“Có phải anh đã quên bây giờ hai chúng ta đã chia tay rồi đúng không?”
“Đường Du Nhiên tôi đã không còn bất cứ mối quan hệ gì với Thời Ngọc Thao anh! Bây giờ anh có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi?”
“Ngài Thời Ngọc Thao! Mời anh tránh ra!”
Đường Du Nhiên đột nhiên nâng cao giọng nói.
Thời Ngọc Thao nhíu mày nhìn Đường Du Nhiên đang gần anh trong gang tấc, một tia đau khổ loé qua đáy mắt sâu thăm thẳm của anh.
Mỗi một câu chữ mà Đường Du Nhiên vừa nói ban nãy như một con dao cắm vào tim anh.
Thời Ngọc Thao sững sờ một lúc mới định thần lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao không tìm được lời nào để phản bác lại Đường Du Nhiên.
Đúng vậy, lời Đường Du Nhiên nói quả thật không sai, hiện tại anh và Đường Du Nhiên đã chia tay rồi, anh không có tư cách gì để quản việc của Đường Du Nhiên.
Nhưng Thời Ngọc Thao làm sao có thể nhẫn tâm không màng đến Đường Du Nhiên!
Thời Ngọc Thao thực sự không tìm ra được lý do gì để phản bác lại lời của Đường Du Nhiên, chỉ đành nói về chuyện đứa con nhỏ: “Du Nhiên, sao có thể không liên quan đến anh! Em còn đang mang trong mình đứa con của anh, anh không thể mặc kệ hai mẹ con em…”
Thời Ngọc Thao chưa dứt lời đã bị Đường Du Nhiên bất ngờ cất cao giọng cắt ngang: “Thời Ngọc Thao! Anh im miệng!!!”
“Nếu bây giờ anh đã muốn nhắc tới chuyện đứa bé, vậy thì để tôi nói rõ cho anh hiểu!”
“Đứa con trong bụng tôi chẳng liên quan gì tới anh cả! Nó chỉ là con của một mình tôi mà thôi!”
“Việc tôi quyết định sinh nó ra, cũng không liên quan gì đến anh!”
“Thời Ngọc Thao, anh muốn có con thì đầy rẫy phụ nữ ngoài kia bằng lòng sinh cho anh, vậy nên xin anh đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa!”
Thời Ngọc Thao nhìn thái độ kiên quyết muốn vạch rõ ranh giới với mình của Đường Du Nhiên, lập tức nhíu mày: “Du Nhiên, anh là ba của đứa bé, nó cũng là con của anh, sao lại không liên đến anh được chứ?”
Mẹ Lưu đứng ở bên cạnh trông thấy hai người càng cãi càng hăng, không khỏi nhìn Đường Du Nhiên rồi nhỏ giọng khuyên can: “Cô Đường…hay cô cứ để cậu Thời đưa cô đi một đoạn đi…bác sĩ có nói qua, tình hình thai nhi hiện tại của cô có chút bất ổn, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Thời Ngọc Thao nghe mẹ Lưu nói vậy cũng hùa theo: “Du Nhiên, anh thực sự chỉ là lo lắng cho em muốn đưa em về mà thôi.”
Đường Du Nhiên vừa mới khỏi bệnh, đứng lâu như vậy đã có chút mệt rồi, không muốn tiếp tục tranh cãi với Thời Ngọc Thao nữa.
Nếu Thời Ngọc Thao đã nhiệt tình muốn làm tài xế như thế! Vậy cứ để cho anh ta làm là được!
Nghĩ vậy Đường Du Nhiên khẽ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng, nói với Thời Ngọc Thao một cách mỉa mai: “Nếu cậu Thời đã muốn làm tài xế như vậy! Vậy thì cảm ơn cậu Thời!”
