhẫn, lại luồn thêm một ngón tay vào. Mới một ngón đã làm Dương Nại Nại run rẩy cả người, giờ lại thêm một ngón nữa khiến cô bị dọa đến cứng ngắc, sợ quên cả thở.
Thế nhưng bên trong huyệt nhỏ vẫn không ngừng tiết ra chất dịch nhờn, nước tuôn ra ngày càng nhiều theo động tác của Hoắc Dật Hiên, trong gian toilet yên tĩnh này, Dương Nại Nại có thể nghe thấy tiếng nước cực kì rõ ràng.
Cô có cảm giác mỗi khi anh rút tay ra, nước dịch lại tuôn trào tung toé khắp bắp đùi của cô, đồng thời theo hướng âʍ ɦộ nhỏ xuống ướt đẫm bồn rửa tay, cũng thấm ướt cả mông cô.
Nhưng chuyện làm Dương Nại Nại sợ hãi nhất chính là, theo động tác đưa đẩy của Hoắc Dật Hiên, du͙© vọиɠ của cô cũng đã bị khơi dậy, vách thịt bên trong cứ mυ'ŧ lấy ngón tay của anh, giống như lũ cá trong nước được rải cho đồ ăn ngon, ngậm mãi không chịu nhả.
Thấy cô phản ứng như vậy, sao Hoắc Dật Hiên lại không hiểu được. Anh cười, càng đắc ý hơn, tiếp tục tấn công không thèm kiêng dè gì cả.
“Rõ ràng vẫn còn là xử nữ, sao lại biết siết chặt như vậy chứ? Bé dâʍ đãиɠ, có phải cô rất thường xuyên tự an ủi không, lấy cái ngón tay nhỏ nhắn của cô cắm vào đây, tự mình làm mình đúng không?”
“Cậu nói bậy bạ, tôi không có.” Dương Nại Nại chưa từng làm thế bao giờ cả.
Cảm giác xấu hổ ùn ùn bủa vây, cô không chỉ muốn chạy trốn, mà còn muốn gϊếŧ Hoắc Dật Hiên.
“Không có?” Hoắc Dật Hiên không quan tâm đến sự phản kháng của cô, ngồi xổm xuống, tách hai chân cô ra. Tà váy bị lật lên, khi nhìn thấy huyệt nhỏ ướŧ áŧ đang nhè nhẹ run rẩy kia, Hoắc Dật Hiên bèn ngẩn ra.
Dương Nại Nại còn đang thở dốc, trong nháy mắt, Hoắc Dật Hiên cắn lấy âʍ ѵậŧ của cô.
Da đầu Dương Nại Nại tê dại cả đi, mãi đến khi đầu lưỡi của anh luồn vào trong, tấn công dồn dập trong vách thịt, Dương Nại Nại cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, phun ra một dòng nước ấm.
Cô… cô bị sao thế này?
Ý thức của Dương Nại Nại trống rỗng trong tích tắc, bên tai cũng không còn nghe được gì nữa, chỉ còn cảm nhận được luồng kɧoáı ©ảʍ điên cuồng phía dưới thân, tuôn ra từng đợt từng đợt, từ mạnh mẽ đến nhẹ dần, rồi từ từ dịu lại.
Hoắc Dật Hiên đứng lên, liếʍ nước dịch bên khoé môi, cẩn thận thưởng thức dư vị còn sót lại: “Không ngờ cô lại nhạy cảm đến vậy, ra luôn rồi cơ đấy.”
Dương Nại Nại xụi lơ dựa vào vách tường, hổn hển thở dốc, bây giờ trong đầu cô còn chẳng suy nghĩ được gì nữa chứ đừng nói là cãi lại.
Nhìn thấy dáng vẻ cô thế này, Hoắc Dật Hiên nhếch môi mỉm cười, bắt đầu cởi thắt lưng.
Mãi đến khi dươиɠ ѵậŧ của anh lộ ra, Dương Nại Nại mới tỉnh táo lại, hoảng hốt nhìn anh chằm chằm: “Cậu muốn làm gì!”
Nụ cười của anh nhuốm mùi du͙© vọиɠ, nắm hai chân cô lên, khẽ kéo một phát, Dương Nại Nại liền ngửa người ra sau, huyệt nhỏ lập tức dán sát vào dươиɠ ѵậŧ của anh.
Dương Nại Nại lại nhớ tới giấc mộng xuân đáng sợ kia, kinh hãi vặn vẹo cả người: “Đừng mà, Hoắc Dật Hiên, xin cậu, dừng lại đi, tôi cầu xin cậu mà.”
Hoắc Dật Hiên lại giống như không hề để ý tới lời cô nói, nhét một phần của đỉnh qυყ đầυ to lớn vào khe huyệt, hưởng thụ cảm giác được khe huyệt khít chặt co bóp một lúc, rồi mới cười xấu xa: “Bé dâʍ đãиɠ, đừng vội thế, lát nữa mới cầu xin cũng không muộn mà.”
“Đừng, đừng mà!” Dương Nại Nại sợ hãi đến tột cùng, cảm giác đau đớn khi bị xé rách trong giấc mơ đó khiến cô như phát điên: “Đừng mà, Hoắc Dật Hiên tôi xin cậu đấy, tôi xin lỗi, tôi sẽ không chụp lén cậu nữa, cũng sẽ không tính kế cậu nữa đâu, cậu thả tôi ra đi mà. Tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ.”
Cô run rẩy khóc thút thít, không phải vốn thích mà làm ra vẻ, cũng không phải giả vờ yếu mềm, mà là thật sự sợ hãi khi bị dồn đến đường cùng.
Hoắc Dật Hiên ngừng lại, giương tay khẽ vuốt lên mặt cô, đưa ngón cái xoa đi nước mắt của cô, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại khóc? Không thích à?”
“Không thích, tôi sợ đau lắm. Hoắc Dật Hiên tôi xin cậu, tha cho tôi đi, tôi còn nhỏ lắm, không muốn làm chuyện này. Huhuhu… mẹ ơi, ba ơi, con sợ lắm…”
“Không thích?” Hoắc Dật Hiên siết cằm cô lên, nhìn cô chăm chú: “Đã không thích, tại sao lại ra nước? Tại sao lại lêи đỉиɦ? Hả?”
“Không biết, tôi không biết, Hoắc Dật Hiên, cậu thả tôi đi, tôi vô tội mà, cậu tìm người khác được không, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý mà.” Dương Nại Nại nghẹn ngào nấc lên, bắt đầu gào khóc, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, không phải cô chỉ chụp lén ảnh nude của anh thôi sao, cô cũng đã bồi thường cho anh rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho cô chứ.
Hoắc Dật Hiên lẳng lặng nhìn cô: “Cô vô tội?”
Dương Nại Nại gật đầu liên tục.
Hoắc Dật Hiên bỗng dưng bật cười, rúc đầu vào vai cô. Dương Nại Nại bị động tác của anh làm ngẩn ra, không hiểu tại sao anh lại điên điên khùng khùng như vậy. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện, trên người Hoắc Dật Hiên toàn mùi rượu, ra anh cũng uống rượu rồi à?
“Dương Nại Nại, cô nhớ cho rõ, đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô. Nếu còn có lần sau, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, ông đây chắc chắn cũng phải làm thịt cái huyệt da^ʍ của cô.”