Tư Vân Tư dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tuyên Vân Chi từ trên xuống dưới, nói ra một câu: “Dùng 3000 vạn mua về, quá đắt.”
Cô nhìn bộ dáng của hắn, giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Cô không đáng giá 3000 vạn?
Tư Vân Tà liền nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô hơi đổi, mang theo vài phần mị hoặc.
Cô vẫn luôn đứng trên bàn, lúc này lại thấy quỳ một gối xuống, khom lưng cúi người về phía trước, tiến tới gần người đàn ông, một tay vẫn giữ nguyên khẩu súng vững vàng để trên trán hắn, một tay khác lại vươn ra nắm lấy cà vạt của hắn.
Nhẹ nhàng kéo một cái, đem Tư Vân Tà hướng về phía cô càng ngày càng gần, khẽ liếʍ cánh môi tái nhợt, lộ ra một chút ý tứ câu dẫn, khí chất như lan, ánh mắt mang theo mị hoặc nhưng nhìn kỹ lại giống như là hàm chứa nước, trong trẻo cùng ủy khuất.
“Chủ nhân.”
Trong âm thành mang theo vô hạn nhu mì.
Ngay tại khoảnh khắc cô gọi hai chữ ‘chủ nhân’ kia, cả người Tư Vân Tà liền cứng đờ.
Trong nháy mắt, đôi mắt phượng vẫn luôn hờ hững kia đột nhiên trở nên đen thẫm lại.
Tầm mắt Tuyên Vân Chi như có như không đảo qua chỗ nửa dưới của người đàn ông đã bắt đầu phồng lên thì trong mắt xẹt qua một tia sung sướиɠ hả hê.
Dám nói cô không đáng giá 3000 vạn?
Hắn mới là không đáng giá.
Làm xong mọi thứ, Tuyên Vân Chi liền giả vờ vô tội, lần nữa khôi phục bộ dáng như cũ.
Nhưng bàn tay nhàn rỗi lại ấn vào một chỗ trên mu bàn tay Tư Vân Tà.
Cô nhẹ nhàng xoay đầu qua, nhìn tên thương nhân bụng phệ kia, khẩu súng vẫn luôn dí trên đầu Tư Vân Tà liền chuyển hướng, trong giây lát nhắm chuẩn vào vị trí trước ngực của hắn.
Tiếng súng vang lên, người bên cạnh đều sợ hãi thét chói tai. Tên bụng phệ run rẩy ngã ngồi xuống đất, máu tươi chảy đầy đất.
Tuyên Vân Chi thổi thổi làn khói từ họng súng, lại đem trở về trên đầy Tư Vân Tà.
Đôi mắt Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ trước mặt này lại thêm thâm trầm.
Nhìn người phụ nữ này, làn da tinh tế trắng nõn, rõ ràng chính là một nha đầu sống trong nhung lụa, ít va chạm với thế giới đen tối này.
Nhưng mà ánh mắt này, cùng với hành động nổ súng bắn chết người kia giống như là hoàn toàn tương phản, mặt cũng không đổi sắc lấy một cái.
Có chút thú vị.
Vệ sĩ vội vàng chạy vào, xác nhận tiên sinh của hắn không có chuyện gì, lại nhìn đến cái xác trên mặt đất thì nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tiên sinh, đã chuẩn bị xong.”
Tư Vân Tà đứng dậy, dáng vẻ ung dung sửa sang lại quần áo. Tuyên Vân Chi từ trên bàn nhảy xuống, chợt cảm thấy hạ thân truyền đến cảm giác mát lạnh. Cô cúi đầu nhìn qua chính mình, liền trầm mặc.
Bảo sao lại mát mẻ như vậy.
Thì ra trên người cô chỉ có hai miếng vải bao bọc lấy nơi riêng tư, những nơi khác đều không có chút che chắn nào, lộ ra ngoài không khí.
Khóe mắt co giật.
Cô giơ tay chỉ vào người vệ sĩ kia.
“Anh cởϊ qυầи áo ra, đưa qua đây.”
Vệ sĩ: “……”
Đầu năm nay, đến quần áo cũng phải đi cướp à.
Khi Tuyên Vân Chi đi ra khỏi cửa phòng, trên người cô mặc một thân tây trang không vừa người, đi chậm hơn Tư Vân Tà nửa bước, súng dí sát vào bên hông hắn.
Mà đám vệ sĩ kia đều bị cô yêu cầu không cho phép ra khỏi phòng nửa bước.
Giày da đạp lên thảm đỏ cơ hồ không phát ra tiếng.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi về phía trước. Con đường này thật dài, ít nhất là cô cho là như vậy.
“Cô tên gì?”
Giọng nói tà mị dễ nghe vang lên, hai tay hắn đút trong túi quần, từng bước đi về phía trước.
Nghe qua có vẻ rất vô hại.
Tuyên Vân Chi đầu tiên là trầm mặc.
Sau đó lại nghe thấy hắn giống như tùy ý nói ra một câu.
“Cô không nói, tôi cũng sẽ biết.”
Lời nói nhàn nhạt, nghe qua giống như không chút để ý.