Nhưng Thời Ngọc Thao lại như không nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của Đường Du Nhiên, ngay khi nghe thấy Đường Du Nhiên đồng ý, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn lạnh lùng của anh bỗng nở một nụ cười, lập tức mở cửa xe ghế sau cho Đường Du Nhiên, như sợ rằng Đường Du Nhiên sẽ nuốt lời, anh vội vã nói: “Du Nhiên mau lên xe đi.”
Mẹ Lưu thấy vậy bèn vội vàng đỡ Đường Du Nhiên vào ghế sau.
Sau khi thấy Đường Du Nhiên ngồi ổn định, Thời Ngọc Thao lại vội đóng cửa xe lại cho Đường Du Nhiên, rồi mới bước lên xe, khởi động cỗ máy chậm rãi lái ra ngoài.
Xe đã chạy được mười mấy phút, bầu không khí trong khoang xe yên tĩnh đến lạ thường, cuối cùng, Thời Ngọc Thao không nhịn được mở lời phá tan sự im lặng này: “Du Nhiên, em ở trong chung cư Ngự Cẩm đã quen chưa?”
Nói đến đây Thời Ngọc Thao không đợi Đường Du Nhiên trả lời, lập tức thận trọng tiếp tục nói: “Du Nhiên, hay là em dọn về bên sơn trang Đế Đình ở sẽ tốt hơn.”
“Em sống ở bên đó lâu như vậy cũng đã quen rồi, phòng ốc bên đó rộng rãi, em ở cũng sẽ thoải mái dễ chịu hơn.”
Thời Ngọc Thao ngừng một lúc, thấy Đường Du Nhiên im lặng không trả lời, lo sợ Đường Du Nhiên không đồng ý bèn nhanh chóng nói thêm: “Du Nhiên, nếu em không muốn anh ở chung với em, anh có thể dọn ra chỗ khác ở.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Đường Du Nhiên ở ghế sau đột nhiên cười mỉa mai.
Sau khi cười xong, Đường Du Nhiên lạnh lùng nhìn Thời Ngọc Thao, chậm rãi cất lời: “Thời Ngọc Thao, nơi hiện tại tôi đang sống rất tốt, tôi cũng đã ở quen rồi.”
“Hơn nữa cho dù ở không quen đi chăng nữa, tôi cũng có đủ thời gian để bản thân thích nghi.”
“Sơn trang Đế Đình tôi không ở nổi, cảm ơn ý tốt của anh!”
Nghe những lời xa lánh của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao đưa tay lên nhéo mày mệt mỏi: “Du Nhiên, đừng bướng bỉnh nữa, em ở trong căn hộ đó anh không yên tâm…”
“Có mẹ Lưu chăm sóc chu đáo cho tôi!”
Đường Du Nhiên đang nói thì bỗng đổi giọng, không khỏi nhìn về phía Thời Ngọc Thao, rồi tiếp tục nói: “Cậu Thời, tôi đã từng nói, việc của tôi không cần anh nhọc lòng! Sao anh không đi quan tâm lo lắng cho cô An Lâm đi!”
Đối với một Đường Du Nhiên cố chấp như vậy Thời Ngọc Thao cũng bó tay, chỉ đành lái xe chở Đường Du Nhiên về chung cư Ngự Cẩm.
Ban đầu Đường Du Nhiên chỉ để Thời Ngọc Thao chở cô đến bên ngoài khu dân cư rồi lái xe rời khỏi.
Nhưng Thời Ngọc Thao không yên tâm, kiên quyết lái xe chở Đường Du Nhiên đến dưới lầu chung cư mới chịu dừng xe.
Thời Ngọc Thao còn định đưa Đường Du Nhiên lên lầu, kết quả là Đường Du Nhiên vừa xuống xe lập tức từ chối Thời Ngọc Thao.
Không còn cách nào khác, Thời Ngọc Thao đành ngồi đợi trong xe, mãi đến khi trông thấy trên lầu ánh đèn trong phòng ở của Đường Du Nhiên sáng lên, anh mới lái xe rời khỏi.
Về đến chung cư, đóng cửa lại, Đường Du Nhiên mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, bộ dạng mạnh mẽ cứng rắn mà cô giả vờ tỏ ra khi đối mặt với Thời Ngọc Thao đổ vỡ ngay lập tức, khoé mắt không khỏi đỏ ửng lên, Đường Du Nhiên cắn chặt môi không để cho nước mắt rơi xuống.
Đường Du Nhiên thầm hít thở sâu vài lần để bản thân bình tĩnh lại.
“Cô Đường, cô về phòng nghỉ ngơi một lúc, tôi quét dọn nhà trước, lát nữa sẽ đi làm cơm trưa cho cô.”
“À phải rồi, cô Đường, lát hồi bữa trưa cô muốn ăn gì trước?”
Đường Du Nhiên lắc đầu, bây giờ cô không có cảm giác muốn ăn, vốn dĩ định nói không ăn, nhưng Đường Du Nhiên không nhịn được vô thức giơ tay lên sờ nhẹ chiếc bụng vẫn chưa nhô lên của mình.
Rồi mới nói với mẹ Lưu: “Dì Lưu, dì cứ nhắm chừng mà làm là được, con ăn gì cũng được hết…”
Vì đứa con trong bụng, Đường Du Nhiên phải buộc bản thân ăn một chút đồ lót dạ.
Đường Du Nhiên thực sự đã có chút mệt, cô khẽ nhíu mày trò chuyện một lúc với mẹ Lưu xong, lập tức nhanh chân bước về phòng của mình.
Ở phía bên kia, Thời Ngọc Thao hồn bay phách lạc lái xe quay về sơn trang Đế Đình, nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Thời Ngọc Thao cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Thất thần ngồi trên sô pha, trong đầu hiện lên đều là hình bóng của Đường Du Nhiên.
Sau đó, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Thời Ngọc Thao nhíu mày, liếc nhìn màn hình điện thoại, là người của bên cục cảnh sát gọi đến.
Đang yên đang lành người của cục cảnh sát gọi cho anh để làm gì?
Thời Ngọc Thao cảm thấy khó hiểu, anh nhấc máy lên, trong điện thoại vọng ra một giọng nói cung kính: “Cậu Thời, cái tên Aker nằng nặc đòi gặp anh, nói là có việc vô cùng quan trọng muốn nói với anh.”
Nghe vậy Thời Ngọc Thao càng thấy khó hiểu: “Anh ta còn có việc gì có thể nói với tôi chứ?”
“Chúng tôi đã hỏi qua rồi, nhưng anh ta không chịu nói, nhất quyết phải tận mắt gặp anh mới nói…”
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó.” Thời Ngọc Thao nhíu mày, cầm chìa khóa xe lái thẳng đến cục cảnh sát.
Nửa tiếng sau, Thời Ngọc Thao đã đến nơi.
“Nói đi! Anh có việc gì quan trọng muốn nói với tôi!” Thời Ngọc Thao liếc nhìn Aker đang bị khoá trên ghế, rồi lạnh lùng nói.
Aker nhìn Thời Ngọc Thao rồi đột nhiên bật cười thành tiếng, giọng nói đầy mỉa mai: “Thời Ngọc Thao, nghe nói bây giờ anh quay lại với An Lâm rồi?”
Aker vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao lập tức nhíu mày: “Anh có ý gì?! Tôi có ở bên An Lâm hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Đúng là không liên quan đến tôi.” Aker cười khẩy nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, những việc tôi đã làm, An Lâm cũng có một phần trong đó!”
“Là An Lâm đã giúp tôi tìm đến Khánh Huy, hợp tác với ông ta! Lúc tôi bắt cóc An Lâm, là do cô ta tự nguyện hợp tác với tôi!”
“Phải rồi! An Lâm còn từng nói với tôi rằng cô ta căm thù anh và Đường Du Nhiên đến tận xương tủy!”
“Có không ít lần, đều do An Lâm bảo tôi xuống tay với Đường Du Nhiên!”
“Đúng rồi, lý do lần này Đường Du Nhiên xảy ra tai nạn, cũng là do An Lâm cố tình gọi điện nói cho tôi!”
“Là cô ta nói với tôi, muốn khiến cho anh đau khổ tột cùng, thì chỉ cần dồn Đường Du Nhiên vào chỗ chết là được!”
Thời Ngọc Thao nghe những lời mà Aker nói, siết chặt nắm tay, chỉ có như vậy, anh mới có thể kiềm chế bản thân không lao lên đánh Aker.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Aker: “Aker, anh đột nhiên nói mấy lời này với tôi, anh rốt cuộc muốn giở trò gì?”
Aker vẻ mặt lãnh đạm, giật nhẹ khoé môi: “Tôi không muốn gì cả, chỉ là đột nhiên nhớ ra việc này, không muốn bản thân bị người khác lợi dụng mà thôi!”
Mấy ngày nay Aker ở trong ngục giam sống không bằng chết.
Aker vốn là người lòng dạ hẹp hòi, bây giờ rơi vào bước đường này, trong lòng biết rõ rằng bản thân đã không làm gì được Thời Ngọc Thao và nhà họ Thời được nữa.
Cho nên Aker trút hết toàn bộ lửa giận lên đầu An Lâm.
Dù anh ta có chết đi chăng nữa, cũng phải kéo theo một người đi cùng!
Thời Ngọc Thao lạnh lùng liếc nhìn Aker: “Còn có gì muốn nói không?”
“Hết rồi, chỉ vậy thôi!”
Aker vừa dứt câu, Thời Ngọc Thao lập tức đứng dậy, sải bước rời khỏi!
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Thời Ngọc Thao lập tức lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
An Lâm vẫn chưa tìm được phòng ở, vì vậy bây giờ cô vẫn ở trong bệnh viện.
Một tiếng ầm vang lên nhẹ, cửa phòng bệnh mở ra.
An Lâm trong phòng bệnh giật nảy mình khi thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, đang định mở miệng mắng, thì thấy bóng dáng cao to của Thời Ngọc Thao bước vào.
An Lâm nhìn thấy Thời Ngọc Thao, gương mặt lập tức nở nụ cười: “Ngọc Thao~”
An Lâm chưa kịp nói dứt câu đã bị Thời Ngọc Thao quả quyết ngắt lời: “An Lâm, tôi đến để hỏi cô một việc!”
Thời Ngọc Thao không đợi An Lâm trả lời, bèn tiếp tục nói: “An Lâm, chuyện Đường Du Nhiên xảy ra tai nạn có liên quan đến cô hay không?”
“Chuyện cô bị Aker bắt cóc, cô có phần trong đó không?”
An Lâm nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thời Ngọc Thao, tim bỗng đập hụt một nhịp, bàn tay đang buông thõng bên hông không nhịn được nắm chặt góc áo, cố gắng hết sức duy trì vẻ bình tĩnh, nhìn Thời Ngọc Thao mỉm cười và nói: “Ngọc Thao…em không hiểu anh đang nói gì…”
“An Lâm, cô hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi!”
An Lâm mím chặt khoé môi, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng cứng đờ, giọng nói cố tình chứa đựng sự oan ức, nói với anh ta: “Ngọc Thao…em thực sự không biết anh đang nói gì!”
Thời Ngọc Thao nghe An Lâm nói thế, đáy mắt lập tức lóe lên một tia thất vọng nặng nề.
Nhìn bộ dạng này của Thời Ngọc Thao, trong lòng An Lâm không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, vô thức đưa tay bắt lấy tay Thời Ngọc Thao, oan ức nức nở cất lời: “Ngọc Thao, sao anh lại nghĩ em là loại người như vậy…em trước nay chưa từng nghĩ đến việc làm hại Đường Du Nhiên cả…”
An Lâm còn chưa nói hết, giây tiếp theo tay cô đã bị Thời Ngọc Thao lạnh lùng vung ra: “An Lâm! Cô đủ rồi! Đến giờ phút này rồi mà cô còn muốn lừa tôi sao?”
Nói xong Thời Ngọc Thao lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm trong máy lên.
Ban nãy khi đến cục cảnh sát gặp Aker, Thời Ngọc Thao đã ghi âm lại toàn bộ nguyên vẹn cuộc trò chuyện giữa anh và Aker, ban đầu Thời Ngọc Thao làm vậy để phòng trường hợp bất trắc, giữ bằng chứng trong tay, không ngờ bây giờ thật sự cần dùng đến nó.
An Lâm nghe thấy giọng nói của Aker vọng ra một cách rõ ràng từ trong ghi âm, khi nghe được những lời Aker nói, mười ngón tay đang buông thõng bên hông của An Lâm lập tức siết chặt chăn bông.
“Ngọc Thao! Aker đang nói năng bậy bạ! Anh phải tin em! Em thực sự không có làm qua mấy chuyện đó!”
“Là Aker cố tình gài bẫy muốn hãm hại em! Ngọc Thao!”
Thời Ngọc Thao nhìn bộ dạng An Lâm đến giờ phút này rồi mà cô vẫn còn tiếp tục ngụy biện, vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng: “An Lâm! Bây giờ mọi việc đã đến nước này rồi cô còn muốn tiếp tục ngụy biện sao?”
“Cô nói Aker đang cố tình hãm hại cô, nhưng Aker bây giờ còn có lý do gì để tiếp tục hãm hại cô nữa chứ?”
“An Lâm! Lẽ nào cô cho rằng tôi không biết cô với Aker hay qua lại với nhau sao?”
Nói đến đây, Thời Ngọc Thao thất vọng nhìn An Lâm rồi lại tiếp tục cất lời: “An Lâm! Tôi thực sự không ngờ cô sẽ thay đổi thành bộ dạng ngày hôm nay! Cô trước kia không phải như vậy!”
“Chuyện của hai ta chấm dứt tại đây đi!”
“Vụ án bắt cóc lần trước, cô biết rõ ngọn nguồn, thậm chí còn phối hợp với Aker, nhưng dẫu sao cô cũng là người bị hại, cho nên việc bắt cóc đó tôi không truy cứu nữa.”
“Còn về việc Du Nhiên gặp tai nạn lần này!”
“An Lâm, cô từng cứu tôi một mạng, tôi mắc nợ cô, cho nên vụ việc này tôi cũng không tiếp tục truy cứu nữa!”
“Nhưng! An Lâm, cô sau này đừng hòng làm tổn hại đến Du Nhiên! Nếu sau này để tôi phát hiện ra cô động đến Du Nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không niệm tình nữa!”
“Còn nữa, An Lâm, trong nước không thích hợp với cô, cô nên quay về nước Mỹ phát triển sẽ tốt hơn!”
Thời Ngọc Thao nói xong lập tức quay người rời đi.
An Lâm nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Thời Ngọc Thao, sức lực như bị rút cạn, cả người mềm nhũn trên ghế!
An Lâm biết lần này cô ta xong đời rồi! Không còn cơ hội để làm lại nữa!
Vừa lúc tình trạng thương tích của An Lâm cũng đã hồi phục đáng kể, ngày hôm sau trời vừa sáng Thời Ngọc Thao lập tức để cho Ứng Hạo Vũ lái xe đưa An Lâm ra sân bay.
Cả đời này, có lẽ Thời Ngọc Thao sẽ không để cho An Lâm có cơ hội quay về nước nữa.
Xử lý xong việc của An Lâm, Thời Ngọc Thao mới dám đến tìm Đường Du Nhiên.
Bây giờ anh phải nói rõ lại toàn bộ sự việc cho Đường Du Nhiên, cả đời này còn rất dài, anh phải từ từ yêu thương cưng chiều Đường Du Nhiên!
Kết thúc!